• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổ Trình Cẩm nhàn hạ ngồi trong phòng họp, Ngũ Nghiêu Thiên khoanh tay đứng ở khoảng trống đầu phòng, nhìn người của mình ôm từng thùng tài liệu đi vào, mấy thùng giấy bị đặt mạnh lên mặt bàn, Du Đạc thò người ra lấy bản ghi chép.

“Khụ…” Một đống bụi bay lên, đám Trình Cẩm chân đạp đất để bánh xe đẩy ghế trượt về sau, cách xa bàn hội nghị rớt đầy bụi.

Ngũ Nghiêu Thiên sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn nói, “Đây chính là tài liệu về Kính Tử mà mấy người muốn, hắn tên thật là Trần Tinh, người bản xứ thành phố Mộc Luân.”

Trình Cẩm ước lượng bằng mắt, những tài liệu này cộng lại sợ là nhiều hơn một mét khối, “Lưu trữ kiểu này chỗ các anh, có bao nhiêu người có nhiều tài liệu như thế này?”

Ngũ Nghiêu Thiên nói, “Mấy trăm.”

Trình Cẩm gật đầu, “Thảo nào eo hẹp kinh phí.” Tiền dùng để xây phòng lưu trữ hết rồi. Trình Cẩm cười nói, “Lát nữa chúng tôi xem sau, dẫn chúng tôi đi xem thi thể Trần Tinh trước đi.”

Ngũ Nghiêu Thiên không nói một lời đi trước dẫn đường.

Thi thể Trần Tinh nằm trong ngăn đông được bảo quản rất tốt, giống một tảng thịt lớn vẫn tính là tươi.

Tiểu An nhìn thoáng qua rồi chuyển ánh mắt sang chỗ khác, bây giờ cô đã khá quen, ít nhất không cần thuốc đặc trị của Hàn Bân nữa, “Đây là chết như thế nào?”

Bộ Hoan ăn không nói có gật đầu, “Đúng nha, sao có thể chết đến mức hoàn toàn thay đổi thế này?”


Ngũ Nghiêu Thiên vô tình nói, “Xã hội đen ác chiến, nơi này ngày nào cũng có người chết như thế.”

Hàn Bân xem báo cáo nghiệm thi, “Hiệu quả thị giác tốt thôi, thật ra đều là vết thương trên da thịt, xương không bị gãy nhiều, chỉ gãy ba cái xương sườn.”

Dương Tư Mịch đeo găng tay cao su, hắn sờ từng tấc thi thể, vẻ mặt chăm chú, giống như đã tiến vào một thế giới khác.

Ngũ Nghiêu Thiên giật mí mắt, hắn đã gặp đủ loại người điên cuồng đam mê cái chết, Dương Tư Mịch cũng giống loại người này nhưng có khác biệt… Hắn càng giống Tử thần toàn thân đen tuyền chuyên thu hoạch sinh mạng hơn, hắn vui vẻ nhìn chăm chú thể xác đã mất đi mạng sống trước mắt… Ngũ Nghiêu Thiên nhìn như vô tình lùi lại hai bước, giống như để tiện cho những người khác quan sát thi thể.

Dương Tư Mịch cởi găng tay, ném vào thùng rác, “Không phải Kính Tử.”

Ngũ Nghiêu Thiên nhíu chặt mày, “Ồ?”

Dương Tư Mịch nói, “Trước đây tôi đã gặp hắn, lúc đó chân hắn bị gãy, vẫn là tôi giúp một tay, xương tuy có thể mọc lại nhưng vẫn có thể tìm ra.”

Ngũ Nghiêu Thiên kinh ngạc nhìn Dương Tư Mịch, “Cậu từng tới Mộc Luân? Còn biết Trần Tinh?”

Dương Tư Mịch không nói gì nữa, trở lại bên cạnh Trình Cẩm.

Trình Cẩm nói, “Cục trưởng Ngũ, các anh không thể nhận đinh đây có phải Kính Tử hay không?”

Ngũ Nghiêu Thiên nói, “Thi thể hoàn toàn thay đổi, vân tay cũng không thể phân biệt, DNA thì chúng tôi không có DNA của Kính Tử. Một đám nhân chứng thề thốt nói đây chính là Kính Tử, mà hắn cũng thực sự biến mất, không còn xuất hiện ở Mộc Luân.”

Trình Cẩm nhíu mày, hóa ra Ngũ Nghiêu Thiên cũng biết đây hẳn không phải Kính Tử, vậy thì…

Quay lại phòng họp, căn phòng này là căn cứ địa tạm thời của tổ đặc án, đám Diệp Lai chuyển những tập tài liệu phủ bụi ra khỏi thùng giấy, Trình Cẩm tiện tay cầm lấy một tập, mở ra, trong đó ghi chép ngày nào đó Trần Tinh gặp ai, đi những đâu…

“Tư Mịch, nhìn xem người được viết trong đây có phải Kính Tử em đã gặp không.” Trình Cẩm cầm tài liệu đưa qua, Dương Tư Mịch cầm luôn tay anh, tay mình thì lật xem vài trang, gật đầu, không sai, chính là Kính Tử đó.

Diệp Lai nói, “Người này chuyên buôn bán tin tức đúng không nhỉ, có phải biết cái gì không nên biết nên bị diệt khẩu không?”

Du Đạc phủi bụi kẹp tài liệu trên tay, “Có lẽ là trốn rồi, dù sao đến giờ cũng không phát hiện thi thể của hắn.”

Tiểu An dùng tay xua cho bụi bay xa mình, “Đúng đó, không phải hắn bán tin tức à? Vậy tin tức đương nhiên linh thông, nghe được có người muốn giết mình nên chạy trước.”

Ngũ Nghiêu Thiên ôm cánh tay đứng tựa cửa nói, “Bây giờ trên đường không có ai đang tìm hắn nên rất có thể chết thật rồi, bằng không đám người kia đã sớm tìm đến lật trời.”

Trình Cẩm nói, “Bây giờ thành phố Mộc Luân đột nhiên tăng vọt số người chết không bình thường là vì nguyên nhân gì?”

Ngũ Nghiêu Thiên không có kiên nhẫn nghe Trình Cẩm nói văn vẻ, nhíu mày nhìn sang lại thấy tay Trình Cẩm và tay Dương Tư Mịch đan với nhau, hắn thầm “chậc” một tiếng, dời ánh mắt đi, “Chúng tôi cũng chưa rõ việc này có liên quan tới Kính Tử Trần Tinh không. Đám người kia ác chiến là vì bị mất một lô hàng, nghi ngờ lẫn nhau là đối phương độc chiếm, lúc này mới đánh nhau.”

“Chó cắn chó thôi. Chỉ là lũ lưu manh không ra thể thống gì, chẳng biết sao mấy người lại đến, Mộc Luân không có người bên trên phái xuống rất nhiều năm rồi.” Ngũ Nghiêu Thiên nói xong lại hơi nghi ngờ nói tiếp, “Mấy người không phải là phạm lỗi hay đắc tội ai mới bị phái tới đây đấy chứ?”

Tiểu An chớp mắt nhìn những người khác, “Chúng ta đắc tội rất nhiều người?”

Du Đạc nói, “Cái này phải xem thống kê kiểu gì, người nhìn chúng ta không vừa mắt rất nhiều…”

Trình Cẩm cười nói, “Không có ai không đắc tội người khác. Nhưng mà chúng tôi đến đây là vì chỉ có chúng tôi đồng ý đến, thành phố Mộc Luân các anh danh tiếng quá kém, mọi người tránh còn không kịp.”

