- Tiểu thư người mau mau dậy đi thái hậu truyền thánh chỉ tới rồi. Lão gia nói em vào gọi người ra lĩnh chỉ ngay bây giờ.
Lê Tịch Tuyết dụi dụi mắt,người vẫn còn hơi men rượu nên đầu hơi choáng váng. Nàng còn chưa muốn dậy liền theo thói quen ngả lưng muốn nằm thêm lát nữa liền bị Tiểu Liên bên cạnh kéo lên ngồi lại rồi nói lớn:
- Tiểu thư người mau dậy đi, nếu người còn không ra lĩnh thánh chỉ, sợ rằng thái hậu sẽ không bỏ qua cho Lê phủ đâu. Đắc tội thái hậu còn đáng sợ hơn đắc tội với hoàng thượng đấy tiểu thư người biết không?
Lê Tịch Tuyết mở to đôi mắt đưa tay lay lay hai bên thái dương rồi nói:
- Được rồi, được rồi mau mau đưa nước để ta rửa mặt.
Tiểu Liên gật đầu bê thau nước lại bên giường cho Lê Tịch Tuyết vừa đưa tay búi lại mái tóc của Lê Tịch Tuyết một cách đơn giản lại.
Sau khi thay lên mình bộ y phục màu xanh dương nhạt nhạt Lê Tịch Tuyết từng bước tiến về hướng chính sảnh. Thấy Tiểu Liên bước theo phía sau nàng liền nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu Liên hôm qua là e đưa ta trở về phủ sao?
Tiểu Liên khẽ lắc đầu, tiểu thư tối hôm qua chắc là say quá không nhớ được chính tứ vương gia đưa về. Hơn nữa tứ vương gia còn ở lại Lê phủ tới tận giờ sửu canh ba mới rời đi.
Thấy Tiểu Liên lắc đầu Lê Tịch Tuyết nghi hoặc hỏi:
- Vậy ai đưa ta về phủ, ta nhớ hôm qua Dao tỷ tỷ cũng say không kém gì ta mà.
Tiểu Liên mặt không dấu được sự bối dối cúi mặt xuống giọng nói nhỏ đi:
- Tối qua tứ vương gia đưa người trở về phủ.
Lê Tịch Tuyết nghe được câu trả lời liền khựng chân lại, vậy là tối qua không phải nàng nằm mơ thấy Vũ Mặc Hàn. Nhưng nàng cũng chỉ nhớ là khi đang cùng Mộc Tâm Dao uống rượu thì cánh cửa mạnh mẽ mở ra. Vũ Mặc Hàn mặt tức giận bước vào rồi ôm nàng rời đi. Còn lại là không nhớ thêm điều gì nữa.
Lê Tịch Tuyết khẽ chau mày nhìn lại Tiểu Liên hỏi:
- Vậy hôm qua tứ vương gia có nói gì không?
Tiểu Liên gật đầu khom người nói:
- Tứ vương gia nói em nói lại với tiểu thư là người vẫn là tứ vương phi chưa qua cửa nên làm việc gì cũng cần chú ý. Đừng làm ảnh hưởng tới danh tiếng của ngài ấy.
Lê Tịch Tuyết mắt thoáng qua tia buồn gật đầu rồi quay lại đi về hướng chính phòng. Trong đầu một mớ suy nghĩ vẩn vơ, tại sao hôm qua tứ vương gia lại tới Mộc Nhã Lâu còn đưa nàng về phủ.Chẳng phải chỉ cần nói một tiếng nha hoàn của nàng sẽ tự đưa về hay sao. Hơn nữa nàng nhớ là tứ vương gia còn ôm nàng bay qua từng ngôi nhà để trở về chứ không phải dùng xe ngựa như mọi khi, ngay lúc ấy nàng thấy trong ánh mắt của ngài ấy sự ôn nhu và lo lắng.
Lắc lắc đầu Lê Tịch Tuyết lại nhớ lại câu nói của Tiểu Liên vừa nói, như vậy là sao chứ?Nàng thật sự không thể hiểu được tứ vương gia là đang nghĩ gì. Có cơ hội nhất định gặp tứ vương gia hỏi cho dõ mọi chuyện mới được, nàng thấy mọi thứ mông lung quá.
Bước vào chính sảnh Lê Tịch Tuyết đã thấy phụ thân, Lưu phu nhân,Lê Tịch Nam và Lê Tịch Lan Hoa mặt mày nhăn nhó mặt đeo nạng che hơn nửa khuôn mặt còn có một vài gia đinh và nha hoàn trong phủ,tất cả đều quỳ dạp xuống đất.
