Mục lục
(Nháp)Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 722

Chân mày Tần Trạm nhảy một cái, thanh Kiếm Thanh Đồng bằng nhiên vung xuống, đoạn dây leo bị nổ, lập tức lùi lại. “Muốn chạy sao? Quá muộn rồi.”

Đổng Thiên Cửu lần người tiền lên, thả người nhảy lên, trường đạo chém xuống với uy lực vô tận.

Giống như muốn dùng một đạo chém Tần Trạm thành hai nửa.

Sắc mặt Tần Trạm khẽ thay đổi, muốn tránh né.

Nhưng lúc này, mặt đất dưới chân vậy mà run rẩy một trận. Mấy cây dây leo giống như răn gào thét chui ra, đột nhiên bay ra quấn lấy cơ thể anh.

Tân Trạm quát khẽ một tiếng, hai chân đạp mạnh xuống đất, đạp vỡ hết những cái dây leo kia.

Sau đó bay vút lên. “Chu Thiên thập tam trảm, trảm thứ chín.”

Tần Trạm hét lớn.

Ba phong ấn trên thân kiếm Thanh Đồng bị phá vỡ một cách rất mạnh mẽ, Tần Trạm làm cho Thân thể vàng đồng di chuyển đến mức cao nhất. Thanh kiếm to lớn phát sáng như một ngọn núi, đột nhiên lóe lên.

Ánh sáng của đạo và kiếm đụng vào nhau, phát ra âm thanh va chạm kịch liệt.

Tiếng như sấm sét, nhất thời giống như xé rách không khí, không ngừng chấn động linh khí đất trời, bụi mù mịt cuốn lên.

Hai bóng người đồng thời cùng bay ngược ra sau.

Đổng Thiên Cửu giảm một cái xuống tảng đã phía dưới, tảng đá dưới chân trong nháy mắt vỡ ra.

Mà Tần Trạm rơi xuống mặt đất, chống chân lùi lại năm bước.

Trên mặt đất xuất hiện một hố cực lớn Trong lòng mọi người đều có chút chấn động.

Vừa rồi hai người đánh nhau, mặc dù nói là chậm chạp nhưng trên thực tết gần như chỉ ở trong ánh sáng của lửa.

Nhưng cả hai người để cho thấy năng lực và kỹ xảo chiến đấu vô cùng phong phú.

Đây thật sự là cuộc đọ sức của hai võ giả trẻ chưa đến ba mươi tuổi sao?

Các cường giả có chút kinh nghiệm thậm chí còn khế run trong lòng. Bọn họ thậm chí còn cho rằng tự mình lên đài thì đánh một người cũng không lại.

Đám người bên ngoài, ở cùng một chỗ trên vách núi.

Một nam một nữ cưỡi lính thủ nhìn xuống trận chiến đấu bên này. không có người chú ý đến bọn họ, giống như khu vực này cũng không hề tồn tại. “Sư muội, đây chính là Thiên Tài Chiến Đấu nổi danh khắp trong ngoài giới sao? Nhìn đúng là không thú vị, nếu là anh thì một đầu ngón tay đã có thể bóp chết rồi.

Chàng trai kia mặt như Quan Ngọc, đôi mắt lạnh lùng. Trên gương mặt cậu ta từ đầu đến cuối mang theo vẻ kiêu ngạo, khiến cho người nhìn có một loại cảm giác cao cao tại thượng. “Sư huynh anh nóng vội quả, hai người kia cũng còn chưa dùng hết toàn bộ thực lực mà, không phải sao?”

Cô gái mỉm cười.

Chàng trai ngẩn người, cũng cười nói: “Sư muội, em qua chú ý đến những võ giả này rồi. Bản chất của những người này so với thủ đoạn tu tiên của chúng ta thì kém ” xa.” “Sư phụ nói rồi, trăm sông đổ về một biển, kết cả là võ giả hay tu tiên giả đều có thể đạt đến điểm cuối cùng kia.” Cô gái cười khẽ lắc đầu. \ Chàng trai hừ một cái, không phản bác gì thêm. “Sư muội đã có lòng tin với hai người đó như thế, vậy cùng chờ xem bản lĩnh thật sự của bọn họ như thế nào.”

Cô gái lại lắc đầu một lần nữa, ánh mắt tập trung trên người Tân Tram.

Trên người thanh niên này có một cỗ khí tức cô rất quen thuộc. “Tần Trạm, anh đúng là khiến cho tôi thất vọng.

Trên chiến trường, Đổng Thiên Cửu nhìn tổn tại trên quần áo của Tân Trạm, nhe răng ra cười.

Quần áo của Tân Trạm đã bị rách, mà lông tóc của mình không hề bị thương. “Nếu như mày chỉ có từng đó bản lĩnh thật sự, thì một giây nữa mày sẽ chết.” Đổng Thiên Cửu nói. “Vậy thì thử một chút.” Sắc mặt Tân Trạm không thay đổi, giơ Kiếm Thanh Đồng lên. “Lần trước tạo với mày đối nhau ba chiêu, lần này, tao sẽ dùng một chiêu trám chết mày.” Đổng Thiên Cửu hét lớn.

Gã ta thu hồi trường đao lại, sau đó nắm tay lại trong không trung.

Ngay lập tức giữa đất trời xuất hiện vô số ánh sáng lục sắc, không ngừng ngưng kết về phía bàn tay của gã.

Bên ngoài Tân Môn, cây cối hoa quả đều không ngừng nhao nhao run rẩy.

Một chút ánh sáng màu xanh đậm chui ra từ trong cây cối toàn bộ đều rơi vào trong tay Đổng Thiên Cứu.

