Cao Trọng mở camera giám sát ở biệt thự liên xem thì giật mình, Mộng Uyên cùng Dương Dương, và thất cả mọi người đang bày ra đại tiệc ăn uống ở nhà của anh rất vui vẻ.
Anh chưa bao giờ thấy Mộng Uyên hoạt bát nghịch ngợm như hiện tại, cô luôn rất ngoan ngoãn, hiền lành, lại chăm chỉ vậy mà không có anh cô lại cởi mở với tất cả bọn họ, còn anh thì cô luôn lạnh lùng.
Trái tim của cô sao lại cứng như vậy. Anh cũng muốn cô luôn như vậy trước mặt anh, không cần phải ép bản thân mình.
[...]
Mộng Uyên và mọi người ở nhà mở một bữa tiệc nướng, tất cả mọi người đều phải tham gia. Tất cả điều ăn một cách ngon lành, vui vẻ trò chuyện.
"Đúng rồi chúng ta ăn đồ do ngài chủ tịch bỏ tiền mua, vậy ngài ấy có mắng chúng ta không vậy?"
Đột nhiên bị câu hỏi của Dương Dương phá hỏng tâm trạng vui vẻ,mà ngừng lại nhìn nhau lo lắng.
"Đúng vậy chúng ta chết chắt rồi, cậu chủ ghét nhất người khác động vào đồ của cậu ấy".
Điện thoại của Mộng Uyên vang lên, cô cầm lên xem thì mặt liền tái mét, quay màng hình cho mọi người xem là chủ tịch gọi điện đến.
Mộng Uyên ra hiệu cho mọi người yên lặng rồi nghe máy.
"Alo chủ tịch, có việc gì sao ạ?"
[Tôi đã đi nhiều ngày như vậy mà em không có hỏi thăm tôi một câu sao?]
"Hơ ơ ơ chỉ tịch ngài đừng đùa như vậy chứ, cho tôi mười lá gan cũng không dám làm phiền ngài làm việc. "
[Ồ vậy sao, nhưng tôi lại thấy em đang rất vui vẻ mà]
"Chủ tịch ngài đừng đùa nữa thật sự không vui tý nào hết".
[Được rồi không đùa nữa, tôi đi nhiều ngày có rất nhiều thịt trong hầm lạnh, em cùng mọi giúp tôi giải quyết sạch sẽ đi nhé]
Hai mắt Mộng Uyên sáng rực lên, liền cười tươi nhìn mọi người đang lo lắng nhìn về phía cô chờ kết quả.
"Thật sao chủ tịch. Cảm ơn chủ tịch"
[Được rồi em mau đi nghĩ ngơi sớm đi đừng thức quá khuya đó ]
"Đã rõ chủ chủ, tạm biệt ngài"
Mộng Uyên cúp máy nhìn mọi người mà nói:
"Chủ tịch bảo chúng ta mau giúp ngài ấy xử lý hết đống thịt trong kho lạnh"
Mọi người có hơi kinh ngạt hỏi lại:
" Là thật sao? Cậu chủ nói như vậy?"
"Mọi người cứ tin ở tôi, chủ tịch đã đồng ý, chúng ta hãy vui vẻ thôi nào".
Mộng Uyên cùng tất cả bọn họ vui vẻ ăn uống, ca hát.Cao Trọng nhìn thấy Mộng Uyên vui vẻ nên cũng nở nụ cười với sự tinh nghịch của cô gái nhỏ.
.....
Dạo gần đây vì Cao Trọng không đi làm nên Mộng Uyên chỉ ở phía ngoài ban công vừa ngấm cảnh vừa ăn cơm một mình.
Cao Trọng luôn được thư ký gửi thông tin của cô khi anh không có ở đó. Anh rất muốn được nhìn thấy cô mỗi giây mỗi phút.
Dương Dương cũng đã ở tìm được việc ở một công ty quy mô nhỏ hơn so với tập đoàn Thiên Hà. Công ty mới cũng khá gần nơi Mộng Uyên làm việc. Thuận tiện cho hai cô hèn vào những lúc rảnh rỗi.
Dương Dương cũng đã tìm được nhà mới, nên cũng chỉ ở lại biệt thự cùng Mộng Uyên đến khi Cao Trọng trở về.
Cao Trọng cũng đã đi hơn một tuần rồi, Mộng Uyên bắt đầu có một chút lo lắng cho anh. Nên đã suy nghĩ có nên gửi một tin nhắn cho anh không?.
Cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn cho anh. [Chủ tịch, ngài vẫn khỏe chứ. Khi nào ngài trở về vậy]. Tin nhắn của cô gửi đi chưa được bao lâu thì nhận được tin trả lời của anh.
[Em đang nhớ tôi sao?]
[Không có chỉ là đã lâu không thấy ngài về nên muốn hỏi thôi]
[Tôi còn việc chưa làm xong, giải quyết xong tôi sẽ về]
[Tôi biết rồi. Chủ tịch nhớ giữ gìn sức khỏe]
[Được]
Mộng Uyên cảm thấy yên tâm hơn nhiều, cũng vui vẻ hơn.
Hôm nay là cuối tuần nên mới sáng sớm Mộng Uyên đã kéo Dương Dương ra vườn giúp mình tưới hoa, tỉa cành cho chúng.
"Cậu xem đây là mình rồi sao?"
Mộng Uyên không hiểu Dương Dương nói như vậy là ý gì liền dừng tay quay lại hỏi cô.
"Hả? Cậu đang hỏi mình sao?"
"Đúng vậy, mình thấy mọi người đều nghe theo cậu, lại thêm chủ tịch luôn chiều theo ý cậu. Vậy không phải cậu là chủ của nơi này rồi sao?"
"Cậu đừng nói bậy, mình chỉ đang giúp ngài ấy trông nhà khi ngài ấy đi vắng mà thôi. Vả lại nơi này không hợp mình cậu biết mà".
"Được, được mình biết rồi là mình suy nghĩ quá nhiều. Vậyyyy cậu thật sự không có một chút động lòng với vẻ ngoài của chủ tịch sao hả?"
Mộng Uyên do dự một lúc rồi mới trả lời
"Cũng có một ít, nhưng mà một ít thôi".
Dương Dương mỉm cười nhìn cô gật đầu rồi cũng chỉ "Ồ" một cái. Mộng Uyên cũng không muốn nhắc đến những vấn đề này nữa liền trốn tránh.
"Đúng rồi, tuần sau cậu bắt đầu đi làm rồi đúng không?. Buổi trưa nhớ đợi mình cùng đi ăn với cậu đó".
"Không phải ngày nào dì Dương cũng chuẩn bị đồ ăn cho cậu sao?"
" Nhưng đó là khi không có cậu, bây giờ có cậu mình sẽ nói dì ấy không cần chuẩn bị nữa!"
"Được rồi, theo ý cậu đi".