Bên trên phía trên là một vị ma ma mặt vẻ hung tợn đầy tức giận, phía sau còn có hai nô tỳ trong cung.Một người cầm chiếc quạt quạt nhẹ cho vị ma ma kia. Còn một người đứng bên cạnh tay cầm túi đồ gì đó.
Thấy Lê Tịch Tuyết bước vào vị ma ma kia liền đằng hắng mạnh mấy cái rồi nghiêm giọng nói như mỉa mai về phía của Lê Tịch Nghị đang quỳ dưới đất:
- Lê thừa tướng thật biết cách dậy các nhi tử, thời gian đã quá giờ mão rồi mới tỉnh dậy. Hơn nữa còn không có phép tắc để cho hương thân phụ mẫu quỳ gối cả canh giờ chỉ để đợi nàng ta tới tiếp chỉ.
Lê Tịch Nghị lặng lẽ cúi đầu vốn trước đây Lê Tịch Tuyết có đến lãnh chỉ hay không đâu có quan trọng đâu, vậy mà bây giờ lại một chuyện đều liên quan tới Lê Tịch Tuyết hai chuyện lại liên quan đến Lê Tịch Tuyết.
Lê Tịch Nghị thời gian qua vốn định lần này thái hậu trở về sẽ cùng tứ vương gia xin hủy đi hôn phối của tứ vương gia và Lê Tịch Tuyết. Nhưng không hiểu sao đến nửa trừng thì tứ vương gia lại quyết định thay đổi không hủy hôn nữa. Làm ông cũng có chút bất ngờ, hơn nữa lần này thái hậu trở về lại nhất quyết ban hôn cho Thánh nữa và tứ vương gia, lại còn cử hành hôn lễ trước nhi tử của ông. Thật sự là Lê Tịch Nghị ông cũng không thể đoán ra được chủ ý của Thái hậu là gì.
Lê Tịch Nghị thở nhẹ đáp lại vị ma ma kia:
- Lý ma ma bớt nóng là mấy ngày nay Tịchp Tuyết thân thể không được khỏe nên lão thần mới để nó nghỉ ngơi ở biệt viện cho khỏe lại chớ để đến ngày đại thọ Thái hậu làm ảnh hưởng tới mọi người xung quanh.
Lý ma ma chỉ bĩu môi hừ lạnh nhìn Lê Tịch Tuyết nói lớn:
- Thánh chỉ của thái hậu tới nhà ngươi còn không mau quỳ xuống lĩnh chỉ.
Lê Tịch Tuyết thấy chút chán ghét phong tục ở đây lúc nào cũng động một chút là quỳ lậy, hở một chút là chém đầu mất mạng. Liếc nhìn thấy tất cả mọi người đang quỳ sẵn Lê Tịch Tuyết liền quỳ xuống đất rồi cùng mấy người đồng thanh hô lớn:
- Chúng thần tiếp chỉ.
Lý ma ma liền ho lớn rồi lanh lảnh giọng vang lên:
- Thái hậu có lệnh hôm nay thời tiết vừa đẹp để thưởng hoa cúc vạn thọ. Truyền Tam tiểu thư Lê phủ ngay lập tức tới Từ hi cung thưởng trà cùng thái hậu. Mấy ngày nữa tới thọ tiệc của thái hậu mong là Lê phủ sẽ có các tiết mục ý nghĩa vì ngày hôm đó ngoài các quần thần tham dự còn có các vị hảo hữu và các vị sứ giả của của các nước láng giềng tham dự.Thái Hậu hi vọng con dân nước Vũ ta không thiếu nhân tài hay tỏ ra thua thiệt trước sứ giả các nước khác.
Tất cả lần nữa đồng thanh hô lớn:
- Chúng thần tuân chỉ.
Lý ma ma lúc này liền xua tay nói:
- Ta đã tuyên chỉ song rồi, mời tam tiểu thư theo lão nô tới Từ hi cung thưởng trà. Đừng để thái hậu chờ đợi.
Lê Tịch Tuyết nhẹ giọng đáp lại:
- Ân.
Vừa rồi Lê Tịch Tuyết có chú ý sắc mặt tức giận của hai người Lưu phu nhân và Lê Tịch Lan Hoa nhìn mình như muốn nhai sống nàng. Trong bụng Lê Tịch Tuyết tỏ ra ý cười, mặt Lê Tịch Lan Hoa hiện tại coi như là thời gian đáng sợ nhất. Nhìn từng chút dịch thì thoảng vẫn tứa ra ngấm vào chiếc khăn che mặt. Lại nhìn những vết mụn sưng tấy to đùng trên chán và dưới cổ Lê Tịch Lan Hoa khiến nàng lại càng thấy thuốc của mình là đã có hiệu quả rồi.