Đổng Thiên Cửu hét lớn một tiếng, trong lòng bàn tay nhanh chóng đã ngưng tụ ra một thành trường kiếm màu xanh lá. “Thân thể mộc thanh có thể hóa thành bất kỳ cây có gì trên thế gian cho mình dùng. Cho mày nếm thử một đòn từ linh thể mạnh nhất này của tao!”

Đổng Thiên Cửu chạy vội ra.

Tân Trạm cũng đồng thời làm cho khí tức đạt đến cực hạn. Thân thể vàng đồng, Viêm Ma Thể bỗng nhiên bộc phát đồng thời bay ra.

Đám người nín thở, một đòn này uy lực gấp nhiều lần, rất có thể xác định xu thế của trận chiến này.

Mắt thấy hai người đã muốn giao phong đến một chỗ.

Trường kiểm trong tay Đổng Thiên Cửu vậy mà có chút run rẩy, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên tản ra.

Ông cụ Cổ mặt đột nhiên biến sắc, hoảng sợ nói: “Tân Trạm bị lừa rồi, chiều này không thể đỡ được.

Không ít cường giả cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ nhìn ra một chút mánh khỏe. “Chiêu này cũng có chút thú vị. Chàng trai cưỡi linh thủ cao ngạo, khẽ gật đầu. “Tần Trạm phải chết”

Tào Phá Địch cười lạnh, lúc trước anh ta bị chiêu này của Đổng Thiên Cửu đánh bại.

Trong ánh sáng của lửa, Tần Trạm không kịp phản ứng quá nhiều. “Mày bị lừa rồi.”

Trong mắt Đổng Thiên Cửu hiện lên vẻ thành tựu.

Gã ta lạc thanh trường kiếm xanh lục trong tay một cái, vậy mà trong chớp mất một tiếng rít lên phát ra.

Trong nháy mắt, thanh trường kiểm kia không ngừng to ra, vậy mà hóa thành một con quái thủ đầu màu xanh biếc. Quái thú vô cùng to lớn, giống như là một ngọn núi.

Sau khi xuất hiện nó ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó cái miệng lớn sâu như vực mọc đầy rằng kia đột nhiên lao về phía Tân Trạm.

Một tiếng gào vang lên.

Tần Trạm cơ bản không kịp tránh né, cả người đều bị con con thủ này nuốt vào bụng “Ha ha ha!” Đổng Thiên Cửu ngửa mặt lên trời cười dài, vô cùng đắc ý.

Đám người thì lộ ra vẻ mặt không còn hồn phách.

Đổng Thiên Cửu đúng là vừa có tâm cơ sâu, vừa có năng lực mạnh.

Dưới thanh trường kiểm màu xanh này vậy mà lại cất giấu một con con thủ đầu Thanh Mộc, cái này có ai có thể ngăn cản được.

Đám người xôn xao ầm ĩ bàn tán một trận. “Thân Thể Mộc Thanh, Đổng Thiên Cửu đã chuyển đến mức cực hạn. Tần Trạm bị con con thủ này nuốt vào xem như là chết chắc rồi.” “Nhà họ Đồng không hổ danh là dòng họ ngầm trong một trong tám dòng họ trong Vương Giả, một nhà hai người tài, tương lai vẫn là nhà họ Đổng.” “Ai, Tân Môn, biến mất từ đây.”

Đam người Tân Môn ai ai cũng mang vẻ mặt sốt sắng nhìn về phía con thú màu xanh đang ngồi trên mặt đất.

Môn chủ sẽ không cứ như vậy mà chết chứ “Tôi đã nói rồi, kẻ Tân Trạm này căn bản không phải là đói thử của Đổng Thiên Cửu, bổ quá là ngu xuẩn!” Cổ Đức Hậu đứng trong đám người cười lạnh.

Ông ta đã sớm biết kết quả sẽ như thếm người ngoài giới vĩnh viễn sẽ không bằng cường giả thế giới an.

Tần Trạm cũng không thể bằng Đổng Thiên Cửu. “Các vị, cảm ơn các người đã đến xem chiến đấu. Xem ra trận chiến này tôi là người thắc rồi.”

Mặt Đổng Thiên Cửu lộ ra vẻ đắc ý, bắt đầu cười cười chào hỏi với đảm người ở đó. “Cậu Thiên Cửu vô địch” Một đám người nhà hưng phấn nói. “Thực lực của cậu Thiên Cửu là vô địch, lão đây bội phục. “Tên Tân Trạm này còn muốn ra tay với cậu Thiên Cửu, đúng là ngu ngốc.

Đám người trong thế giới ẩn rối rít nói chúc mừng.

Mà võ giả ngoài giới thì lại im lặng. “Chỉ tiếc cho Tần Trạm này, thực lực quá tồi tệ, thậm chí tôi còn không cần phải đổ mồ hôi.” Đổng Thiên Cửu ngạo nghề nói. “Cậu Thiên Cửu, thắng bại đã phân rồi, phải chăng có thể buông tha cho Tần Trạm rồi không?” Ông cụ Cổ do dự một chút vẫn là bỏ qua mặt mũi, đứng ra chắp tay cầu tình cho Tân Trạm. “Ông cụ Cổ, ý của ông là gì?” Đổng Thiên Cửu sắc mặt đột nhiên trầm xuống. “Tôi với anh ta sống chết quyết đầu, bất kể ai sống ai chết cũng không được đổi ý. Cho dù hôm nay tôi có chết đi thì tôi cũng không có một lời oán hận nào.”

Bờ môi ông cụ Cổ giật giật, thở dài. “Sư tổ, sư phụ ngài ấy.. Sắc mặt Hứa Bắc Xuyên vội vàng nhìn về phía Châu Cẩm. “Chúng ta có cần giúp một tay không?” “Con của tôi sẽ không ngã xuống đơn giản như vậy.” Châu Cẩm tự tin nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK