Chương 263
Hiệu quả cách âm phòng này vô cùng tốt, mà trên thuyền gần như đều là người bình thường, cho nên Viên Minh cũng không sợ Tô Uyên la to.
Nhưng lúc này trên mặt Tô Uyên không nhìn ra được chút bối rối nào, trái lại rất lạnh nhạt.
Viên Minh nuốt một ngụm nước bọt, anh ta thật sự không nhịn được, hú lên quái dị, xông về phía Tô Uyên!
“Vù!”
Đúng lúc này, Tô Uyên vung tay lên, một đạo nội kình như đao vì một tiếng bay vút ra!
Viên Minh ngẩn người, anh ta chỉ cảm thấy đũng quần chợt lạnh, sau đó là một trận đau nhức khó có thể chịu đựng được!
“A!” Viên Minh “rầm” một tiếng ngã xuống đất, anh ta ôm đũng quần liều mạng kêu to: “Cứu mạng, cứu mạng! Gốc rễ của tôi!”
Tô Uyên khẽ hừ một tiếng, cô thản nhiên nói: “Hiệu quả cách âm ở nơi này rất tốt, cho dù anh hét khàn giọng cũng không có ai nghe thấy. Cửa đã bị anh khóa trái, muốn chạy cũng không chạy ra được.”
Viên Minh chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, anh ta tuyệt đối không nghĩ tới, mình tự đào hố chôn mình!
Tô Uyên chậm rãi đứng dậy, cô chỉnh quần áo, thản nhiên nói: “Tự làm tự chịu.” Sau đó Tô Uyên trực tiếp rời khỏi phòng này.
Cô ngồi trên ghế sô pha, khí chất trong veo mà lạnh lùng trên người chậm rãi biến mất không thấy, lại biến thành một người bình thường.
Tuy đây là phân thân của cô, nhưng vẫn chứa đựng lực lượng đáng sợ, cho dù không đạt được cảnh giới võ tông, nhưng ít nhất có thể so được với đại tông sư.
Đương nhiên hạn chế của phân thân rất lớn, tuổi thọ của phân thân sẽ bị rút ngắn nếu phát huy thực lực một lần.
Cuối cùng Viên Minh vẫn được người ta cứu chữa.
Có lẽ là anh ta chưa tới số chết, đúng lúc tên đầu trọc đi qua nơi này, nghe thấy tiếng la to ở bên trong.
Nhưng Viên Minh cũng mất sạch mặt mũi, cảnh tượng này gần như bị tất cả mọi người trên thuyền thấy được! Thậm chí có người hỏi thăm đã chạy tới vây xem!
“Viên Minh bị làm sao thế? Sao chỗ đũng quần đầy máu như vậy?”
“Chậc chậc, hình như biến thành thái giám rồi.” “Nhanh nhặt lên, nói không chừng còn có thể nối lại.”
“Nối lại cái rắm, trên thuyền có thiết bị phẫu thuật sao?”
May mà trên thuyền có bác sĩ, cầm máu giúp Viên Minh, lúc này mới cứu được anh ta một mạng.
“Bác sĩ, tôi còn hi vọng sinh con không?” Viên Minh cầm lấy cánh tay bác sĩ, vẻ mặt cầu xin hỏi.
Bác sĩ lắc đầu, giận dữ nói: “Cái đó của cậu đều đã không còn, sinh con thế nào đây?”
Viên Minh nghe thấy thế, trước mắt lại trở nên đen xì, chỉ trong nháy mắt đã hôn mê.
Trong nháy mắt, Tần Trạm bế quan đã năm ngày.
Trong năm ngày này, trong phòng gần như không truyền ra động tĩnh gì, nhưng cơ thể anh lại xảy ra biến hóa trong yên lặng.
Khác với những võ giả khác, có thể nói linh khí và thân thể Tần Trạm kết hợp vô cùng hoàn mỹ, mức độ phù hợp với linh khí, lại càng đạt tới mức độ khó mà tin được!
Mỗi lần anh tiến thêm một bước, thân thể sẽ mạnh hơn vài phần, gần như không có hạn mức cao nhất.
Mà lúc này trên đảo Nam Châu, vẻ mặt Nam Vĩnh vô cùng tức giận.
Ông ta là thống lĩnh không thể tranh cãi của đảo Nam Châu, có thể nói cả đảo đều rất tôn kính ông ta.
“Thuyền còn chưa trở lại sao?” Trên tòa nhà cao nhất ở đảo Nam Châu, vẻ mặt Nam Vĩnh lạnh lùng.
Một người đàn ông trung niên ở trước mặt ông ta vội vàng đứng dậy giải thích: “Bọn họ đã liên hệ với công ty chúng ta rồi, hiện giờ thuyền đang trên đường trở về…”
Người đàn ông trung niên này tên là Nguyễn Ngọc, đúng là ông chủ của hội đấu giá, mà sở dĩ ông ta có thể đi tới vị trí này, đều dựa vào sự nâng đỡ của Nam Vĩnh.
Nam Vĩnh lạnh lùng nhìn ông ta một cái, tức giận quát lớn: “Ông có biết trên thuyền có những ai hay không? Con mẹ nó có một nửa là cậu chủ từ thủ đô tới đấy! Nếu bọn họ chết ở trên thuyền, đừng nói là ông, ông đây cũng sẽ bị liên lụy!”
Nguyễn Ngọc “rầm” một tiếng quỳ trên đất, ông ta gần như dùng giọng điệu khẩn cầu nói: “Tôi… Tôi cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, tôi đảm bảo với ông, bọn họ nhất định sẽ trở về an toàn!”
“Theo tôi được biết trên thuyền có một người trẻ tuổi tên Tần Trạm, là một vị đại tông sư…” Lúc này Nguyễn Ngọc giống như nhớ tới gì đó, ông ta sốt ruột biện giải với Nam Vĩnh.
“Tần Trạm?” Nam Vĩnh nhíu mày, giống như cảm thấy xa lạ với cái tên này.
“Tôi cảnh cáo ông, nếu trên thuyền có một người xảy ra chuyện, hội đấu giá này ông đừng làm nữa.” Nam Vĩnh lạnh giọng nói.
Nguyễn Ngọc quỳ trên mặt đất không dám phản kháng, liều mạng gật đầu.
Đúng lúc này, thư ký đột nhiên đi tới. Cô ta cầm điện thoại trong tay, khom người nói: “Nam Vĩnh, điện thoại của ngài.”
Nam Vĩnh cau mày nói: “Không phải là tôi đã nói rồi sao, có chuyện gì đợi ngày mai lại xử lý.”
Thư ký kia hơi khó xử nói: “Nhưng mà… Cuộc điện thoại này là từ thủ đô gọi tới.”
Nam Vĩnh khẽ thở dài một cái, ông ta xoa trán mình, cảm thấy đầu đau từng cơn.
“Xem ra tin tức vẫn truyền ra ngoài rồi.”
Cho dù mấy ngày nay ông ta liều mạng phong tỏa tin tức, ngay cả người địa phương ở đảo Nam Châu cũng không biết xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng ông ta có thể khống chế được đảo Nam Châu, có thể khống chế được người trên thuyền sao?
“Vậy mang lại đây.” Nam Vĩnh xua tay, sau đó cầm điện thoại nghe máy.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói lạnh như băng: “Nam Vĩnh?”
Nam Vĩnh gật đầu nói: “Ngài là ai?”
Đối phương không trả lời câu hỏi của ông ta, mà nói: “Tần Trạm ở đảo Nam Châu đúng không?”
“Tân Trạm?” Nam Vĩnh nhíu mày.
Trong thời gian ngắn, ông ta đã nghe thấy tên này hai lần rồi.
“Hình như là vậy, ngài là ai?” Nam Vĩnh nhíu mày hỏi.
Đối phương vẫn không trả lời, mà lạnh giọng nói: “Tôi muốn ông giết cậu ta giúp tôi.”
Nam Vĩnh mơ hồ có chút không kiên nhẫn: “Rốt cuộc ngài là ai, cho dù bảo tôi làm việc, ít nhất cũng phải cho tôi biết phục vụ ai chứ?”
Ở bên kia im lặng một lát, nhưng nhanh chóng nói ra mấy chữ: “Người của nhà họ Tô ở thủ đô.
Nghe thấy mấy chữ này, sắc mặt Nam Vĩnh lập tức thay đổi.
Dù sao thủ đô là nơi đặc biệt, bất kỳ một cậu chủ nào, Nam Vĩnh cũng không muốn trêu chọc.
Mà nhà họ Tô, là một trong những gia tộc ông ta không muốn trêu chọc nhất. _ _ “Ngài chứng minh mình là người của nhà họ Tô như thế nào?” Nam Vĩnh mở miệng thăm dò.
Đối phương lạnh lùng nói: “Tôi không cần chứng minh, ông có thể thử làm trái ý nguyện của tôi thử xem.”
Nam Vĩnh im lặng rất lâu, cuối cùng ông ta đồng ý: “Được, tôi biết rồi.”
Sau đó ông ta trực tiếp cúp điện thoại.
“Sau khi thuyền trở về, chế trụ Tân Trạm, tuyệt đối không thể để cậu ta rời đi” Nam Vĩnh liếc mắt nhìn Nguyễn Ngọc một cái nói.
Nguyễn Ngọc cau mày nói: “Nhưng mà… Tân Trạm này không phải người bình thường, dựa vào mấy lính tôm tướng cua dưới tay tôi, chỉ sợ không ngăn được cậu Nghé Nam Vĩnh suy nghĩ một lát, nói: “Cứ nói tôi mời cậu ta ăn cơm.”
“Dạ, tôi hiểu rồi.” Nguyễn Ngọc vội vàng gật đầu.
Cuộc gọi này, không phải người khác gọi tới, đúng là đại hộ pháp gọi.
Ông ta trung thành và tận tâm với nhà họ Tô, cho dù bị đuổi khỏi nhà họ Tô, nhưng vẫn muốn diệt trừ hậu hoạn giúp nhà họ Tô.
“Hi vọng ông đừng khiến tôi thất vọng” Đại hộ pháp đứng trước cửa sổ sát đất trong khách sạn, trong đôi mắt tràn ngập ưu sầu.