Khi nãy Lê Tịch Lan Hoa vốn định tự mình thao túng muội muội Lưu Minh Châu ( Con gái của Lưu tướng quân) thay mình đứng lên thách đấu với Lê Tịch Tuyết.
Nay lại nghe quận chúa đứng lên thách đấu trong lòng vô cùng đắc ý. Quận chúa vốn là người am thông cầm kì thi họa. Để xem sau ngày hôm nay Lê Tịch Tuyết ngươi làm sao câu dẫn được nam nhân khác nữa đây.
Lê Tịch Lan Hoa như sợ Lê Tịch Tuyết rời đi liền đứng lên, bước nhanh tới tới hướng của nàng nắm lấy cánh tay kéo lại, còn không quên nói lớn ám chỉ:
- Tam muội,quận chúa đã có lời muội không nghe tiếng hay sao? Hay là muội lại muốn cả Lê phủ đều mắc tội khi quân và đầy ra biên ản đây.
Lê Tịch Tuyết hừ lạnh hất tay Lê Tịch Lan Hoa ra không đáp lời nàng ta mà trực tiếp nói với Tiểu Liên và đám người Mộc phủ:
- Mộc nhị tiểu thư, tiểu nữ e rằng mình không thể rời đi để giúp Dao tỷ trị thương rồi. Lần này tất cả đành phải nhờ Mộc nhị tiểu thư đưa tỷ ấy tới Y Quán đường. Ở đó có Tư Nhiệm thái y nhất định hắn sẽ giúp tỷ ấy dưỡng thương và điều trị nội thương.
Mộc Tâm Đan gật đầu nhẹ nói:
- Đa tạ Lê tiểu thư có lòng giúp đỡ, đây cũng là Ngũ muội của ta. Nên chuyện giúp muội ấy cũng là chuyện ta nên làm mà.
Lê Tịch Tuyết gật đầu nhẹ nói với Tiểu Liên:
- Tiểu Liên em giúp ta đưa Dao tỷ tới Y Quán Đường đi, dù sao ở đó cũng có nhiều thảo dược tốt và Tư Nhiệm thái ý cũng luôn túc trực ở đó.
Mộc Tâm Dao lắc đầu gắng sức thều thào nói với Lê Tịch Tuyết:
- Không được... Muội còn chưa khỏe lại, cứ để Tiểu Liên ở lại đi... Ta không sao..
Chưa để Lê Tịch Tuyết đáp lại Vũ Đông Phương từ phía sau đi tới nhẹ đẩy hai người Mộc Nhã Đan và Lê Tịch Tuyết ra rồi ôm sốc Mộc Tâm Dao lên bước nhanh về phía trước cũng không quên nói vọng lại:
- Ta ôm nàng ấy đi được rồi, hai người các ngươi cứ ở lại đi.
Mộc Tâm Dao trừng mắt nhìn ngũ hoàng tử, nàng cũng dùng chút sức lực còn lại muốn xuống khỏi vòng tay hắn nhưng lại bị lời nói đanh thép của y làm cho khựng lại:
- Nàng đừng cử động nữa, dưỡng thương song nàng muốn đánh muốn mắng ta thế nào cũng được.
Lê Tịch Tuyết cười nhẹ vui vẻ rồi quay lại nhìn Mộc Nhã Đan nói:
- Vậy cũng tốt, có ngũ hoàng tử rồi chúng ta quay lại thôi Mộc nhị tiểu thư.
Mộc Nhã Đan gật đầu bước cùng Lê Tịch Tuyết về hướng khán đài. Nàng ta cũng không quên nhắc nhẹ bên tai Lê Tịch Tuyết quan tâm:
- Lê tiểu thư ta thấy quận chúa hình như cũng không mấy hảo cảm với ngươi. Lần này Lê tiểu thư nhớ cẩn thận.
Lê Tịch Tuyết cười gật đầu mấy người họ vốn khinh dễ thân thế của nàng. Cũng đúng thôi từ trước khi nàng xuyên vào thân thể này Lê tiểu thư vẫn luôn ngây dại, khùng điên. Đương nhiên lần tham gia yến tiệc này cũng không thể tránh được việc mấy người họ có ý xấu muốn làm nàng mất mặt.