Lê Tịch Tuyết cười khẩy, nhân lúc mọi người đang cố gắng đứng lên thì Lê Tịch Tuyết như cố tình làm như mình mới quỳ đứng dậy hoa mắt mà lảo đảo ngã về phía của Lê Tịch Lan Hoa. Tay cũng theo đà mà nắm chặt lấy chiếc khăn che mặt của Lê Tịch Lan Hoa mà ngã nghiêng tiện kéo luôn khăn che mặt xuống.
Chỉ thấy Lê Tịch Lan Hoa a lớn một tiếng rồi đưa hai bàn tay lên che lại khuôn mặt mình. Giọng nói uất hận nhìn Lê Tịch Tuyết:
- A… Ngươi… ngươi … Là ngươi cố ý… Tất cả là tại ngươi.
Nói rồi Lê Tịch Lan Hoa bước lại phía Lê Tịch Nghị nắm lấy tay ông mà mếu máo nói:
- Phụ thân …hôm nay người phải làm chủ cho con… Tất cả là do Lê Tịch Tuyết hạ độc con… Người mau bảo ả ta mau đưa thuốc giải ra đây…
Lê Tịch Tuyết liền đưa bộ mặt ủy khuất nhìn Lê Tịch Lan Hoa lại nhìn Lê Tịch Nghị nói:
- Tỷ tỷ … Tỷ nói cái gì vậy, ta thật sự nghe không hiểu… Ta đâu có thuốc giải gì cơ chứ?
Lê Tịch Lan Hoa tức giận tới độ buông tay xuống chỉ thẳng mặt Lê Tịch Tuyết quát:
- Ngươi… Ngươi đừng có mà nói láo… Chính ngươi là người giở trò làm mặt ta bị như vậy.
Lê Tịch Nghị cũng bị các ổ mụn trên mặt Lê Tịch Lan Hoa làm cho giật mình, mấy ngày nữa đại thọ thái hậu rồi bảo ông làm sao dám đưa nó tới hoàng cung đây chứ. Lê Tịch Nghị liền thở dài quát lớn:
- Còn không mau câm miệng hết cho ta.
Tất cả mọi người có mặt trong phòng lần nữa cúi sầm mặt không ai lên tiếng.
Vừa rồi mọi người trong phòng trừ Lê Tịch Tuyết ra còn lại đều hết sức giật mình kinh hãi khi nhìn vào khuôn mặt xưng phù, những cục mụn bọc to như quả chanh nổi lên trên mặt. Có những cái còn có đầu’ mủ trắng xanh đang vỡ ra làm các nước mủ và nước máu hòa chung. Nhìn thật sự rất kinh khủng khiếp, nhìn cả khuôn mặt như muốn thối giữa hết.
Lê Tịch Nghị sau khi lấy lại bình tĩnh ông nhanh chóng đi lại phía Lý ma ma, lấy trong tay áo một túi nhỏ căng tràn ngân lượng đặt vào trong tay Lý ma ma rồi cất giọng nhẹ nhẹ nói:
- Làm Lý ma ma chê cười rồi, chuyện trong nhà bừa bộn mong Lý ma ma vuốt mặt nể mũi không nói ra ngoài.Sau lần này Lê phủ sẽ không bao giờ quên ơn của người. Còn Lê Tịch Tuyết đợi lão nô giáo huấn song sẽ trực tiếp đưa vào Từ Hi Cung thỉnh an thái hậu.
Lý Ma ma nhận túi ngân lượng to đùng từ tay của Lê Tịch Nghĩ liền mỉm cười tươi gật đầu. Giọng nói dịu đi hẳn:
- Được vậy lão nô không làm phiền các vị ở đây nữa.
Nói song Lý ma ma cùng hai nha hoàn quay bước đi nhanh ra hướng cửa.
Lý ma ma vừa ra khỏi phòng Lê Tịch Lan Hoa liền khóc lớn ôm lấy cánh tay của mẫu thân mình mà nói:
- Hu… hu… mẫu thân người xem nơi này không ai thương con nữa rồi. Người đi tìm ngoại tổ mẫu tìm người giải độc cho con đi.
