Tâm Dao giơ tay ra giữa không trung, mắt trừng to ngạc nhiên vì cảnh tượng trước mắt, Vĩ Thành chụp lấy cây gỗ, từ từ đứng dậy.
“Mày… mày… Mày bị què mà?” Hắn lắp bắp một cách thoảng thốt, định sẽ hét lớn cho đồng đội nghe thấy.
Vĩ Thành không cho tên bắt cóc cơ hội nói thêm lời nào. Anh đưa bàn tay to lớn bóp chặt miệng hắn, sau đó nở nụ cười gian manh: “Ai bảo với mày là tao què?”
Vĩ Thành tẩn mạnh vào mặt tên đó một cú đau điếng khiến hắn ngất lăn ra sàn. Anh xoay bả vai của mình, khom người xuống lụm cây gỗ lên, rồi nhìn qua Tâm Dao đang chết đứng: “Em ở trong này chờ anh. Anh ra ngoài đó xử những tên còn lại rồi em hãy ra.”
“Nhưng… nhưng…” Tâm Dao mấp máy, không biết nên nói gì, nên lo lắng anh xông pha một mình hay hỏi về đôi chân đang đi đứng bình thường kia.
Vĩ Thành cất từng bước về phía Tâm Dao với dáng vẻ hơi kì lạ, khẽ nhéo nhẹ mũi cô: “Đừng lo lắng, anh sẽ giải thích tất cả với em. Nhưng đừng quên là em đã đồng ý ở bên anh rồi đấy.”
Tâm Dao thơ thẫn rồi gật đầu, cảm giác chính mình hình như đã bị lừa nhưng lại không hề tức giận. Cô nhìn theo bóng lưng vững chãi của Vĩ Thành mà đỏ cả mặt, ban nãy cô nói thích anh mất rồi.
Lúc này, Vĩ Thành vác gậy gỗ lên vai, dùng chiếc chân vẫn chưa thật sự hồi phục mà đạp mạnh vào cửa khiến nó gãy ngang. Hai tên bắt cóc giật mình, tưởng là đồng đội nên tức giận quát: “Mày không thể nhẹ nhàng được à? Trút giận lên hai đứa đó xong chưa?”.
Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể
Vĩ Thành cười khuẩy: “Xong rồi. Tao cho nó nằm mộng đẹp rồi.”
Nghe thấy tiếng người lạ, hai tên kia mới phát giác điều gì không ổn, nên lập tức quay ra sau để xem xét. Không nghĩ tới Vĩ Thành đã nhanh chóng dùng gẫy gỗ đập mạnh lên lưng một tên, sau đó là thêm hai ba cú vào những nơi khác rồi đá hắn lăn vào trong góc nhà: “Tao cho mày thấy thế nào mới là hành hạ người khác.”
Tên cầm đầu hoảng loạn, cứ nghĩ vụ này sẽ ngon ăn, ai mà dè lại lòi ra kẻ què chỉ đang giả vờ đáng thương. Hắn chụp nhanh lấy khúc gỗ, đưa về phía trước, bước chân không ngừng lùi về sau: “Mày đừng đến đây. Tao không tha cho mày đâu.”
Vĩ Thành đảo mắt, nhìn tên đó với vẻ khinh thường: “Cái sai lầm của mày là bắt cóc tao khi không có cây súng nào trên tay.”
Khi hắn ta chưa kịp hoàn hồn, Vĩ Thành phóng nhanh lại như một con báo, dùng gậy đập thẳng vào chân khiến hắn ta khuỵu xuống đất, sau đó là đá thẳng vào mặt đến độ bất tỉnh.
Anh nhìn một lượt khắp phòng, chép miệng một cái: “Cùi mía thiệt sự.”
Vĩ Thành đi vào bên trong, lo lắng Tâm Dao sẽ sợ hãi, nhưng không nghĩ tới cô đang cầm dây trói ban nãy để trói một trong ba tên bắt cóc, bàn chân của cô còn đang đạp lên hạ bộ của hắn. Anh nhíu mày, rồi tiến tới và chỉ cho cô cách thắt dây chắc chắn hơn, sau đó lôi tên đó và cột chung với hai tên còn lại.