Vừa hay Lý công công hô lớn:
- Lê tam tiểu thư có ở dưới không? Quận chúa đã có lời thách đấu không biết tam tiểu thư Lê phủ nhận thua hay nhận lời thách đấu mời lên sàn.
Lê Tịch Nam bước tới phía Lê Tịch Tuyết quan tâm nói nhỏ:
- Tam muội thấy trong người thế nào nào rồi? Nếu thấy không khỏe cứ nhận thua cũng không sao. Hoàng thượng trước đã có lệnh là người thắng cũng không có quyền lấy đi mạng của người nhận thua đâu. Cùng lắm là chúng ta nhận thua do sức khỏe của muội không tốt.
Lê Tịch Tuyết lắc nhẹ đầu, nàng là ai chứ một người ở thế kỉ 21 tới đây, ngoại trừ đấu võ thuật ra thì mấy môn nghệ thuật kia nàng cũng không có kém đâu. Nàng quay lại nói vời Lê Tịch Nam:
- Không sao, dù không là quận chúa thì đám nữ tử kia cũng không bỏ quá cho ta dễ dàng đâu. Huynh yên Tâm ta tự có tính toán.
Nói song Lê Tịch Tuyết bước về phía lương đài.
Phía sau Tiểu Liên bước theo cũng nhẹ hỏi nàng:
- Tiểu thư người vẫn chưa khỏe hẳn, hay để em tới tìm tứ vương gia giúp người. Dù sao người vẫn là tứ vương phi chính thức của ngài ấy. Ngài ấy sẽ vì mặt mũi mà tìm cách để người không cần thi đấu.
Lê Tịch Tuyết như cũ lắc đầu, giọng nói cũng nhẹ lạnh lùng:
- Không cần, nếu thật sự ngài ấy thấy ta thua mà mất mặt mũi vậy thì chức danh tứ vương phi đó ta cũng đâu cần thiết phải giữ lại.
Tiểu Liên còn định nói thì liền bị Lê Tịch Tuyết đưa tay lên ra hiệu ngừng nói.
- Được rồi, lát em đứng ở bên phía ngoài của ta đi. Trên đài chắc hẳn ai cũng không dám giở trò trước mặt hoàng thượng đâu. Còn phía sau thì em giúp ta quan sát một chút là được.
Tiểu Liên cũng nhẹ gật đầu, trong lòng không khỏi lo lắng. Hi vọng tứ vương gia sẽ không bỏ mặc tiểu thư nhà mình.
Vũ Mặc Hàn nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Lê Tịch Tuyết không khỏi đau lòng, nhìn khuôn mặt không chút lo sợ của nàng hắn cũng muốn xem con mèo nhỏ này là muốn làm gì.
Vũ Mặc Hàn không sợ nàng thua chỉ sợ đám người ngu ngốc kia làm ảnh hưởng tới sức khỏe của nàng. Bàn tay vô thức nắm chặt thành quyền, chỉ thêm chút thời gian nữa thôi là đám hộ vệ của hắn sẽ tìm được nửa tấm bản đồ còn lại.
Cái Ánh mắt lo lắng và từng cử chỉ của Vũ Mặc Hàn đều được Mục Thanh Chiêu thu vào trong mắt, trong vô thức sự chán ghét, căm thù Lê Tịch Tuyết càng tăng lên gấp vạn lần.
Trên đài một bên là quận chúa với vẻ mặt đắc ý, môi nở cười điệu đà, ánh mắt thi thoảng lại nhìn về phía Vũ Mặc Hàn đầy e thẹn.
Lý công công cũng là cữu cữu của Lý Nhã Bình quận chúa, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn về phía Lê Tịch Tuyết. Giọng nói mang ý diễu cợt và khinh thường:
- Lê tam tiểu thư bây giờ nhận thua vẫn còn chưa muộn? Trước giờ hẳn Lê tiểu thư đã nghe qua quận chúa là một trong tứ đại hoàng hoa trong kinh thành. Đừng để mất mặt còn thêm cả mất mạng.
