Sau khi đuổi tới nơi hắc y nhân Vũ Đông Phương liền cùng hắn giao chiến một hồi, trong lòng lờ mờ nhận ra người đó là nữ nhân, mỗi chiêu nàng ta ra tay đều có chút quen thuộc. Vũ Đông Phương nén cơn tức giận mà gằn lên nói:
- Thánh nữ, ngươi cũng nên biết có trừng mực.
Mục Thanh Chiêu biết Vũ Đông Phương đã phát hiện ra mình liền cười lớn nói:
- Ngũ hoàng tử ngươi vốn dĩ biết Mặc Hàn ca ca sắp trụ không nổi. Ngươi cũng biết chỉ có ta mới có thể dẫn dải trùng độc ra khỏi người huynh ấy. Vậy tại sao ngươi vẫn còn lo lắng cho ả nữ nhân kia.
Vũ Đông Phương trầm đi, hắn không phải không nghe qua cách giải trùng mao độc của tứ ca. Nhưng tứ ca là người thế nào hắn lại càng biết dõ nhất. Chuyện này hắn không thể chen vào, hơn nữa đợt gần đây có vẻ tứ ca rất để ý tới Lê tiểu thư.
Vũ Đông Phương nhìn thánh nữ có chút bất đắc dĩ, nàng ta dù gì cũng được thái hậu bảo hộ cộng với cả một đội quân trung nguyên không phải hắn không dõ.
Thấy Vũ Đông Phương còn đang thất thần, Mục Thanh Chiêu quay ngựa rời đi không quên nói vọng lại:
- Ngũ hoàng tử dù sao các người cũng vẫn cần quân trung nguyên ta để nâng bước cho Mặc Hàn ca ca. Mong ngươi suy xét cho kĩ, đừng để sau này công sức bao lâu bỏ lại thành vô ích.
Vũ Đông Phương trong lòng đấu tranh dữ dội quả thật với tứ ca bây giờ điều tốt nhất là lập thánh nữ thành vương phi. Sau đó có trong tay binh mã của trung nguyên có lẽ sẽ là điều dễ dàng cho huynh ấy lên ngôi hơn.
- -------------------
Sau khi người và ngựa của Lê Tịch Tuyết lao nhanh xuống vách núi. Mộc Tâm Dao cũng liền phi nhanh tới thân thể xuống gần mép núi muốn nắm lấy chút hi vọng thấy Lê Tịch Tuyết còn bám trụ lại. Nhưng sau đó lại hét đau đớn tuyệt vọng khiến tất cả những nhân ảnh đang đánh chém nhau gần đó đều khựng lại một nhịp:
- Tịch Tuyết...
Mộc Tâm Dao như không tin vào mắt mình nữa, ánh mắt nàng nhìn xuống vực thẳm mà không khỏi kinh hãi một tầng xương mù mờ đặc, bên dưới đen kít không thấy đáy.
Bầu trời như thấu khổ lòng người cơn mưa nặng hạt chút xuống không thương tiếc, lạnh buốt tới tâm can.
Mộc Tâm Dao đứng dậy lảo đảo nàng thật sự bất lực, từ khi xuyên không về đây, lần đầu tiên cảm nhận được tình đồng hương, lần đầu tiên cảm nhận mình không còn lẻ loi đơn độc. Vậy mà... Vậy mà... Nước mắt cứ vậy rơi lã tã trên mặt rồi hòa cùng mưa mà rơi xuống nến đất lạnh.
Đám hắc y nhân thấy Lê Tịch Tuyết ngã xuống vực thẳm liền tự ý rút lui.
Vũ Đông Phương vừa quay lại liền nói lớn với Ảnh Nhất:
- Mau đi tìm viện binh tới chỗ tứ ca của ta.
Ảnh Nhất nhìn lại vách núi một hồi rồi quanh mặt nhanh chóng rời đi.
Vũ Đông Phương quay lại nhìn thấy thân ảnh nữ tử trong lòng vẫn còn đứng phía trước. Trong lòng không khỏi đau xót, hắn cũng không biết Lê tiểu thư cùng nàng ấy có quan hệ gì. Mà tại sao nàng ấy lại đau lòng tới như vậy.
Ánh mắt Mộc Tâm Dao mờ hẳn, cả thân thể mất lực mà lảo đảo ngã xuống.
Vũ Đông Phương thấy Mộc Tâm Dao lảo đảo mà muốn ngã xuống hắn liền chạy tới ôm nàng vào trong lồng ngực miệng khẽ gọi:
- Mộc tiểu thư... Mộc Tiểu thư... Ngươi không sao chứ?
Mộc Tâm Dao mở nhẹ đôi mắt ánh mắt mờ nhạt nhìn khuôn mặt Vũ Đông Phương sát cạnh mình liền nói nhỏ:
- Ngũ hoàng tử... mau... mau đi tìm Lê Tịch Tuyết... Muội ấy còn sống... nhất định còn sống..
Vũ Đông Phương đau lòng ôm Mộc Tâm Dao lên hướng về phía trại săn bắn. Vừa đi vừa nhẹ nói:
- Được... Ta đưa nàng về nghỉ ngơi rồi sẽ cho người đi tìm Lê tiểu thư.