Lưu Thái Hòa nhìn mặt nữ nhi của mình không khỏi sót xa, tức giận chỉ tay về phía Lê thừa tướng và Lê Tịch Tuyết nói:
- Lê Tịch Nghị ta xưa nay luôn vun vén, giúp ông và giúp cơ ngơi của Lê phủ không bị lụi tàn. Nay nữ nhi của ông bị nó làm cho thương tổn như này rồi… Ông còn không định lên tiếng hay sao?
Lê Tịch Nghị nhướng mày khó chịu nhìn Lê Tịch Lan Hoa lại nhìn Lê Tịch Tuyết trầm giọng nói:
- Tịch Tuyết chuyện này có thật hay không?
Lê Tịch Tuyết lắc đầu lại nhìn khuôn mặt Lê Tịch Lan Hoa mà cố nín cười, lại quay mặt đi chỗ khác tỏ vẻ giận dỗi.
- Không có, phụ thân cũng biết mấy ngày nay con cũng không rảnh dỗi gì.
Lê Tịch Lan Hoa bước tới nắm lấy cổ áo Lê Tịch Tuyết mà quát lên:
- Ngươi đừng có mà trối cãi, rõ ràng hôm qua ngươi cho ta uống loại thuốc gì đó. Mau … mau đưa thuốc giải cho ta…
Lê Tịch Tuyết đưa tay lên hất tay Lê Tịch Lan Hoa ra gằn giọng:
- Tỷ tỷ ngươi lại nói cái gì thế? Thuốc độc nào mà có thế mới uống hôm qua nay mặt đã mọc mụn đầy người như thế được. Hơn nữa những vết thương này không bằng một phần mà ngươi làm với Tiểu Mễ.
Lưu Thái Hòa thấy vậy liền đứng lên chỉ tay về phía Lê Tịch Tuyết nói lớn:
- Ngươi lại vì một nha hoàn bần tiện mà ra tay hạ độc với cả nhị tỷ của mình, hay ngươi biết rõ sắp tới Lan Hoa được làm thái tử phi nên ngươi cố ý phá để nó không có mặt mũi tới tham gia yến tiệc.
Lê Tịch Nghị đứng đó liền đằng hắng mấy tiếng rồi nói với Lưu phu nhân:
- Lưu phu nhân bà biết là Tịch Tuyết vừa rồi nói không làm rồi đúng không. Thay vì ở đây đổi oan cho người khác ta nghĩ bà nên tìm một vị đại phu nổi tiếng trữa bệnh cho Lan Hoa đi.
Lưu phu nhân biết Lê Tịch Nghị lại lần nữa bênh vực Lê Tịch Tuyết vốn định khóc lóc, trách móc thì Lê Tịch Nam đứng cạnh đã ngăn lại. Hắn đi về phía Lê Tịch Tuyết nói nhẹ nhàng:
- Tịch Tuyết ta biết muội biết y thuật đúng không? Coi như ta cầu xin muội có cách gì thì giúp Lan Hoa chữa bệnh đi. Chỉ cần chữa cho Lan Hoa song muội muốn gì ta cũng sẽ nhất định đáp ứng.
Lê Tịch Tuyết nhún vai cười lạnh nói:
- Cách thì ta có, nhưng không biết nhị tỷ có chịu đựng nổi không thôi.
Lê Tịch Nam cười nhẹ đáp lại:
- Chỉ cần chữa khỏi thì nhất định muội ấy sẽ chịu đựng được.
Lê Tịch Tuyết liền gật đầu nói lớn cho tất cả mọi người trong phòng nghe:
- Người ta thường nói lấy độc để trị độc nên là Chỉ cần chích tất cả những cái mụn bọc trên người rồi lấy muối tinh sát lên cho dịch mủ bị sát khuẩn hết. Sau đó lấy lá diệp hạ châu và mật nhân sắc uống hàng ngày.
Lê Tịch Lan Hoa nghe song liền hét lên chỉ tay về phía Lê Tịch Tuyết:
- Ngươi… như vậy chẳng phải là đau chết ta rồi sao?
Lê Tịch Tuyết hừ lạnh nhìn Lê Tịch Nam nói:
- Ta nói rồi tin hay không thì tùy, sát muối càng nhiều độc tố càng nhanh giải trừ. Còn không mấy ngày nữa là yến tiệc rồi… E rằng …Không kịp.
Nói song Lê Tịch Tuyết quay lại chào Lê Tịch Nghị:
- Phụ thân con tới Từ Hi Cung đây.
Lê Tịch Nghị gật đầu rồi gọi quản gia lấy xe ngựa trở Lê Tịch Tuyết vào cung.
Để lại phía sau là Lưu phu nhân và Lê Tịch Lan Hoa với khuôn mặt căm hận tột cùng.