• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Thư Ngọ đi, những người khác trầm mặc, chỉ có Tiểu An hỏi Trình Cẩm, “Lão đại, chuyện anh nói có liên quan đến việc nhà máy hóa chất gây ô nhiễm ạ? Sao em lại thấy không liên quan gì hết?”

Trình Cẩm cười nói, “Không liên quan.”

“Vậy tại sao?”

“Không tại sao.” Trình Cẩm cũng bảo họ rời đi, “Thôi muộn rồi, mọi người mệt mỏi cả ngày, giờ đi nghỉ ngơi đi.”

Tiểu An bất mãn, “Lão đại, anh không giải thích rõ ràng thì chắc chắn đêm nay em sẽ mất ngủ!”

Trình Cẩm không đồng cảm chút nào, “Ừm, vừa khéo đêm nay anh cũng mất ngủ, có người thức cùng anh rất vui lòng.”

“…” Đám Tiểu An đều bỏ đi.

Bộ Hoan hỏi những người khác, “Hình như tâm trạng Trình Cẩm không tốt à?”

Tiểu An nói, “Tâm trạng thầy Dương cũng không tốt.”


“Vậy à…”

Cửa phòng Trình Cẩm mở ra, anh nhìn bọn họ, “Mấy người đi xa chút hẵng thảo luận, phòng ở đây cách âm không tốt đâu.”

“…” Ai nấy ngoan ngoãn về phòng mình nghỉ ngơi.

Đêm nay dù Trình Cẩm trông Dương Tư Mịch hắn vẫn thức trắng đêm, Trình Cẩm cũng không ngủ nên sáng hôm sau mắt hai người đều đầy tia máu.

Sáng sớm hôm sau, Trình Cẩm nhận được điện thoại của phân cục báo kết quả kiểm nghiệm, trong cơ thể Diệp Cánh Chính có hai loại chất độc, một loại là thuốc mà Tăng Diễm Phân bỏ, loại kia thì giống chất độc trong người những người còn lại nhưng thịt ôi thiu cũng sinh ra loại độc này nên không cách nào phán định có phải có người hạ độc không, rất có thể chỉ là đúng lúc ăn phải thịt hỏng. Kết quả kiểm nghiệm mẫu lấy từ nhà xưởng chế biến thịt thì bình thường, không chứa chất độc gây nguy hại cho cơ thể con người hoặc là nói chưa đạt tới mức độ gây nguy hại.

Cúp điện thoại xong Trình Cẩm kéo Dương Tư Mịch đi ăn sáng, những người khác cũng nhanh chóng có mặt, kể cả Thư Ngọ.

Trình Cẩm nhìn Thư Ngọ, “Anh vẫn ở đây?”

Hôm nay cảm xúc của Thư Ngọ ổn định hơn nhiều, “Tôi sao có thể cam tâm cứ thế rời đi?”

Trình Cẩm gật đầu, sờ âu đựng cháo thấy không nóng mới lần lượt múc thêm cho đám Tiểu An, múc cho Dương Tư Mịch xong còn cho thêm hai muỗng đường, khuấy đều rồi đưa cho hắn, Thư Ngọ nhìn bọn họ một chốc, hỏi Trình Cẩm, “Nếu những đồng nghiệp này của anh ở trên đường ray bình thường, tàu đang chạy tới, anh sẽ làm gì?”

Trình Cẩm cười nói, “Không cần chọn, anh không phát hiện tôi luôn ở cùng họ sao?”

Thư Ngọ lắc đầu cười.

Bộ Hoan nói, “Thư Ngọ, so tàn nhẫn thì anh không bằng lão đại bọn tôi đâu.”

Nhóm Trình Cẩm ăn sáng xong lại đến cục Công an điểm danh, Đỗ Minh Thản thấy bọn họ liền chào đón rồi hỏi, “Hôm nay chúng ta làm gì?”

“Chúng ta làm gì” đã trở thành câu cửa miệng của Đỗ Minh Thản rồi.

“Không làm gì.” Trình Cẩm bình thản nói, “Kết án.”

“Hả?” Đỗ Minh Thản và những cảnh sát khác đều sững sờ, “Hung thủ đâu?” Mọi người bắt đầu đoán…

Trình Cẩm nói, “Anh ta đến tự thú.” Trình Cẩm nhìn Thư Ngọ đứng bên cạnh, Thư Ngọ trầm mặc.

“…” Đỗ Minh Thản sửng sốt lần nữa rồi reo lên, “Nói vậy là tôi đoán đúng ngay từ đầu?” Điền Thuật vội vàng lén kéo góc áo hắn, Đỗ Minh Thản mặt dày giả vờ mình chưa nói gì, hỏi Trình Cẩm tiếp, “Vậy bây giờ chúng ta…”

Trình Cẩm ngắt lời hắn, “Nên làm gì thì làm đó.”

Khi tổ đặc án vừa đến trấn Kim Phong, Trình Cẩm đã bảo đám Tiểu An tra xét danh sách người ngộ độc, sau đó phát hiện ngoài khách ăn cơm tại khách sạn, những người còn lại đều là nhân viên làm việc ở đó, qua điều tra thì biết nhân viên khách sạn có thói quen mang đồ ăn thừa của khách sạn về nhà.

Thịt kho của khách sạn luôn nhập từ xưởng nhà lão Lục, hôm đó lão Lục không rảnh, là Thư Ngọ giao hàng giúp.

Buổi tối Thư Ngọ dẫn Trình Cẩm và Bộ Hoan đến xưởng của lão Lục về liền gọi điện nói hắn dọn dẹp cho sạch sẽ nhưng Thư Ngọ không biết Bộ Hoan đã lấy mẫu đưa đi kiểm nghiểm.

Sáng nay Trình Cẩm nhận được tin trong mẫu xét nghiệm không có chất độc, vì vậy chỉ có thể là chất độc được cho vào số thịt Thư Ngọ giao, bản thân hắn học hóa học, hiểu rõ chất độc mình cho thêm vào, canh đúng liều lượng thì sẽ không gây hại quá lớn cho người ăn đồng thời làm người khác không bắt được chứng cứ hắn hạ độc.

Tiếp theo rất nhiều người sẽ nhập viện vì ngộ độc, trong đó dân bản địa đều kiểm tra ra chỉ số kim loại nặng vượt chỉ tiêu, đây chính là mục đích Thư Ngọ muốn đạt được – làm mọi người chú ý tới việc nhà máy hóa chất gây ô nhiễm.

Sau đó Thư Ngọ nhận được tin Diệp Cánh Chính chết lại phát hiện người của cục Công an đang theo dõi mình, hắn biết hắn bị nghi ngờ, hắn muốn rời khỏi trấn Kim Phong tránh đầu gió nhưng ở nhà ga trông thấy Trần Lập đón tổ Trình Cẩm đi trấn Kim Phong, hắn đoán tổ Trình Cẩm là người bên trên phái xuống, cảm thấy họ có thể ngăn cản nhà máy hóa chất tiếp tục gây ô nhiễm môi trường, thế là nhịn không được đi theo họ về trấn Kim Phong.

Trong thi thể Diệp Cánh Chính quả thực có hai loại chất độc, nhưng chúng không mang đến tác dụng lấy độc trị độc như trong tiểu thuyết võ hiệp, hai loại độc tác động lẫn nhau khiến Diệp Cánh chính ngộ độc nặng hơn nhưng không đủ độc chết hắn, có điều trên người Diệp Cánh Chính còn có tình trạng khác, đầu hắn bị thương, não có triệu chứng xuất huyết, chất độc làm triệu chứng nặng hơn, cuối cùng xuất huyết não khiến hắn hôn mê, trong lúc hôn mê xảy ra phản ứng nôn ói vì ngộ độc, bãi nôn tắc trong họng, ở mức độ nào đó làm hắn khó hít thở, trúng độc cộng mất máu nên hắn càng sợ lạnh mà trấn Kim Phong chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, ban đêm là lạnh nhất, Diệp Cánh Chính bị đông lạnh ngoài trời cả đêm…

“Cho nên Diệp Cánh Chính thật ra là bị đông lạnh chết?” Diệp Lai hỏi Hàn Bân.

Hàn Bân trả lời, “Có lẽ vậy.” Hắn rất ít khi cho người khác đáp án không chắc chắn, nhưng cái chết của Diệp Cánh Chính là án lệ đặc thù nhất hắn từng gặp.

Tiểu An nói, “Vậy La Bối, Tăng Diễm Phân và Giải Tinh Lâm sẽ ra sao?”

Du Đạc nói, “Không ai có thể chứng minh La Bối cố ý nhốt Diệp Cánh Chính ở ngoài một đêm, cho dù cố ý, cô ấy cũng có thể nói mình không biết Diệp Cánh Chính bị ngộ độc, suy cho cùng người bình thường bị nhốt ngoài cửa cả đêm đúng là chẳng làm sao. Tăng Diễm Phân là người tình của Diệp Cánh Chính, cô ấy chỉ bỏ thuốc khiến dạ dày anh ta không thoải mái thôi, cô ấy có thể nói mình bày trò đùa nhỏ với anh ta. Giải Tinh Lâm có đập Diệp Cánh Chính một cú nhưng Diệp Cánh Chính đã đi khám, bác sĩ nói vết thương không đáng lo ngại, quả thực là vấn đề nhỏ, chỉ cần anh ta không bị ngộ độc, có lẽ qua hai tuần là đầu anh ta bình phục rồi.”

“Cho nên anh cảm thấy luật sư của các cô ấy có thể giúp các cô ấy bình yên vô sự, cuối cùng quy nguyên nhân cái chết của Diệp Cánh Chính là do thời tiết chết tiệt này, thật sự quá lạnh. Đương nhiên họ còn có thể nói tính năng giữ ấm của xe Diệp Cánh Chính quá kém, lại làm chủ xe bị đông lạnh chết.”

