Ông Triệu nhanh chóng đi lại, vỗ vai con trai: “Không cần câu nệ như thế. Chúng ta đang ở nhà, với con tỉnh là cha vui lắm rồi.”
Tâm Dao nhìn một màn gia đình xum họp thì không khỏi đỏ mắt. Ai bảo nhà quân nhân sẽ khô khan chứ. Từ lúc vào nhà họ Triệu, cô nhận ra rằng họ rất hay thổ lộ tâm tình, không hề che giấu sự yêu thương của bản thân dành cho từng người. Dần dần cô cũng mở lòng hơn.
Ông Triệu đi lại gần Tâm Dao, gỡ chiếc mũ trên đầu xuống, đặt chéo qua vai trái rồi cúi người: “Cảm ơn con đã thay gia đình chăm sóc Vĩ Thành bao ngày qua.”
Nhận được sự đối đãi này, Tâm Dao vô cùng bất ngờ, vì vào ngày đầu tiên khi gặp mặt ông Triệu, cảm giác mang lại cho cô là sự áp lực, ớn lạnh và khinh thường. Nhưng cô không biết bà Triệu luôn cập nhật tình hình cho chồng, không tiếc lời khen ngợi cô khiến ông cũng dành cho cô ít nhiều thiện cảm hơn.
“Cháu không… Tất cả là nhờ vào ý chí phấn đấu của đô đốc ạ.” Tâm Dao lắc lắc tay, khuôn mặt đã đỏ ửng.
Bà Triệu bật cười, sau đó tiến tới giải vây cho cô: “Thôi nào, cũng là một phần công lao của con mà. Chúng ta vào bàn ăn cơm tiếp đi.”
Sau đó, một đôi bát đũa nhanh chóng được dọn lên. Nhưng khi đi ngang Vĩ Thành, ông cúi xuống nói nhỏ: “Con bé vẫn gọi con là đô đốc. Sao làm ăn chậm chạp thế?”
Vĩ Thành sững người, rồi mới hiểu cha mình đang có ý chê bai tiến độ cưa cẩm của anh thì chỉ đành thở dài. Vừa tỉnh dậy, bao nhiêu chuyện xấu ập đến, chưa kể nếu anh quá tới tấp, chắc hẳn cô sẽ bỏ của chạy lấy người và không bao giờ quay đầu lại.
Sau bữa cơm, Tâm Dao theo thói quen đi vào phòng Vĩ Thành trong lúc anh đang nghe điện thoại. Nhìn thấy cô, anh khẽ mỉm cười rồi lại hướng sự tập trung vào thông tin người đầu dây bên kia cung cấp:
“Cô gái Mỹ Ngọc dường như qua lại với không ít thiếu gia nhà tài phiệt, nhưng chưa bao giờ bị họ ruồng bỏ. Chỉ cần cô ta gọi thì chắc chắn đám đó sẽ có mặt.”
“Vẫn không tra được những buổi tụ tập đó có những ai và làm những gì à?” Vĩ Thành trầm ngâm, vẫn không để ý Tâm Dao đi vào nhà vệ sinh rồi bưng ra thao nước ấm.
“Hiện tại thì chưa. Tất cả thông tin cứ như bị ai đó giấu nhẹm.” Thiên Tuấn nhìn đàn em mình không ngừng gõ bàn phím thì khẽ đau đầu, không biết đụng phải cái ổ khó chịu gì đây.
“Công ty bên kia thì sao?” Vĩ Thành chợt cảm thấy có gì đó ấm áp chạm vào mặt, khiến anh phải ngước lên và đối mắt với Tâm Dao. Khoảng cách gần ngay phía trước khiến anh phải mím môi lại, nhịp tim cứ thế mà tăng liên tục.
“Có một nguồn tiền khá lạ, luôn được chuyển đến cách nhau ba tháng nhưng với những số tài khoản ảo khác nhau. Theo điều tra thì chúng đều có địa chỉ ở nước ngoài.” Thiên Tuấn báo cáo theo những tài liệu mình thu thập được, nhưng không nhận được câu trả lời của Vĩ Thành nên lập tức hỏi lại: “Đại ca, anh còn nghe không?”
Đột nhiên, bên tai của Thiên Tuấn nghe những tiếng thì thầm xa xa vọng lại của Vĩ Thành: “Khoan đã Tâm Dao, tôi đang nghe điện thoại. Phải cởi sao?”