Lúc này, tiếng động ở đây đã thu hút sự chú ý của phần đông người đi tìm Tâm Dao và Vĩ Thành. Thiên Tuấn cầm đầu đi vào, giơ cao súng nhưng rồi há hốc mồm khi chứng kiến ba tên bắc cóc bị treo tòn ten trên trần nhà, còn hai người đang được lo lắng lại dùng cây chọt lên.
“À thì… Đại ca, anh không sao à?” Thiên Tuấn lên tiếng đánh tan bầu không khí vui đùa của đôi trẻ. Cậu ta cảm thấy có gì đó khác lạ, một lát sau mới hỏi tiếp: “Anh đứng được à, đại ca?”
Vĩ Thành chán ghét nhìn Thiên Tuấn, sau đó nhờ Tâm Dao dìu vào bàn: “Chứ lúc cậu mới biết tôi, tôi lê lết dưới đất hay gì?”
“À không, ý em không phải vậy. Em tưởng chân anh chưa khỏi.” Thiên Tuấn gãi đầu, không dám có sự đối nghịch nào với anh.
Vĩ Thành nhún vai: “Trị liệu nên đã tốt hơn, nhưng vẫn còn chút khó khăn. Cậu mang ba tên kia về trụ sở, điều tra rõ giùm tôi ai sai khiến chúng.”
“Vâng.” Thiên Tuấn gật đầu, sau đó kêu người tới thả tụi bắt cóc xuống và áp giải lên xe.
Bên này, Tâm Dao nhìn mảng áo trên lưng của Vĩ Thành vương vãi máu thì đau lòng không thôi. Cô thỏ thẻ hỏi: “Anh có sao không? Vết thương sau lưng nặng lắm, cần phải kiểm tra gấp.”
Vĩ Thành cảm giác từ sau khi cả hai xác định ở bên nhau, trái tim anh không kiềm chế được nhịp đập điên loạn, dường như chỉ muốn chiều theo ý cô, nhưng dù chút vết thương này không nhầm nhò thì anh vẫn hơi bĩu môi: “Đau lắm, ban nãy tên kia ra tay mạnh quá.”
“Đâu, đưa em xem.” Tâm Dao hốt hoảng, muốn kéo Vĩ Thành quay người lại.
Thiên Tuấn đứng ở một bên, chặc lưỡi và bảo: “Tâm Dao, cô không cần lo lắng. Mấy cái đó chỉ là gãi ngứa cho đại ca thôi.”
Vĩ Thành quay ngoắt qua nhìn cậu ta, ánh mắt âm trầm khiến ai cũng thấy ớn lạnh: “Gọi là chị dâu.”
Mọi người xung quanh mở to mắt, đồng loạt đứng thẳng người, sau đó cúi gập xuống và hướng về phía Tâm Dao: “Chúng em chào chị dâu.”
“Mọi người không cần như vậy đâu.” Tâm Dao hốt hoảng, vội xua tay lia lịa. Đây là ai chứ? Biệt đội ‘Thâm Tàng Bất Lộ’ đang lễ phép này thật khiến người khác phải sợ hãi mà té xỉu.
“Nên vậy. Em cứ thoải mái nhận đi.” Vĩ Thành vô cùng hài lòng với biểu hiện của đám Thiên Tuấn, không khỏi đưa ánh mắt khen ngợi cho cậu ta. Những người đi theo Thiên Tuấn xem chừng cũng học được chút lễ nghi quân đội nên có.
“Nói là thế nhưng vẫn phải kiểm tra, anh chỉ vừa mới tỉnh lại, em lo lắm.” Tâm Dao vốn không hề có ý định bỏ qua việc xem xét vết thương của Vĩ Thành. Cô lập tức đứng dậy, muốn vòng ra sau lưng anh để vạch áo lên, nhưng một trận choáng váng ập đến khiến cô mém nữa ngã bịch ra sàn nhà lạnh lẽo.
Vĩ Thành lập tức đỡ lấy toàn thân Tâm Dao, ánh mắt không che giấu được vẻ hoảng hốt, lập tức bế cô lên xe tiến thẳng đến bệnh viện.