“…”

Bộ Hoan nói, “Xem có ai dám coi thường phụ nữ nữa không, các cô ấy có thể giải quyết tên đàn ông phụ bạc mình rất nhẹ nhàng.”

Diệp Lai và Tiểu An cùng nhau trừng Bộ Hoan.

Thư Ngọ chỉ thừa nhận hắn xem chế phẩm thịt hỏng như thịt tốt mà giao cho khách sạn, còn hành vi bỏ thêm chất độc thì không tồn tại, liều lượng chất độc cho thêm hắn kiểm soát vô cùng tốt, số thịt đó giống như ôi thiu bình thường, không kiểm nghiệm ra dấu vết do người làm.

Cuối cùng Thư Ngọ bị phạt tù một năm, hoãn thi hành án một năm.

Đêm qua, lúc Trình Cẩm hỏi Thư Ngọ sẽ để tàu chạy trên đường ray nào, Thư Ngọ biết Trình Cẩm nói hắn là loại người vì lợi ích số đông mà chọn hy sinh quyền lợi của phần nhỏ người vô tội. Trình Cẩm biết là hắn hạ độc.

Hắn cũng mở to mắt suy nghĩ cả đêm, muốn chạy trốn không? Sau này phải làm sao? Cuối cùng hắn vẫn không đi.

Một mặt hắn cho rằng Trình Cẩm đã sắp xếp xong, hắn trốn không thoát, chạy trốn chẳng qua là chứng minh tội của hắn. Mặt khác hắn muốn xem Trình Cẩm sẽ xử lý chuyện kế tiếp như thế nào, quan trọng nhất là hắn biết Diệp Cánh Chính chết không liên quan đến mình, hắn tin tưởng không có ai chứng minh được chế phẩm thịt có độc là do người thêm vào.

Tiếp đó, Trình Cẩm thuyết phục Giải Tinh Lâm lấy ra bằng chứng nhà máy hóa chất gây ô nhiễm rồi tìm người ở phân cục nào đó của bộ An ninh kiểm tra và đánh giá toàn diện nhà máy hóa chất, một tuần sau nhà máy bị ngừng hoạt động vĩnh viễn.

Lúc tổ đặc án rời đi, Thư Ngọ chờ họ ở cổng nhà khách, hắn nói, “Cảm ơn mọi người, lần này tôi nợ mọi người. Ngoài ra có thể để lại cách thức liên lạc cho tôi không?”

Trình Cẩm thấy không nhất thiết phải giữ liên lạc nhưng vẫn viết địa chỉ nhận thư đối ngoại của cục bọn họ cho hắn.

Thư Ngọ tiếc nuối hỏi, “Địa chỉ này chỉ có thể nhận thư? Không thể lưu số điện thoại di dộng cho tôi sao?” Hắn nhìn Diệp Lai, Diệp Lai nhìn Trình Cẩm.

“Không thể, tôi không tin anh.” Trình Cẩm nói không khách sáo, “Hi vọng lần sau gặp mặt không phải lúc chúng tôi muốn bắt anh.”

Thư Ngọ mỉm cười nhìn họ rời đi, hắn nói to, “Diệp Lai, nhận được thư thì hồi âm cho tôi được không?” Diệp Lai quay đầu nhìn hắn nhưng Tiểu An và Bộ Hoan nhanh chóng kéo cô lên xe.

Lúc xe của họ đi ngang qua khách sạn Kim Phong, xuyên qua cửa sổ chạm đất họ nhìn thấy La Bối, Tăng Diễm Phân và Giải Tinh Lâm đang ngồi ăn cùng nhau.


Tới nhà ga, tàu vẫn chưa đến, tổ Trình Cẩm ngồi trong phòng chờ, Đỗ Minh Thản đột nhiên thở hồng hộc chạy tới. Bộ Hoan nói, “Đã nói anh không cần tiễn chúng tôi mà?”


Đỗ Minh Thản xua tay, hắn nghỉ một chốc mới nói đứt quãng, “Có một cô gái trẻ… xem được tin Diệp Cánh Chính đã chết … trên bản tin liền chạy tới trấn Kim Phong, nói mình là… bạn gái Diệp Cánh Chính, bây giờ đang ở… cục Công an chúng tôi… Vì Diệp Cánh Chính chết… khóc rất đau lòng…”


Mọi người đều kinh hãi, Hàn Bân nói, “… Xem ra vị này rất có thể là người để lại vết cào trên người Diệp Cánh Chính.”


Tàu đến, người soát vé bắt đầu kiểm vé, Trình Cẩm kéo Dương Tư Mịch đi về phía cửa kiểm vé, “Cục trưởng Đỗ, anh tiếp đãi cô gái này đi, để cô ấy gặp những bạn gái khác của Diệp Cánh Chính, hẳn sẽ không đau lòng nữa đâu…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK