Hừ, lại giọng điệu xấu xa đó. “Em chỉ cần anh đừng hành hạ em là được.”
“Vợ nói thế người không biết lại tưởng anh bạo lực gia đình đó.”
“Thì cũng chỉ thua một tí thôi.” Giọng Quân Dao nhỏ xíu.
Cố Tư Bạch ngồi sát, thì thầm bên tai cô, “Bạo lực? Vậy đêm qua ai kêu kiều mị như thế hả?”
Mặc Quân Dao đỏ như trái cà chua, vội đẩy anh ra, “Có muốn em lấy lại không hả?”
“Được rồi, tối nay anh lại giúp vợ thoải mái.” Cố Tư Bạch hôn phớt lên một cô, sau đó cầm con chó bông, xoay người rời đi.
“À, Tư Bạch...” Quân Dao gọi với theo.
Cố Tư Bạch lập tức quay đầu, nheo mắt cười, “Sao hả, hối hận rồi? Muốn anh làm luôn bây giờ?”
Quân Dao tức đến xì khói, với lấy chiếc gối ôm quẳng về phía anh, người nào đó dễ dàng tránh được.
“Em ở nhà chán quá, em muốn xin tới công ty anh làm thực tập sinh, được không?
Anh lắc đầu, “Không được.”
Mặt Quân Dao lập tức ỉu xìu, cô biết tập đoàn của Cố gia rất lớn mạnh, tuyển nhân viên cũng cực kì gắt gao, yêu cầu rất cao, một người không có bằng cấp chính quy như cô làm gì có tư cách đòi vào làm ở đó chứ.
“Nhưng còn thiếu một chân phu nhân chủ tịch, em muốn đến đó không?”
Quân Dao bĩu môi, “Không thèm, mặc kệ anh.”
Thấy cô giận dỗi, anh liền đi tới, dỗ dành, “Em muốn làm gì cũng được, đều cho em hết”
“Em không muốn người ta bàn ra tán vào, em chỉ muốn học hỏi thêm kiến thức và kinh nghiệm thôi, anh cho em một chân thực tập bé xíu là được rồi.”.
Đúng là chỉ có cô nhóc ngốc nhà anh mới không thích làm phu nhân giàu có, ngày ngày mua săm, giao thiệp với tầng lớp cao, mà thích vào làm một chân nhân viên thực tập bị người ta sai bảo.
“Muốn giấu thân phận?” Quân Dao gạt mạnh đầu. “Sẽ vất vả lắm đấy.”
Quân Dao mỉm cười tươi rói, “Em chịu khổ quen rồi.”
Đúng là cạn lời với cô nhóc ngốc.
“Được, nếu em thích thì anh sẽ bảo người sắp xếp cho em một vị trí.
“Cảm ơn anh!” Quân Dao vui vẻ reo lên, ôm lấy cỔ Cố Tự Bạch, hôn lên má anh.
“Cảm ơn như thế ít quá!” Cố Tư Bạch cong khóe môi.
Cô mím môi, suy nghĩ một chút rồi dời môi mình qua, áp lên môi anh. Đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của cô nhẹ nhàng chà lên môi mỏng của anh. Cố Tư Bạch cạy môi cô, đưa lưỡi mình vào thám hiểm, tận hưởng hương vị ngọt ngào như trái dâu tây của cô gái nhỏ.
Đúng là ngọt thật!
Rất lâu sau, khi hơi thở cả hai dần trở nên nặng nề, gấp gáp, Quân Dao đẩy anh ra, “Anh đi làm đi”
“Ừm!” Cố Tư Bạch đáp lời, nhưng vẫn tì trán lên trán cô, lưu luyến không nỡ rời. Phải mất vài phút sau, điều chỉnh lại hơi thở bình ổn, anh mới hôn nhẹ lên trán cô rồi rời đi.
Quân Dao thu dọn đống len móc lỉnh kỉnh, đứng trước gương, mỉm cười, tự động viên mình, “Quân Dao, mày làm được mà, cố lên!”
Cô giơ tay làm hành động tự cổ vũ bản thân, “Cố lên!”
Có thể trong mắt người khác cô rất ngốc khi không ở nhà, ăn chơi mua sắm tận hưởng giàu
sang, nhưng hoàn cảnh trưởng thành của cô tương đối đặc biệt. Từ nhỏ tận mắt nhìn thấy mẹ
mình ở nhà chăm lo cho gia đình rồi bị phản bội đến thương tâm nên việc đó vô hình trung đã tạo nên ám ảnh tâm lý, khiến cô luôn muốn trở nên mạnh mẽ, ít nhất có thể tự nuôi sống bản thân, tự lập tự cường.
Lúc Quân Dao đang chuẩn bị đồ đạc cho ngày mai bắt đầu đi thực tập ở Cố thị thì điện thoại của cô rung lên, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, Quân Dao chợt nhớ ra, đây là số của Từ Mạn Nhu, từ lần trước đến giờ cũng cả tuần rồi, cô ấy lại gọi cô có việc gì ư?
“Alô.” Quân Dao nhận máy.
“Chị Dao, em Mạn Nhu đây, chị còn nhớ em không?” Đầu dây bên kia vang lên âm thanh hào hứng.
“Dĩ nhiên là nhớ rồi.”
“Chị rảnh không, em mời chị cà phê” Từ Mạn Nhu nói.