Quân Khải ôm ngực, cúi đầu, trong đôi mắt già nua dần dâng lên một tầng hơi nước.
“Alô.”
Đột nhiên Trương Như Ngọc đứng dậy, rời khỏi phòng khách để nghe điện thoại. Bà ta đi vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại. Quân Khải nhìn theo, vài giây sau cũng bước đến, áp tai vào cửa lắng nghe.
“Người ta đang ở nhà mà, vâng, người ta cũng nhớ mình. Mình đi công tác á? Mấy ngày? Được rồi, để người ta xem đã, ừ, ừ, biết rồi mà.”
Giọng nói nũng nịu của Trương Như Ngọc phát ra phía sau cánh cửa làm Quân Khải càng rùng mình. Ông ta đã từng này tuổi chẳng lẽ không hiểu những lời đó có ý nghĩa gì?
Trương Như Ngọc mới ngoài bốn mươi, trước giờ không phải làm việc gì, chỉ ăn và làm đẹp nên rất xinh đẹp, trẻ trung, thoạt nhìn chỉ như ngoài ba mươi, vì vậy có đàn ông thèm muốn cũng không phải lạ.
Quân Khải chỉ không ngờ ông ta còn sống sỜ SỜ ở đây, vậy mà bà ta đã dám ngang nhiên qua lại với người đàn ông khác.
Hỏng
Hỏng thật rồi. Cả cái gia đình này của ông ta hỏng thật rồi. Không còn cách nào cứu vãn nữa rồi.
Quân Khải lảo đảo ôm ngực đi ra phía cửa, XỎ chân vào đôi dép lê rồi đi ra ngoài. Ông ta cần không khí trong lành để hít thở, để suy nghĩ. Làm sao ông ta có thể sống trong ngôi nhà khi mà vợ và Con gái đều khinh thường, đều từ ngoan ngoãn, kính trọng ông ta biến thành kẻ lăng loàn, nhìn ông ta bằng một mắt.
Đầu óc Quân Khải quay cuồng, ông ta đi trên đường mà chân nhẹ bẫng như đi trên mây, cảm giác máu nóng cứ cuồn cuộn dâng trào, xộc lên tận não, mạch máu như muốn vỡ tung ra.
“Rầm!”
Quân Khải ngã ầm xuống đất, mấy người đi đường thấy thế thì vội vàng dừng lại.
“Ông ơi, ông gì ơi, ông có sao không?”
Họ lập tức đưa Quân Khải tới bệnh viện cấp cứu. Người ta cũng tìm thấy điện thoại trong túi áo Quân Khải, tìm thấy số lưu là “Vợ yêu” nhưng gọi mấy lần đều máy bận, có lẽ bên kia đang bận nhận cuộc gọi khác nên không bắt máy. Còn gọi cho số “Con gái yêu” cũng chỉ là những tiếng tút dài không ai bắt máy.
Gọi cho mấy số khác cũng đều lập tức tắt đi, không ai nghe máy, bởi lẽ bọn họ tưởng Quân Khải gọi hỏi vay tiền, giờ này làm gì còn ai dám qua lại với Quân Khải, chẳng may bị Cố gia để ý thì chỉ có nước tăng gia bại sản. Cuối cùng người đi đường ấy tìm thấy một số điện thoại lưu là “Con Quân Dao”, không còn cách nào cũng chỉ đành ấn gọi.
CỐ Tư Bạch đang lôi kéo Quân Dao cùng chơi bi-a với anh thì đột nhiên chuông điện thoại của cô reo vang, nhìn số trên màn hình, cô hơi chần chừ một chút, nhưng rồi cũng quyết định ấn nút nghe.
“Alô.”
“Xin chào cô.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng một người đàn ông xa lạ. “Cô có quen chủ nhân số điện thoại này không? Ông ấy đang ở trong bệnh viện nhưng tôi không liên lạc được cho người nhà nào cả. Nếu cô quen ông ấy phiền cô đến đây ngay nhé”
“Bệnh viện ư? Ông ấy bị sao vậy?” Quân Dao hoảng hốt hỏi, mặc dù cô rất ghét Quân Khải, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha cô, biết ông ấy đang ở bệnh viện cô không khỏi lo lắng.
“Tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ là người đi đường, thấy ông ấy bị ngất nên đưa vào thôi.”
“Cảm ơn anh, anh đang ở bệnh viện nào, tôi đến ngay” .
“Bệnh viện Trung tâm, phòng cấp cứu”.
