Chương 147: Hiểu ý của nhau
Sau khi rời thủy cung, họ cùng nhau về khách sạn nghĩ ngơi. Mộng Uyên và Cao Trọng ngày mai đã phải về lại Hà Giang rồi. Cô cũng không muốn phá vỡ buổi hâm nóng tình cảm của Dương Dương và Thiên Trạch nữa.
"Ngày mai cậu theo ngài ấy về thật sao?"
"Ừm."
"Không ở lại với mình thêm mấy hôm sao?"
"Mình không muốn làm bóng đèn của hai người đâu."
"Cái gì mà bóng đèn chứ. Xem ai dám nói cậu là bóng đèn mình nhất định sẽ bâm hắn ta ra."
"Được rồi, mình biết ý tốt của cậu. Nhưng mà mình còn một đống việc đang đợi mình. Nghĩ cũng đã lâu rồi!"
"Được."
Về đến phòng Mộng Uyên lấy vali ra sắp xếp đồ của mình để chuẩn bị quay về làm việc thôi. Cao Trọng thấy cô đang sắp xếp quần áo.
"Có cần anh giúp em không?"
"Dạ, không cần đâu ạ. Tôi tự mình làm được."
Cao Trọng ngồi xuống cạnh cô rồi nâng cầm cô lên. Mộng Uyên lo lắng sợ anh lại hôn cô nữa nên có chút đề phòng hỏi:
"Ngài muốn làm gì?"
"Sao em mãi vẫn chưa sữa cách xưng hô với anh vậy?"
"Tôi..."
"Em gọi một tiếng nghe xem nào!"
"Ng...ài...anh."
"Em nói lại xem."
"Anh."
"Gọi một tiếng anh khó đến vậy sao?"
"Không phải là do tôi thôi. Luôn cảm thấy gọi ngài...bằng 'anh' có chút gì đó kỳ lạ."
"Kỳ lạ?"
"Đúng vậy, gọi 'ngài' lại thấy thuận miệng hơn."
"Vậy sau này em định gọi chồng em là ngài sao?"
"Không có."
"Nếu vậy em nên tập dần từ bây giờ đi. Gọi là 'anh', nếu em gọi không được thì có thể gọi là 'chồng' cái nào cũng đều được cả."
"...."
"Khi trở về nếu vẫn chưa thể thay đổi cách gọi thì em phải chuyển sang phòng của anh, ngủ cùng anh để anh giúp em tập gọi."
"Hả???"
Cô không thể nào tin vào tai của mình nữa, đây rõ ràng là anh đang ép buộc cô đây mà. Nhưng cô không khuất phục đâu, liền hùng hổ hất tay ra khỏi cầm mình mà nói.
"Được thôi! Tới lúc đó ng... đừng có hối hận đó."
"Tại sao anh phải hối hận chứ?"
"..."
Cao Trọng vui vẻ ngồi trên ghế sofa cầm lấy ipad mà xem tin tức không làm phiền cô xếp quần áo nữa.Thấy anh vui vẻ như vậy cô quyết tâm không để cho anh đạt được ý đồ của mình.
Buổi chiều cả bốn người cùng nhau đi ăn. Mộng Uyên không muốn ngồi cùng Cao Trọng nên tìm cớ để sang ngồi cùng Dương Dương.
Hai cô gái mỗi lần gặp nhau thì quên luôn sự hiện diện của bạn trai. Quả thật là không nên để hai cô gặp mặt thường xuyên mà. Thiên Trạch hằng giọng 'humm hmmm' nhưng hai cô vẫn mãi mê nói chuyện không thèm chú ý đến anh.
Thiên Trạch đưa mắt nhìn qua Cao Trọng đang muốn kêu anh mau tìm cách tách hai cô gái này ra.Nhưng lại bị Cao Trọng phủ một câu.
"Cậu tự mà tìm cách đi!"
Thiên Trạch tức giận liếc Cao Trọng một cái rồi cười tươi như hoa nhìn hai cô gái trước mặt hỏi:
"Hai người các em muốn ăn thêm cái gì không?"
Câu hỏi này của Thiên Trạch đã hỏi đúng trọng tâm rồi. Mộng Uyên và Dương Dương liền cầm lấy menu nhìn qua rồi nói:
Dương Dương: "Anh đã gọi những món nào rồi?"
Mộng Uyên chỉ vào một vài món trên menu nói:
"Anh Thiên Trạch đã gọi những món này chưa ạ?"
Thiên Trạch lại nhìn vào những món mà Mộng Uyên chỉ nói:
"Anh vẫn chưa gọi gì cả, hai em cứ chọn đi."
Thiên Trạch ngước lên nhìn Cao Trọng với vẻ đầy đắt ý. Cao Trọng cũng không quan tâm để mặc cho anh thể hiện vậy.
Dương Dương và Mộng Uyên đều rất thích ăn tôm, nhưng cô lại nhớ là Cao Trọng không ăn được tôm.
Mộng Uyên: "Chúng ta gọi 3 phần tôm thôi!"
Dương Dương: "Tại sao?"
Mộng Uyên: "Ngài ấy không ăn được tôm."
Thiên Trạch: "Cậu ấy không ăn được vậy chúng ta ăn."
Dương Dương: "Vậy thì gọi mỗi thứ 4 phần, còn tôm thì 3 phần."
Mộng Uyên: "Cứ như vậy đi!"
Cao Trọng: "Mọi cứ gọi thoải mái thích gì thì cứ gọi. Cô ấy sẽ quyết định món cho tôi. Hôm nay tôi mời!"
Cao Trọng vừa mở miệng ra là rất phóng khoán, Mộng Uyên lại là người chọn món cho anh. Chỉ cần là cô gọi thì anh sẽ đều ăn. Đúng thật là như đôi vợ chồng trẻ hiểu ý của nhau vậy.
Dương Dương nhìn Cao Trọng rồi nhìn sang Mộng Uyên nói một câu.
"Vợ chồng hiểu ý nhau quá nhỉ!"
Mộng Uyên kinh ngạt nhìn cô bạn thân của mình mới vừa phát biểu. Lập tức bị miệng của cô bạn này lại nhìn Cao Trọng và Thiên Trạch cười cười. Mộng Uyên nghiến răng nói nhỏ vào tai Dương Dương.
"Cậu đang nói bậy bạ gì đó hả?"
Bị Mộng Uyên bịt miệng nên Dương Dương không thể trả lời được. Thấy cô muốn nói gì đó Mộng Uyên nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo 'nếu cậu mà nói bậy bạ thì đừng trách mình đó'. Dương Dương được thả ra liền thở một hơi nói:
"Mình đang nói sự thật mà thôi!"