Trong căn phòng rộng lớn, sang trọng Bạch Nhã Băng ngồi trên giường quan sát căn phòng, khen ngợi:"Quyên Quyên! Căn phòng của cậu rộng thật đó bằng ba bốn căn phòng ở Bạch gia gộp lại, hoàng gia có khác."
Hạ Tử Quyên quét qua người Bạch Nhã Băng bằng đôi mắt sắc lạnh, giọng nói lạnh lùng:"Gọi tớ là Eirlys! Chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao? Tớ không còn lại Hạ Tử Quyên nữa Hạ Tử Quyên đã chết rồi."
Bạch Nhã Băng gật gật đầu, chớp mắt với cô, Nam Kình Thương không nói gì chỉ ngồi nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu, yêu thương vô cùng.
Clara nhích lại gần Hạ Tử Quyên, chớp chớp mắt khẽ hỏi cô:
"Chị! Còn Dạ Thành Đông chị định xử lý anh ta như thế nào?"
Vừa nghe câu hỏi ấy tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào Hạ Tử Quyên, họ cũng đang rất thắc mắc chuyện này, Hạ Tử Quyên trầm mặt không nói gì, bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, lạnh lẽo, một hồi lâu cô cất giọng:
"Cứ từ từ về anh ta chị lúc nào cũng có thể xử lý hiện tại chị muốn nghỉ ngơi một thời gian, sau đó chị mới quay về đòi lại món nợ mất con."
Tất cả mọi người đều im lặng không dám nói gì, chỉ có thể gật gù nhìn liếc liếc nhìn cô họ cũng không dám nhìn cô trực diện.
Thành phố S, Dạ viên
Lạc Tuyết Nhàn ngồi trong phòng khóc thút thít, nhìn vào tấm hình của Hạ Tử Quyên:" Thằng con trời đánh! Thằng con bất hiếu! Con làm mẹ mất con dâu vàng rồi, con dâu bạc rồi còn hại chết cháu cưng của mẹ nữa. Quyên Quyên! Bác xin lỗi vì những gì mà thằng con của bác gây ra cho cháu, tại sao con lại ra đi sớm như vậy chứ? Bác vẫn chưa có trả tiền cho con nữa mà."
Lạc Tuyết Nhàn cứ nhìn vào ảnh của cô mà khóc mãi, bà thật sự rất yêu quý cô từ cái nhìn đầu tiên bà đã có cảm tình rất tốt với cô.
Quán bar Lover
"Cậu đừng có uống nữa cậu định uống đến chết hay sao?" Tần Đình Danh giật chai rượu trong tay của Dạ Thành Đông, quát anh.
Dạ Thành Đông vẫn không một chút phản ứng gì, Lục Dĩ Tường thở dài một hơi:
"Vẫn chưa tìm được Nghê Quân Dao sao?"
Dạ Thành Đông lạnh nhạt đáp:"Chưa."
Âu Hoằng Phong uống một ngụm rượu rồi nói:"Mà bọn người kia cũng ghê thật dám xâm nhập vào Dạ Tử Môn đánh thắng bọn người Hạo Phú cướp người trắng trợn như vậy rồi mất tích không một chút dấu vết gì."
Phương Thần chân vắt chéo cau mày nói:"Nhưng mà thật sự không ngờ Nghê Quân Dao lại ác độc đến như vậy quá là thâm hiểm đi. Cũng may tôi không có hứng thú với phụ nữ, phụ nữ đúng là phiền phức."
Âu Hoằng Phong bĩu môi đáp trả:"Nè! Cậu đang tự vả vào mặt mình đó, cậu nên nhớ là cậu đang tìm cô gái lúc trước đã nôn lên người mình đó, cậu nói vậy chẳng lẽ cô ta không phải là phụ nữ sao?"
Phương Thần thản nhiên trả lời:"Dĩ nhiên là không rồi cô ta là trẻ con chứ không phải phụ nữ."
Âu Hoằng Phong chút nữa đã phun hết rượu trong miệng mình ra bởi lời nói này của anh:"Trẻ con? Cậu đang giỡn sao?"
Phương Thần mặt vẫn rất tỉnh đáp lại:"Không phải sao? Nhìn cô ta dữ lắm cũng chỉ mười chín, hai mươi tuổi còn tớ đã hai mươi bảy tuổi rồi đó."
Âu Hoằng Phong bật cười, chỉ chỉ tay:"Đúng đúng! Mà tôi nói sau này hai người mà có gặp lại trở thành một đôi thì sẽ rất thú vị đó."
Phương Thần nhíu nhíu mày, khó hiểu hỏi:"Thú vị chỗ nào?"
Âu Hoằng Phong, Lục Dĩ Tường cùng Tần Đình Danh đồng loạt nói:
"Thì là cặp đôi chú cháu đó."