Tiểu Hoa đi theo anh nhiều năm, trung thành, cẩn thận, khác xa vẻ ngoài ngây ngô, đơn thuần vẫn để lộ ra
với bên ngoài.
Đến tận khi bên ngoài đã chập choạng tối, đèn trong nhà kính cũng đã được bật lên, Cố Tư Bạch mới kéo tay Quần Dao.
“Muộn rồi, về thôi, cho những con bướm này còn đi
ngủ.”
Quân Dao lưu luyến không rời, cô vừa cởi bộ đồ bảo hộ treo lên mắc, vừa rụt rè hỏi.
“Cố thiếu gia, có thể cho tôi thi thoảng tới đây chơi được không?”.
Cố Tư Bạch nhẹ lắc đầu. Lập tức, khuôn mặt tràn đầy ý cười của Quân Dao thoáng ngơ ngác, rồi nỗi buồn dần xâm chiếm đôi mắt trong veo. Đúng vậy, có lẽ anh cũng có sở thích giống cô, đều yêu quý loài vật sặc sỡ này. Nếu là cô, cô cũng không thích có người lạ thường xuyên ra vào, chẳng may làm ảnh hưởng tới lũ bướm thì sao?
“Cố thiếu gia dĩ nhiên không đồng ý, nhưng chồng em thì có thể
Mất vài giây Quân Dao mới hiểu ý tứ trong lời nói của anh. Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, lí nhí nói.
“Chồng... lần sau cho em tới đây nhé” .
“Hả? Em vừa nói gì cơ, nói nhỏ quá tôi nghe không rõ.”
Quân Dao càng xấu hổ đến mặt đỏ tía tai. “Chồng!” .
Khóe môi Cố Tư Bạch cong lên, anh hơi nghiêng người, đưa má đến gần cô, ý tứ vô cùng rõ ràng. Quân Dao nhắm tịt mắt, kiễng chân đưa môi đến gần. Đúng lúc
này Cố Tư Bạch nghiêng đầu, môi cô vừa đúng lúc chạm vào môi anh..
Cảm giác mềm mại chết tiệt này!
Cô là điều duy nhất trên đời khiến anh không thể kìm chế nổi, cánh tay mạnh mẽ lập tức vòng ra sau, kéo chiếc eo thon nhỏ lại. Anh cúi đầu, tham lam hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Quân Dao muốn đẩy anh ra, nhưng nụ hôn của anh khi dịu dàng, lúc lại mạnh mẽ như sóng VỖ, khiến toàn thân cô mềm nhũn, cảm giác vô cùng lạ lùng. Chẳng biết từ lúc nào
Q u ân Dao đã không còn cố đẩy anh ra mà hòa theo nhịp điệu của Cố Tư Bạch.
Nụ hôn thật lâu, dường như không muốn dời. Rất lâu sau Cố Tư Bạch mới buông cô ra, anh ghé sát tai cô, thì thầm, giọng nói trầm khàn vô cùng quyến rũ.
“Thật muốn ăn em ở ngay đây”.
Quân Dao đẩy anh ra, chạy nhanh về phía trước. Không ngờ người đàn ông bình thường điềm đạm, nhã nhặn như vậy mà cũng có lúc biến thái đến thế. Nhìn cô gái nhỏ xấu hổ, Cố Tư Bạch mỉm cười. Cả người nóng rực, nơi nào đó cũng đang nhiệt liệt biểu tình, anh phải nhịn bao nhiêu năm nay, đóng vai một người đàn ông không gần nữ sắc chỉ để chờ cô gái nhỏ này.Vậy mà bây giờ người đã ở trong tay lại không thể làm gì ngoài ôm ôm hôn hôn, thật đúng là bức chết người ta mà.
Chẳng mấy chốc đã tới bữa tối, Quân Dao hơi ngạc nhiên khi bàn ăn ở đây khá nhỏ. Cô cứ tưởng bàn ăn của nhà giàu đều cực kì rộng, mọi người ngồi đầu bàn này muốn nói chuyện với người đầu bàn kia phải lớn giọng
một chút. Không ngờ Cố Tư Bạch lại chọn loại bàn ăn hình chữ nhật nhỏ xíu thế này.