Chương 166: Ăn cơm
Ở ngoài vườn quá lâu Cao Trọng sợ cô sẽ bệnh nên cùng cô quay vào nhà. Mộng Uyên vì không có việc gì làm nên có chút buồn chán.
Cô ngồi ở phòng khách mở tivi kiếm một bộ phim để xem. Xem được một lúc đột nhiên từ bên ngoài có tiếng ai đó đang nói chuyện, cô quay ra nhìn thì thấy anh đang cùng một số người đang tiến vào.
Cô vội vàng tắt tivi dọn dẹp lại đồ bừa bộn trên bàn. Cao Trọng đi vào trong thấy nên nói với những người đó.
"Đợi tôi một lát."
Anh bước đến chỗ của cô nắm lấy tay cô. Mộng Uyên cũng ngẩn đầu lên nhìn anh.
"Anh đợi tôi một lát dọn sắp xong rồi."
"Không cần dọn đâu, lại đây với anh."
Cao Trọng kéo cô đến chỗ những người kia giới thiệu.
"Giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi."
Mọi người đều nhìn cô mỉm cười và đồng thanh nói.
"Xin chào!"
Mộng Uyên có chút lúng túng gật đầu chào hỏi lại.
"Chào mọi người."
Cao Trọng cũng không muốn nói nhiều quay người dẫn theo Mộng Uyên sang ghế ngồi xuống. Những người đó cũng lần lượt ngồi xuống đối diện với hai người.
Anh ung dung thư thái bày ra phong cách của một ông chủ nhìn bọn họ.
"Có thể nói rồi."
Tất cả bọn họ đều liếc mắt nhìn Mộng Uyên một cái. Ngập ngừng vẫn chưa chịu nói. Cao Trọng liền liên tiếng.
"Cô ấy có biết thì cũng không sao."
Nghe anh nói như vậy bọn họ mới bắt đầu báo cái. Mộng Uyên ngồi bên cạnh nghe nhưng mà không thể nào hiểu được bọn họ đang nói đến vấn đề gì. Cô cư nhiên ngồi đó mà yên phận ăn trái cây của mình.
Thấy đĩa trái cây cũng sắp bị cô ăn hết rồi, cô liền kề sát vào tai anh nói nhỏ.
"Tôi đi lấy ít trái cây cho mọi người. Nhưng tôi không ở lại đây nữa đâu. Ở đây thật chán."
Cao Trọng xoa đầu cô rồi gật gật đầu đồng ý. Nhận được sự đồng ý của anh cô liền rời đi để họ có thể tiếp tục nói chuyện.
Đương nhiên là khi cô đã rời đi thì chắn chắn một điều rằng tất cả bọn họ đều lo lắng cơn thịnh nộ của anh. Lúc nảy vì có Mộng Uyên ở đây nên anh không hề nổi giận dù bọn họ có nói sai điều gì.
Cô chỉ mới vừa đi mà ánh mắt chết chốc của Cao Trọng nhìn chầm chầm vào bọn họ, tất cả bọn họ đều run cầm cặp.
Sau khi đã báo cáo xong chỉ thấy có rất nhiều vệ sĩ đã đứng sẵn bên ngoài ập đến đưa một vài người trong số đi.
Những người còn lại toát cả mồ hôi hột, đứng cũng sắp không vững nữa rồi. Đằng Phong ở phía sau bọn họ lên tiếng.
"Đó là kết cục của những kẻ đã cố tình che giấu. Các người cũng nên biết điều đi đừng làm những việc không nên làm sau lưng ngài Công Tước. Kết cuộc nhận được thì các người cũng đã thấy rồi."
Bọn họ đều lo sợ không một ai dám lên tiếng mà lặng lẽ rời đi. Đúng là một chiêu giết gà dọa khỉ cao tay. Nhưng có lẽ ai ai cũng điều biết những chuyện này trừ khi có người nghe qua nhưng vẫn cố tình làm thì sớm muộn gì cũng rơi vào tay Cao Trọng mà thôi.
Cả một sau đó Cao Trọng lại có rất nhiều việc nên không thường xuyên ở trong công ty, nên Mộng Uyên sẽ đi ăn cùng các đồng nghiệp không phải lên văn phòng để ăn cùng anh nữa.
Nhưng anh cũng lo lắng cho cô sợ cô bỏ bữa, lại không nghĩ ngơi đủ nên đã nói với cô và thông báo cho thư ký Hà. Khi anh không có ở công ty thì cô có thể ra vào văn phòng của anh tùy ý, không được ngăn cản.
Nhưng có vẻ như là anh không ở công ty cô có chút vui vẻ, thoải mái hơn thì phải. Cô cùng đồng nghiệp vui vẻ đi ăn trưa, cũng không hề lên văn phòng anh để nghĩ trưa, làm việc thì thư thả hơn.