Thiên Tuấn há hốc mồm, quyết định im lặng và tiếp tục lắng nghe, giây sau đã có vài tiếng nói trêu chọc của Tâm Dao: “Chẳng phải anh bảo tôi dùng thân báo đáp sao? Tôi chăm sóc anh vậy chưa được nữa à?”
“Khoan…”
Vĩ Thành chưa kịp nói xong thì Thiên Tuấn đã lập tức tắt điện thoại. Đại ca của họ lần đầu yêu đương lại dễ ngượng ngùng và dưới cơ Tâm Dao như thế. Cậu quyết định một ngày nào đó sẽ chỉ cho đại ca vài bí kíp để anh lấy lại khí thế nam nhi.
Bên này, Vĩ Thành đang buông thõng hai tay hai bên, khuôn mặt cam chịu để Tâm Dao banh áo để lộ phần trên đã mất đi phần cơ bắp đáng ngưỡng mộ ngày xưa. Nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc cô, anh gần như bị rút hết sức lực. Vì thế khi cô di chuyển chiếc khăn xuống gần bụng dưới, anh đã chộp lấy tay cô và kéo cô sát lại gần. Thanh âm xung quanh đột nhiên yên tĩnh
Ánh mắt hai người đối diện với nhau, một kiên định, một ngỡ ngàng. Vĩ Thành không biết Tâm Dao còn xem mình như một người đàn ông để đối đãi, hay chỉ là một người bệnh cần được chăm sóc. Nhưng thứ anh biết hiện giờ là anh cần phải lấy lại thể diện càng sớm càng tốt.
Chưa kịp nói gì, Tâm Dao đã lấy bàn tay khác chụp lấy tay của Vĩ Thành rồi đưa lên ngang tầm mắt, xong nhẹ nhàng lấy khăn lau. Phản ứng này khiến anh gục đầu xuống, khóc thầm trong lòng không biết bao nhiêu lầ, nhưng vẫn còn tí ngại ngùng ngăn cản bàn tay đang mò xuống quần của anh.
“Cái này tôi tự làm được. Em… có chút không tiện.” Vĩ Thành ngập ngừng. May mắn lần này Tâm Dao không nhất quyết làm theo ý mình nữa, nên chấp nhận cho anh tự xử lý phía dưới của mình.
“Thế để tôi xoa bóp cho anh nhé.” Tâm Dao ngồi sang một bên rồi bắt đầu đặt tay lên chân của Vĩ Thành khi chưa kịp nhận thấy sự ngăn cản của anh.
Một tiếng rên nhỏ vang lên khiến Tâm Dao ngừng tay lại. Cô ngỡ ngàng, rồi sợ bản thân đã làm anh đau: “Tôi mạnh tay quá sao?”
“Không có.” Vĩ Thành mỉm cười một cách cứng ngắc, nhưng ánh mắt lại né tránh khiến Tâm Dao nghi ngờ. Vì thế, cô bất thình lình xăn ống quần rộng của anh lên, bên dưới đầy những vết tím tái khó coi khiến cô sững người.
Bàn tay Tâm Dao run run, nhẹ nhàng sờ lên chúng: “Anh bị sao vậy?”
Vĩ Thành biết không thể giữ được nữa, nên đã tiết lộ từ lúc cô ngất đi, anh đã cố tập đi dưới sự hỗ trợ của Hoài Khang. Nhưng anh không nghĩ tập đi lúc nhỏ thì dễ, nhưng lúc lớn lại khó khăn trăm bề. Ngã xuống rồi lại đứng lên rồi té nhào, anh chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ khi nhìn cô nằm bất động trên giường.
“Sau này hãy để tôi đi theo cùng.” Tâm Dao năn nỉ, dường như không muốn Vĩ Thành trải qua khó khăn một mình.
Hai người nhìn nhau mỉm cười. Anh cho cô sự an tâm. Cô cho anh lời ủng hộ từ trong tim.
Ngay khi Tâm Dao chuẩn bị rời đi, Vĩ Thành kéo góc áo cô trở lại rồi ngập ngừng chỉ lên trán mình: “Có phải còn thiếu cái gì không?”
Tâm Dao nhíu mày, nhưng khi hiểu ra ý Vĩ Thành là gì thì hai bên tai nóng bừng lên, dù vậy cô vẫn cúi xuống, chạm môi mình ngay vị trí anh muốn: “Ngủ ngon nhé, đô đốc Vĩ Thành.”