Theo lẽ thường Ngũ Nghiêu Thiên nên tức giận, nhưng hắn thật sự không tức nổi, nói thế nào đây, người Mộc Luân bọn họ có thể nói là lấy “danh tiếng xui xẻo” làm vinh dự, hắn nói, “Thật ra mấy người cũng không cần phải tới, đám người kia ầm ỹ một thời gian là giỏi rồi.”

Hàn Bân nói, “Đúng, người sắp chết hết là yên tĩnh thôi.”

Ngũ Nghiêu Thiên thế mà cười thừa nhận, “Đúng, đây chính là cách giải quyết trận ác chiến của các bang phái ở thành phố Mộc Luân.” Hắn thấy nhóm Trình Cẩm nhíu mày lại nói, “Mấy người cảm thấy chúng tôi không làm gì? Không sai, đúng là thế, cảnh sát can thiệp vào chính là đi chịu chết. Chờ huyên náo nghiêm trọng thì trực tiếp điều quân đội qua.”

Dương Tư Mịch nói, “Hóa ra các anh muốn quân đội? Cảnh sát vũ trang địa phương không đủ người?” Ghế của hắn và Trình Cẩm để sát nhau, hắn còn đang cố cách tay vịn dựa lên người Trình Cẩm, Trình Cẩm dứt khoát kéo hắn dậy, ôm hắn đứng tựa vào bàn hội nghị dài nặng, lúc này hắn mới yên tĩnh đồng thời ôm eo Trình Cẩm, đầu đặt lên vai Trình Cẩm, mắt nhắm lại, gương mặt trở nên nhu hòa như thiên sứ đang ngủ say.

“Chúng tôi không cần quân đội, ít ra bây giờ không cần.” Ngũ Nghiêu Thiên không được tự nhiên phát giác mình lại giảm âm lượng xuống, hắn nhíu chặt mày nhưng không tăng âm lượng lên, “Đám người kia vốn là gieo gió gặt bão, đều là lũ buôn ma túy cả, lúc đầu tôi còn lo không có cách hốt gọn một mẻ đây, tình trạng bây giờ cũng không xấu, chúng ta ngồi làm như ông đắc lợi là được.”

Trình Cẩm nói, “Cục trưởng Ngũ, anh quá thẳng thắn, anh nói thế ngược lại chúng tôi không tiện xen vào việc của người khác. Nói thế nào đây, chủ yếu là vấn đề thời gian, chuyện phải giải quyết, thời gian không thể kéo quá dài.”

Ngũ Nghiêu Thiên cũng cười, “Mấy người có thể yên tâm, đã đến giai đoạn kết thúc rồi, mấy ngày nữa sẽ yên ổn thôi.”

Đám Bộ Hoan nhìn Trình Cẩm cứ thế bàn xong chuyện làm ăn với Ngũ Nghiêu Thiên, Bộ Hoan ho khan, “Nói vậy là bây giờ chúng ta không có chuyện để làm?”

Ngũ Nghiêu Thiên tâm trạng đang tốt, mặt cũng không lạnh như thể nhóm Trình Cẩm nợ tiền hắn nữa, “Ngành du lịch ở Mộc Luân vẫn tính là phát triển, mấy người có thể dạo chơi trong thành phố, chỉ cần đêm xuống đừng đi loạn là được.”

Du Đạc lấy bản đồ thành phố Mộc Luân ra, “Vậy cục trưởng giúp chúng tôi đánh dấu khu vực an toàn đi.”

Ngũ Nghiêu Thiên lần đầu biết Mộc Luân có khu an toàn, nghĩ tới nghĩ lui hắn cầm bút khoanh vòng “Khu Thiết Thụ”, “Khu vực này là khu không yên ổn nhất dạo này, những nơi khác vẫn tạm ổn.”

Du Đạc theo đuổi không bỏ, “Chỉ tạm ổn? Không xác định được nơi an toàn sao?”

“Có.” Ngũ Nghiêu Thiên bình tĩnh nói, “Nơi này.”

“…”

Không lâu sau, Ngũ Nghiêu Thiên rời đi.