Mọi hoạt động của cô đều có người báo cáo lại cho anh. Anh điều biết nhưng lại không nói gì. Anh đang nghĩ có phải bình thường anh quá lạnh lùng với cô không? Tại sao khi anh không có ở đó cô lại vui vẻ đến vậy?
Cũng qua một tuần bận rộn bên ngoài. Mộng Uyên cứ tưởng hôm nay lại phải lên văn phòng của ăn để cùng ăn cơm nhưng không ngờ gần đến buổi trưa cô nhận được tin nhắn của anh.
[Trưa nay em không cần lên ăn cơm. Em cứ như mọi hôm là được.]
Cô vui vẻ hí hửng gửi lại một tin nhắn cho anh.
[Vâng, tôi biết rồi ạ.]
Buổi trưa cô cùng các đồng nghiệp đến nhà ăn của công ty ăn cơm như bình thường. Vừa mới ngồi xuống ăn được mấy miếng thì đột nhiên có một khâu cơm đặt ở đối diện cô. Những người xung quanh điều dời đi, cô thấy lạ liền ngước lên nhìn vậy mà là Cao Trọng. Mộng Uyên kinh ngạt nhìn anh nói:
"Chủ tịch, anh sao lại đến đây ăn cơm."
"Muốn cùng ăn cơm với nhân viên."
Mộng Uyên nghĩ có lẽ là cô đã nghe nhầm rồi chăng. Nhưng Cao Trọng lại lên tiếng khẳng định giúp cô.
"Em không hề nghe nhầm, là thật."
"Hả? Anh biết tôi đang nghĩ gì sao?"
Cao Trọng chỉ mỉm cười ra hiệu với cô 'mau ăn đi'. Mộng Uyên cũng không biết là anh đang nghĩ gì mà lại đến nhà ăn của nhân viên ngồi ăn, lại còn ngồi với cô nữa. Khác nào anh đang công khai đâu kia chứ, cô không muốn bọn họ nghĩ cô đang dùng quan hệ để ngồi làm việc.
Mọi ánh mắt của tất cả nhân viên đều đổ dồn về phía cô và Cao Trọng làm cho cô có chút ngại ngùng mà không nào nuốt trôi cơm nữa. Cô nhìn anh giả vờ cười, nghiến răng mà nói:
"Hơ hơ. Chủ tịch anh tiếp tục ăn đi nhé. Tôi đã ăn xong rồi tôi đi trước đây."
Nói xong liền bưng lấy khây cơm chuẩn bị rời đi.
"Ngồi xuống!"
Cao Trọng vẫn thư thả ăn, nhưng anh liền ra lệnh cho cô quay trở lại. Mộng Uyên cũng chỉ có thể tiếp tục ngồi xuống nhìn anh cười giải trân.
"Còn việc gì nữa sao ạ?"
"Không nên lãng phí thức ăn."
Mộng Uyên nhìn lại khây cơm vẫn còn rất nhiều của mình liền cảm thán trong lòng. 'Tại sao lúc nảy lại lấy nhiều như vậy kia chứ, đúng là tự mình hại mình.' Nhưng cũng không còn cách nào khác cô đành tiếp tục ăn cơm của mình.
Thấy cô đã ngoan ngoãn ăn cơm anh liền mỉm cười, gấp thêm vài miếng thịt bỏ qua cho cô. Mộng Uyên cũng chỉ biết có đúng một câu nói với anh.
"Cảm ơn!"
Nhưng anh cũng không nói gì, hai người cứ vậy mà im lặng ăn cơm. Bình thường nhà ăn này rất ồn ào hôm nay lại rất yên ắng. Không một ai dám nói chuyện lớn cả.
Mọi người ở nhà ăn đều liếc nhìn cô và Cao Trọng. Có những ánh mắt xem thường, có những ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Nhưng cô lại không thích để quá nhiều người biết đến cô, còn bây giờ thì toàn công ty này điều biết cô.
Sau này khi làm việc cũng sẽ khó khăn hơn rồi, nhưng cô cũng đành phải chấp nhận sự thật mà thôi. Ai bảo cô cùng ông chủ của mình lại xảy ra chuyện đó, còn có chút tình cảm riêng với anh làm gì.
Ăn xong Mộng Uyên lại đi theo anh đến văn phòng của anh nghĩ ngơi một lúc. Từ lúc ở nhà ăn anh đã thấy cô không vui nên khi cửa thang máy vừa đóng lại anh liền ôm lấy eo cô kéo vào trong lòng mình mà hỏi.
"Sao thế em có chuyện gì không vui sao?"
"Không có."
"Vậy sao?"
"Không có thật mà."
"Được anh tin em."