Hạ Tử Quyên nhếch môi cười giễu cợt, nhướng mày thừa nhận:"Đúng vậy thì đã sao ai bảo anh dám nói tôi nhiều chuyện. Với lại ai biết một người được mọi người thừa nhận biết đến về công nghệ thông tin đỉnh cao lại không bằng một người không được ai công nhận như tôi chứ."
Thành Siêu cứng miệng không nói được gì nữa chỉ biết trừng mắt với cô, Dạ Thành Đông khẽ mở mắt tỉnh lại, Hạo Dương nhìn thấy anh đã tỉnh môi khẽ cau lên vui mừng:"Lão đại! Anh đã tỉnh?"
Dạ Thành Đông không đáp lại chỉ chớp mắt nhẹ một cái rồi lạnh lùng hỏi:
"Lô hàng đã xử lý và giao chưa?"
Hạo Phú gật đầu:"Dạ rồi."
Sáng hôm sau,
"Cốc! Cốc! Cốc!" Mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài, vì bên ngoài có người canh chừng nên không thể tùy tiện bước, Hạo Tư bước ra mở cửa anh nhìn thấy Tô Vũ mỉm cười xách một giỏ trái cây đến, Hạo Tư quay người nhìn Dạ Thành Đông, Dạ Thành Đông nhìn anh khẽ gật đầu, anh đứng sang một bên mời cô vào, Tô Vũ tươi cười bước vào, chào anh rồi nhí nha nhí nhảnh vẫy tay chào Hạ Tử Quyên, Tô Vũ đứng nghiêm chỉnh lại, mỉm cười thân thiện nhìn Dạ Thành Đông:
"Hôm nay, tôi đại diện tất cả mọi người bên sở cảnh sát đến đây để cảm ơn anh, anh đã giúp đỡ chúng tôi bắt được Liễu Tô Thành."
Dạ Thành Đông lạnh nhạt đáp lại:"Chỉ là trùng hợp thôi."
Tô Vũ lấy từ trong túi xách ra một lọ thủy tinh nhỏ đi đến đưa cho Hạ Tử Quyên:
"Đây chính là lọ thí nghiệm ở chỗ của Liễu Tô Thành em biết chị rất có hứng thú với vụ thí nghiệm này lúc đó chị gấp gáp như vậy không kịp lấy, em lấy giúp chị."
Hạ Tử Quyên mỉm cười yêu thương với cô em này, nhéo nhẹ má phấn nộn của Tô Vũ:"Quả nhiên là em của chị, hiểu chị nhất."
Tô Vũ nhìn cô rồi quay sang nhìn anh và mọi người nói:"Còn một chuyện nữa là lọ thuốc này có cái chất gì đó kích thích não bộ rồi tăng sức mạnh của một người đặc biệt là người chết nhưng nó chỉ có tác dụng trong một tiếng, sau một tiếng sẽ trở lại là một cái xác."
Hạ Tử Quyên nhìn cái lọ trong tay mình, ánh mắt vô cùng hứng thú:"Em càng nói chị càng hứng thú đây, chị nhất định phải xem đây là thuốc gì?"
Tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, giọng nói đầy nam tính từ bên kia truyền đến khiến cô giật mình, nhận ra ngay:"Quyên Quyên! Em đang ở bệnh viện đúng không?"
Hạ Tử Quyên bĩu môi, giọng nói có chút đáng yêu:"Anh đã điều tra rồi mà còn hỏi."
Galvin nhếch môi cười:"Ra ngoài đi anh đang ở trước cổng bệnh viện."
"Được em ra ngay."
Cô tắt máy, quay người nhìn mọi người rồi nói:"Tôi có chuyện phải đi ra ngoài một chút."
Cô bước nhanh ra khỏi phòng, anh nhìn theo bóng lưng cô mà nhíu mày đó giờ cô chưa dùng cái giọng điệu dễ thương đó mà nói chuyện với anh, Dạ Thành Đông đưa mắt sang nhìn Tô Vũ hỏi:"Cô là người hiểu cô ấy nhất?"
Tô Vũ khẽ gật đầu:"Có thể nói là vậy bởi vì ngoại trừ tôi ra còn có chị Tiểu Băng và chị Clara hiểu chị ấy nữa."
Dạ Thành Đông lạnh lùng hỏi cô:"Được! Vậy tôi hỏi cô cô ấy thích gì nhất?"
Bọn người Hạo Phú nghe anh hỏi thế liền giật mình, kinh ngạc đó giờ họ chưa nghe anh hỏi câu đó cả, Tô Vũ bỗng bật cười nói với anh:"Chị ấy thích tiền nhất."
Bọn người Hạo Dương lại ngạc nhiên không hẹn đồng loạt thốt lên:"Tiền?"
Hạo Tư thắc mắc hỏi Tô Vũ:"Tại sao lại là tiền chứ?"
"Tại sao lại không phải chứ? Chị ấy nhìn bề ngoài vậy thôi chứ là một người rất keo kiệt siêu tiết kiệm."
Dấu chấm hỏi trong đầu mọi người lại còn to hơn, không tin Hạ Tử Quyên là người keo kiệt, Hạo Tư nhíu nhíu mày, không tin hỏi:"Không thể nào! Cô ấy không thể nào là người keo kiệt siêu tiết kiệm được, quần áo, túi xách, giày của cô ấy toàn là hàng hiệu, mẫu giới hạn còn có một dàn siêu xe của cô ấy nữa."
Tô Vũ bật cười lớn, cười đau cả bụng, mày của Dạ Thành Đông càng cau lại hơn Tô Vũ cố nhịn cười nói:"Toàn là đồ tặng không đó, quần áo, giày, túi xách thì có nhưng rất ít đa phần là chị Tiểu Băng, chị Clara mua cho còn dàn siêu xe đó là do chị ấy đua xe thắng đó không có chiếc nào là chị ấy mua cả. Sở thích của chị ấy chính là chôm chỉa đồ của chị Tiểu Băng."
Hạo Tư, Hạo Phú, Hạo Dương cùng Thành Siêu vẫn còn trố mắt chưa tin lắm còn Dạ Thành Đông nghe thế thì bật cười, anh không ngờ cô lại như vậy, anh thu lại nụ cười nhìn Tô Vũ hiếu kì hỏi:" Vậy tiền của cô ấy dùng để làm gì chứ?"
Bọn người Hạo Tư cũng thắc mắc điều đó, khi nghe anh hỏi liền dồn ánh mắt vào cô, Tô Vũ nhịn cười nói cho anh và mọi người biết:"Dùng để ăn uống."
Anh và bọn họ công nhận, hoàn toàn tin vào chuyện này, nói ai dùng toàn bộ tiền của mình để ăn uống họ sẽ không tin nhưng nói đến cô thì rất tin.
Bên ngoài, Hạ Tử Quyên đưa cho Galvin lọ thí nghiệm:
"Em nhờ anh đưa cái này cho Tiểu Băng bảo cậu ấy đem vào phòng thí nghiệm giúp em, nhưng anh nhớ đừng để cho nó bị đổ ra ngoài nếu không thì em không chịu trách nhiệm đâu."
Galvin gật đầu, cẩn thận cầm lấy:"Anh biết rồi, anh làm sao mà dám làm đổ ai chẳng biết những thí nghiệm của em đâu có đơn giản toàn là những thứ khủng bố người khác, kinh dị."
Hạ Tử Quyên cười mỉm rồi nói:"Thôi vào trong, anh cẩn thận đó."
Galvin khẽ gật đầu, chú ý nhắc nhở, quan tâm cô:"Em cũng phải cẩn thận bà ta đã dám cho người ám sát em thì sẽ còn lần sau đó."
Cô gật đầu rồi bước vào trong, anh cũng rời đi ngay sau đó.