Lê Tịch Tuyết cười lạnh không ngờ quận chúa lại có vai vế rộng như vậy luôn.Ngay cả Lý công công cận hầu của hoàng thượng cũng xem như bênh vực. Nàng lại muốn Để xem một trong tứ đại hoàng hoa của Vũ quốc tài giỏi như thế nào đây. Nàng trước đây ở trường cũng là một khôi nguyên đứng đầu toàn khối. Lại là người của thế kỉ 21 nàng cũng không tin là mình lại thua dễ dàng trong tay quận chúa được.
Nàng lạnh lùng nói vừa đủ cho Lý công công và quận chúa nghe:
- Còn chưa biết con nhặng (ruồi lớn) chết trong tay ai.
Lý công công cũng được một phen giật mình, khuôn mặt hơi biến sắc, không ngờ sau khi tam tiểu thư Lê phủ khỏi bệnh khờ khạo lại có khí thế bức người như vậy. Trước ông cũng nghe đồn Lê tiểu thư khỏi bệnh như là biến thành người khác nhưng ông cũng không tin lắm. Nay tận mắt thấy tai nghe mới biết là sự thật.
Quận chúa vẫn với vẻ mặt đắc ý giọng nói thúc giục Lý công công:
- Công công vậy thì nhanh mau đưa giấy mực tới, hôm nay nhất định con sẽ cho mọi người mở mang tầm mắt.
Lý công công khẽ gật đầu ra hiệu cho hai binh lính bê tới trước mặt quận chúa và Lê Tịch Tuyết một khay đựng giấy và mực đã mài sẵn.
Quận chúa ngay lập tức viết lên giấy mấy chữ.
Lê Tịch Tuyết không nhanh không chậm cầm bút lên chấm mực và viết sau đó đưa lại cho Lý công công.
Lý công công nhìn vào hai mảnh giấy mà không khỏi kinh hãi giật mình mấy vài giây. Ngay sau đó ông dõng dạc đọc:
- Lê tam tiểu thư: Thách đấu cầm, nguyện vọng: Kim bài miễn tử.
Từ bên dưới khán đài cho tới bên trên hàng khách mời ai nấy đều ồ lên kinh ngạc, mỗi người lại đều có một suy nghĩ riêng. Người tán dương thì ít người mà người hả hê thì nhiều, lần này nghi rằng Lê Tịch Tuyết lại đắc tội với cả Hoàng thượng rồi.
Bên này Vũ Mặc Hàn khẽ nhếch môi
lên cười,hắn một chút cũng không thấy lo lắng. Hơn hết hắn lại muốn xem con mèo nhỏ này còn có những bí mật gì mà mình chưa biết.
Môi hắn khẽ cười rồi vụt tắt, quả đúng là nữ nhân hắn nhìn trúng khác hẳn với những nữ nhân tầm thường khác.
Hoàng Cảnh Thiên sau khi lo liệu cho muội muội của mình song thì cũng quay lại ngồi, hắn cũng muốn nhìn xem Lê Tịch Tuyết có đúng như suy luận và thần dao cách cảm của hắn mách bảo hay không. Hơn nữa trước khi về A Mị quốc hắn còn chuyện quan trọng muốn nói với nàng. Trong đầu cũng có vài tính toán.
Lý công công đọc song thấy vậy liền quát lớn nhìn Lê Tịch Tuyết nói:
- Thật là vô phép còn không mau quỳ xuống nhận tội, Lê tiểu thư người nghĩ kim bài miễn tử ai muốn có là có thể tùy tiện có hay sao?
Lê Tịch Tuyết vẫn dùng ngữ điệu lạnh nhạt nói với Lý công công cũng như muốn nói cho cả Hoàng thượng và Hoàng hậu phía trên nghe:
- Lý công công đây là nghĩ mình quyền cao nhất trong cung hay sao? Hoàng thượng và Hoàng hậu ngồi trên cũng chưa có ý gì vậy mà Lý công công đã buộc tội lên người tiểu nữ sao?