Quân Dao cúp máy, Cố Tư Bạch ngồi bên đã nghe thấy cuộc nói chuyện của cô.
“Em thay đồ đi, anh đưa em đi.” “Vâng.”
Quân Dao vội vã thay bộ đồ mặc nhà sang bộ quần áo khác, hai người lên xe lái đến bệnh viện Trung tâm. Lái xe mất chừng hai mươi phút là đến nơi, xe vừa dừng lại Quân Dao đã vội vã chạy vào. Nhìn dáng vẻ nóng vội của cô, Cố Tư Bạch chỉ có thể thở dài. Cô gái của anh là vậy, bình thường cũng cứng miệng lắm, nhưng thực ra lại rất mềm long.
Sau khi hai người đến, người đi đường kia nói SƠ qua tình hình sau đó rời đi, Quân Dao liên tục cảm ơn anh ấy. Cố Tư Bạch cũng làm thủ tục nhập viện cho Quân Khải. Một lát sau bác sĩ thông báo Quân Khải bị nhồi máu cơ tim, may mà được đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không e là không qua khỏi. Bây giờ sẽ được chuyển qua phòng hồi sức cấp cứu để nghỉ ngơi. Người nhà có thể vào thăm nhưng tránh không được để bệnh nhân bị xúc động mạnh.
Quân Dao cảm ơn bác sĩ rồi đứng trước cửa phòng bệnh, cô chần chừ không biết có nên tiến vào không. Cố Tư Bạch đứng cạnh, nắm lấy tay cô. Quân Dao nhìn anh, cô hít sâu một hơi rồi bước vào.
Quân Khải nằm trên giường, vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, khuôn mặt nhợt nhạt. Quân Dao đứng im lặng nhìn ông ấy hồi lâu rồi nói.
“Hay anh về trước đi, em ở đây xem tình hình thế nào?
Cố Tư Bạch cởi áo khoác, ngồi xuống chiếc giường đối diện. “Phòng này rất rộng, em ngủ trên giường, anh ngủ ở số pha cũng được.”
“Anh ở lại đây ư?” Quân Dao kinh ngạc. “Cũng khuya rồi, anh ở lại với em.”
Quân Dao gật đầu, cô biết Cố Tư Bạch không yên tâm khi cô ở một mình. Đây là phòng Vip nên có hai giường, một giường cho bệnh nhân và một giường cho người nhà chăm sóc bệnh nhân, ngoài ra còn có bàn uống nước, ghế sô pha, phòng tắm và cả nhà bếp nhỏ, chẳng khác gì một căn hộ mini. Trong bếp còn có cả tủ lạnh và một số thứ trà, cà phê...
Cố Tư Bạch pha hai ly cà phê, đưa cho Quân. Dao một ly. Cô đón lấy, cảm nhận hơi ấm đang lan vào tay. Quả thực lúc này tâm trạng của cô rất rối. Cô vẫn luôn hận Quân Khải năm đó phản bội mẹ cô, nhưng dù sao ông ấy cũng có ơn nuôi cô lớn, cô không thể bỏ mặc, hai cảm giác ấy đan xen, giày và cố.
Nhưng bây giờ nhìn mái tóc đã lốm đốm bạc, khuôn mặt tái nhợt của ông ấy, Quân Dao chỉ có thể thở dài, dù sao bây giờ cô cũng là con, cũng nên có bổn phận chăm sóc khi ông ấy ốm đau, bệnh tật.
Nhớ đến việc người qua đường kia nói không
liên lạc được với người nhà của bệnh nhân, Quân Dao liền lấy điện thoại, ấn số gọi Quân Tú Anh. Chính là số lần trước khi bị đuổi khỏi nhà chính của Cố gia, Quân Tú Anh đã gọi điện hết cầu xin lại mắng chửi cô.
Tiếng tút dài mãi không có người bắt máy, Quân Dao thử gọi mấy cuộc đều không được, cô đành thở dài, bỏ điện thoại lại vào trong túi.
Còn ở nơi khác, trong quán bar đủ màu đen, tiếng nhạc ầm ĩ nhức tai, Quân Tú Anh mặc chiếc váy đen bó sát, trang điểm đậm đang đứng nhâm nhi ly cocktail vừa lắc lư theo tiếng nhạc.
Một người đàn ông chừng ngoài năm mươi, cái bụng bia phình ra phía trước, khuôn mặt bóng nhẫy mỡ đi đến.