Mộc Tâm Dao một chút sức lực cũng không còn, cũng không trả lời Vũ Đông Phương mà mắt cũng nhắm chặt lại tựa vào ngực hắn mà thiếp đi.
- ---------------------
Vũ Mặc Hàn sau khi được kị binh của hoàng thượng tới hỗ trợ liền nhanh chóng giết hết đám hắc y nhân. Trong lòng vô cùng khó chịu và bất an. Hắn vừa quay ngựa muốn tới tìm Lê Tịch Tuyết liền tiếng nói tiếc nuối của Tề Phi Hưng làm cho hóa đá.
Tề Phi Hưng cùng một nam tử ngồi trên ngựa ung dung đi về hướng khu săn bắn. Vừa đi còn vừa nói lớn:
- Hừ đúng là hồng nhan bạc mệnh, ta vốn dĩ đợi thi săn lần này xin hoàng thượng Vũ quốc giao hôn với tam tiểu thư Lê phủ. Ai ngờ là nàng ta lại lao đầu xuống vực mà chết chứ.
Vũ Mặc Hàn thấy khí nóng trên đều tê dần, cơn mưa lạnh cũng không làm hắn bớt đi khí nóng ấy. Vũ Mặc Hàn phi từ ngựa xuống túm lấy cổ áo của Tề Phi Hưng lạnh lùng nói:
- Ngươi nhắc lại cho bổn vương nghe, ngươi vừa nói gì? Một lời cũng không được thiếu.
Tề Phi Hưng hoảng hốt, cái khí thế này, nội lực này áp đảo hắn quá. Không ngờ tên tứ vương gia này lại đáng sợ như vậy. Tề Phi Hưng hắn đã từng vào sinh ra tử biết bao lần nhưng lần này thật sự khiến hắn thấy áp bức. Giọng nói cũng ngập ngừng dõ:
- Ta.. Ta.. Ta chỉ nói đùa như vậy...
Lời còn chưa nói hết liền bị Vũ Mặc Hàn lạnh lùng nói lớn:
- Còn không mau nói xem ai lao xuống vực..
Tề Phi Hưng sợ hãi đến chân đứng cũng không vững, nội lực của tên tứ vương gia này bắn ra làm hắn cũng hoảng loạn mà nói:
- Là Lê tiểu thư.. à là tam tiểu thư lê phủ.... Nàng ta bị con ngựa điên cùng lao xuống vực phía tây ngọn núi.
Vũ Mặc Hàn đầu óc như ong ong, hắn không tin... không tin..
Lúc này Ảnh Nhất cùng với Phó Ngư đi tới vội vàng quỳ dạp xuống nền đất, trên tay còn có chiếc tiêu nhỏ, trong lòng không hề sợ hãi mà bẩm báo toàn bộ mọi chuyện lúc ở vách núi. Sau đó Ảnh Nhất cùng phó ngư lại dập đầu xuống đất nói lớn:
- Vương gia... Chúng thuộc hạ vô năng xin lãnh phạt..
Nhìn chiếc tiêu nhỏ trên tay của đám thuộc hạ, lại nhìn hai tên quỳ dưới đất như chắc chắn tên tướng quân trung nguyên kia nói là đúng sự thật. Vũ Mặc Hàn kích động khiến miệng phun ra một ngụm khí huyết.
Tư Nhiệm bên cạnh cũng thất thần vì lời nói của tên tướng quân trung nguyên. Hắn nhất định, nhất định không tin.. Hắn vừa rồi còn muốn sau khi săn bắn trở về liền tìm Lê Tịch Tuyết bái sư học đạo.
Thấy Vũ Mặc Hàn phun ra ngụm khí huyết sắc mặt Tư Nhiệm liền biến sắc. Vừa rồi tứ vương gia đã dùng nhiều sức lực như vậy lại còn dùng nội lực nữa.Nếu cứ tiếp tục e rằng các huyết mạch của ngài ấy sẽ không chịu đựng nổi mà vỡ tung ra.
Tư Nhiệm đi lên phía Vũ Mặc Hàn muốn giúp hắn thi triển kim áp chế. Liền bị Vũ Mặc Hàn xua tay giọng nói càng lạnh lùng hơn:
- Không cần.
Vũ Mặc Hàn cứ như vậy lên ngựa lao nhanh về phía tây của đỉnh núi. Cũng không quên nói vọng lại:
- Mau trở về báo cho hoàng thượng tứ vương phi mất tích. Vương gia ta sẽ đích thân xuống vách núi tìm nàng. Huy động tất cả nhân ảnh ở Huyết Sát các nhận lệnh của bổn vương truy sát đám hắc y nhân. Bắt sống kẻ chủ mưu lại cho bổn vương.
Ảnh Nhất cùng Phó Ngư nhanh chóng đứng lên mỗi người một hướng. Ảnh Nhất đi về phía trại săn bắn của hoàng thượng. Còn Phó Ngư lao nhanh về trong đướng tắt vào kinh thành.
Tư Nhiệm cũng nhanh chóng lên ngựa đi theo hướng của Vũ Mặc Hàn.
Để lại Tề Phi Hưng sợ hãi đứng dựa vào gốc cây hổn hển nói:
- Dọa chết ta rồi. Tên tứ vương gia này quả thật nội lực cao thâm.
‐----------------------------------‐--