Lý công công hốt hoảng quỳ gối dập đầu về phía hoàng thượng, hắn không ngờ được là bản thân đang muốn buộc tội cho nàng ta mà lại bị nàng ta buộc tội ngược lại. Ông dập đầu liên tục cung kính nói lớn về phía Hoàng thượng và Hoàng hậu:
- Hoàng thượng tha mạng, nô tài không dám có ý đó.
Hoàng thượng và Hoàng hậu bên trên cũng thoáng qua tia ngạc nhiên sau đó hoàng thượng vỗ tay tán dương, quả là một nữ tử không tầm thường.
Hoàng thượng phất tay để Lý công công đứng lên nói:
- Được rồi ngươi đứng lên đi.
Sau đó hoàng thượng nhìn về phía Lê Tịch Tuyết trầm giọng nói:
- Nha đầu ngươi nói xem vì sao lại muốn kim bài miễn tử.
Lê Tịch Tuyết cúi đầu cung kính nói:
- Kính Bẩm hoàng thượng, tiểu nữ vốn cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối mỏng manh. Chỉ hi vọng bản thân sống lâu hơn một chút chứ không có ý gì khác.
Hoàng thượng không những không tức giận mà còn cười vuốt vuốt chòm râu. Đứa con dâu này là lần đầu tiên ông gặp, trước đây từng có vài lần ông nghe qua Mặc Hàn muốn từ hôn. Ông đã nhiều lần nhắc nhở đợi thái hậu trở về quyết định. Lại không ngờ là khi thái hậu trở về rồi Mặc Hàn lại nhất quyết không từ hôn nha đầu này nữa. Hóa ra đây là lý do khiến Mặc Hàn thay đổi ý định nhanh như vậy.
Thấy Hoàng thượng không trách phạt gì Lê Tịch Tuyết, quận chúa lại càng hậm hực mà nói lớn về phía Lê Tịch Tuyết nhưng lại như nói to như muốn cho cả khán đài biết:
- Lê thừa tướng quả là dậy được nữ nhi hơn người ngay cả kim bài miễn tử cũng dám mơ tưởng tới. Không phải Lê tiểu thư đây không biết đấy chứ? Kim bài miễn tử từ trước tới nay chỉ có duy nhất ba tấm cũng là dành cho Hoàng thân quốc thích mới được sở hữu.
Lê Tịch Tuyết cũng không nhanh không chậm lạnh nhạt đáp lại Lý Nhã Bĩnh:
- Vậy quận chúa đây là cho là tứ vương gia là người không phải thuộc hoàng thân quốc thích.Hay là quận chúa đây cho rằng chức vị tứ vương phi... ta cũng không thích hợp nhận vương bài miễn tử.
Lê Tịch Tuyết vừa nói song thì chiếc li trên tay Vũ Mặc Hàn cũng mạnh mẽ đập xuống bàn làm tiếng vang lạnh lùng lan ra mọi phía.
Lý Nhã Bình đứng bên trên đài thấy mặt Vũ Mặc Hàn tức giận thì không khỏi run lạnh. Nàng ta lập tức nói nhanh về phía Lê Tịch Tuyết:
- Ngươi... Ngươi... ta không có ý đó... ngươi cố tình để tứ vương gia ghét ta.
Bên trên Hoàng thượng cũng không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng lại có chút chán ghét nhìn Lý Nhã Bình.
Trước kia nếu không phải hoàng hậu ép buộc phong cho Lý tiểu thư chức quận chúa, vì Lý gia còn có lợi thì ông cũng nhất định sẽ không phong quận chúa cho một người vừa huênh hoang vừa vô phép tắc như vậy đâu. Ngoài gây chuyện thì cũng chỉ là gây chuyện.
Hoàng thượng ho nhẹ xua đi bầu không khí căng thẳng nói:
- Được rồi, được rồi. Chỉ cần hôm nay ai thắng theo thường lệ vẫn sẽ được chấp thuận quyền của người chiến thắng.
Hoàng thượng cười hiền hậu rồi nói tiếp:
- Ta cũng sẽ ngoại lệ cho Lê nha đầu thêm một tấm kim bài miễn tử nữa.
Bên dưới đồng loạt vỗ tay hoan hô rồi hô lớn:
- Hoàng thượng anh minh.