Bộ Hoan nằm nhoài lên bàn nói thầm, “Nếu không điều tra, tại sao chúng ta vẫn phải xem hết đống tài liệu này hả?”

Diệp Lai vặn cái cổ đau nhức, “Lão đại không nói không điều tra mà.”

“Thôi đi, toàn mấy trò chơi chữ…”

Diệp Lai tức giận nói, “Anh có thể ấu trĩ hơn không hả? Lão đại cũng không nói điều tra. Dù sao hiểu thêm cũng chẳng hại gì.”

Thật ra bọn họ đều không xem được bao nhiêu, chủ yếu là Du Đạc xem, cậu ta giống như máy quét vậy, sao chép lại đống tài liệu đó vào đại não.

Bóng đêm phủ xuống, tổ Trình Cẩm đi vào khách sạn Ngũ Nghiêu Thiên đặt trước cho họ, lấy một phòng, cả đám người chen vào ở chung.

Đám Hàn Bân vừa vào phòng liền đi lùng sục khắp nơi, “Phòng không lớn mà thiết bị giám sát nhiều thật.”

Bộ Hoan cười nói, “Cũng được, chỗ giường ngủ không có camera, phòng vệ sinh cũng không có.”

Tiểu An nói, “Ranh giới cuối cùng của chúng ta thấp ghê. Ôi, sao lại có người dễ nói chuyện như chúng ta chứ.”

Bọn họ mồm năm miệng mười trò chuyện, Trình Cẩm tránh camera, cầm sổ tay viết một câu cho Tiểu An xem, thử xem có thể tra được nơi dữ liệu camera truyền đến không. Sau đó Trình Cẩm nói, “Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, mọi người có thể ra ngoài nhưng không được đi một mình, ngoài ra đừng làm chuyện không lượng sức mình.” Nói xong anh kéo Dương Tư Mịch vào phòng ngủ.

Bộ Hoan nhún vai, “Chuyện không lượng sức mình là chuyện gì?”

Hàn Bân nhìn ngoài cửa sổ, khẽ hất cằm, “Giống thế kia.”

Đám Bộ Hoan bước tới nhìn ra ngoài, dưới cửa khách sạn không nhiều người nhưng đèn đường rất sáng, trên đường có một đám người chạy nhanh vung mã tấu, dao bổ dưa, dao phay đuổi theo một đám người ít người hơn, người qua đường thấy vậy đều đứng sát vào tường nhường đường, chỉ mấy giây hai đám người đã biến mất trong tầm mắt họ…

Đám Bộ Hoan hai mặt nhìn nhau, còn chưa kịp thảo luận liền thấy đám người kia chạy ngược về, lần này là bọn họ chật vật chạy trốn, phía sau là một đám người đông hơn vung đủ loại vũ khí chửi bới đuổi theo, người qua đường vẫn dán sát tường, chỉ chốc lát hai đám người lại biến mất trong tầm mắt họ…


“…” Mọi người trầm mặc một hồi, đều thở dài nói, “Quá nguy hiểm, quá hung bạo… Đây thật sự là Trái đất sao?”


Diệp Lai tìm điện thoại, “Báo cảnh sát!”


Bộ Hoan nói, “Ngoài kia có tiếng còi cảnh sát rồi.”


Có lần tận mắt thấy tận tai nghe này, thời gian sau đó đám Bộ Hoan đều hết sức chú ý cẩn thận, vừa có gió thổi cỏ lay là không nhịn được rút súng ra ngay, dù sao thành phố Mộc Luân dân phong hung hãn như vậy, bọn họ cũng không muốn bị chém mấy dao, sau đó bị Trình Cẩm lặng lẽ nhìn. Nhưng hành vi của bọn họ có hơi gây chú ý, đến mức đám người ở vùng xám và vùng đen đều đồn đãi gần đây Mộc Luân xuất hiện mấy người thoạt nhìn như muốn gây chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK