Sau khi lên núi Bộ Hoan mới biết dù trời không mưa thì tín hiệu trên núi cũng không tốt, vì cuộc gọi này hắn đã đi lâu thật lâu, vất vả lắm mới tìm được chỗ có sóng.
Mấy người chủ khu nghĩa địa nói bọn họ không có trẻ em chết yểu. Họ nói lúc trước từng phát hiện vài ngôi mộ có dấu vết bị người động tới nhưng không để tâm lắm vì trong mộ chẳng có gì đáng giá, họ tưởng người thân đi dọn dẹp mộ, ví dụ như nhổ cỏ, không nghĩ sẽ có người đào mộ.
Trình Cẩm nghe xong thì gọi Dương Tư Mịch.
Dương Tư Mịch lập tức cảnh giác tỉnh lại nhưng thấy là Trình Cẩm bèn nhắm mắt ngủ tiếp.
Trình Cẩm cười đẩy hắn, “Lát nữa rồi ngủ, cậu có cách gọi tỉnh Tần Thịnh không? Tôi phải thẩm vấn gã, nếu không có khả năng ngày mai sẽ có người tới đưa hắn đi.”
“Đi.”
Vào phòng bệnh của Tần Thịnh, Dương Tư Mịch lấy ra một thứ giống như cây kim. Trình Cẩm đoán chính là cọng dây thép hắn dùng để mở cửa nhà Mã đại gia. Hắn nắm nó châm thật nhanh mấy châm lên người Tần Thịnh, Tần Thịnh lập tức giãy dụa đau đớn, thoạt nhìn đang trên đường tỉnh lại.
Diệp Lai ở một bên nhỏ giọng nói, “Quào, thầy Dương là cao thủ võ lâm à.” Bây giờ cô cũng gọi Dương Tư Mịch là thầy Dương giống Tiểu An.
Trình Cẩm thấy Tần Thịnh vẫn chưa tỉnh táo lắm liền rót ly nước lạnh, hất lên mặt gã, “Thế nào, tỉnh chưa, nghe thấy tôi nói chuyện không?”
Tần Thịnh dùng tay phải không linh hoạt vì lâu không hoạt động lau nước trên mặt, “Các người là ai, các người có biết tôi là ai không?”
Trình Cẩm mỉm cười, “Tôi biết ông bố anh là ai. Tôi hỏi anh, hai ngày trước anh đưa đứa bé kia đi đâu?”
“Đứa bé gì, tôi không biết anh nói gì.”
“Cậu Tần, sao phải làm khó tôi? Lần này anh chọc phải người thể không chọc, tôi cũng là được người ta nhờ vả, anh ngoan ngoãn nói đi, có phải anh giết cô bé rồi không?” Trình Cẩm chậm rãi lấy ra một con dao khoa tay lên người Tần Thịnh.
Tần Thịnh nhìn mấy người họ, suy đoán họ là ai.
Trình Cẩm không cho gã thời gian suy nghĩ, anh hỏi Dương Tư Mịch, “Làm sao để cậu Tần chịu chút đau khổ? Như thế có lẽ gã sẽ tương đối rõ ràng tình cảnh của mình.”
“Chỉ cần lại làm gãy xương sườn vừa nối là được.”
Trình Cẩm đặt dao xuống, tay sờ lên xương sườn Tần Thịnh…
Tần Thịnh kêu gào, “Dừng, dừng. Nó bị lão già trên núi cứu đi, các người đi tìm đi, chắc nó còn ở đó!”
“Ồ? Sao tôi biết cậu Tần không gạt tôi? Trẻ em bị anh đưa đi trước kia đều chôn trong nghĩa địa trên núi Minh Kính, tôi sao tin anh không giết cô bé chứ?”
Tần Thịnh giật mình, sao bọn họ biết nơi mình chôn xác, rõ ràng ngoài Trần Lượng không ai biết, nhưng Trần Lượng đã chết, chẳng lẽ mình chọc trúng nhân vật ghê gớm thật rồi?
Trình Cẩm vỗ tay sát bên tai gã, gọi gã hoàn hồn, “Ha! Tôi thật không muốn làm gãy xương sườn thật vất vả mới nối liền được cho anh, thêm lần nữa tôi không bảo đảm có thể nối chỉnh tề giúp anh đâu, nghe chưa?”
Tần Thịnh nhìn Trình Cẩm ra vẻ “Tôi rất biết lẽ phải trái”, theo kinh nghiệm của gã, người càng văn vẻ lịch sự thủ đoạn càng tàn nhẫn, trông bọn họ hình như chỉ muốn tìm người, không bằng cứ nói ra. “Không phải tôi không muốn giết nó, nhưng trước khi đó nó đã được người cứu rồi, ông già kia nổ hai phát súng về phía bọn tôi, lần này ra ngoài tôi không mang theo súng nên mới thảm hại thế này.”
Trình Cẩm gật đầu, cười với Tần Thịnh, “Tôi sẽ đi nghiệm chứng nhưng độ tin cậy của anh không cao, chi bằng anh trả lời thêm một vấn đề đi, anh chôn mấy đứa bé trong núi Minh Kính?”
Tần Thịnh không đáp.
Trình Cẩm cười càng ôn hòa, “Để tôi đoán vậy, bốn đứa?”
Tần Thịnh sợ anh nói trở mặt là trở mặt, hắn biết cả chỗ mình chôn xác, nói không chừng cũng biết số lượng, hỏi như vậy đơn giản là đùa giỡn mình, xem mình có thức thời không. Gã cắn răng đáp, “Năm đứa.”
Trình Cẩm tiếc nuối nói, “Anh thật biết thời thế, hại tôi không tiện làm gì anh.” Anh rất tùy ý nói, “Đúng rồi, hỏi anh vấn đề cá nhân này, anh thích chim non non nớt như thế thật à?”
Tần Thịnh sắc mặt tái mét nhưng gắng gượng bình tĩnh nói, “Có người thích đàn ông, có người thích đàn bà, có người thích bà sồn sồn, có người thích thiếu nữ trẻ tuổi, tôi thích kiểu này, không được à?”
Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch, Dương Tư Mịch nhận ám chỉ, nhanh chóng châm cho Tần Thịnh mấy châm, Tần Thịnh lại hôn mê.
“Đương nhiên không được.” Trình Cẩm nhìn Tần Thịnh đã bất tỉnh nhân sự, “Anh có cá tính như vậy, tôi thật tiếc anh không phải người tốt.”
Du Đạc đưa bản ghi âm đầy đủ cho Trình Cẩm, Trình Cẩm bảo cậu giữ.
Sau khi thông báo cho Bộ Hoan là có năm bộ thi thể, Trình Cẩm cho mọi người đi nghỉ.
Bốn giờ sáng, cửa sổ phòng bệnh Tần Thịnh bị người nhẹ nhàng kéo ra từ bên ngoài, một người nhanh nhẹn nhảy vào, hắn đi đến trước giường bệnh, bước chân rất nhẹ nhàng không phát ra chút âm thanh nào, hắn đưa tay động vào túi nước truyền treo trên giá đỡ cạnh giường bệnh… Bỗng đèn sáng, người quấn băng vải nằm trên giường bệnh mở mắt nhìn hắn, “Hàn Bân, cậu không biết phòng này có người rồi à? Cậu chọn một phòng khác đi.”
“…” Hàn Bân nhìn Trình Cẩm đang nằm trên giường, “Anh biết tôi sẽ đến nên ở đây chờ tôi?”
“Đương nhiên không biết. Tôi chỉ đề phòng bố Tần Thịnh thật sự có thể một tay che trời, phái người ban đêm đến cứu con trai. Kết quả chó ngáp phải ruồi, cậu vội vã giết chết Tần Thịnh đến thế sao?”
“Sau khi về bọn họ sẽ thả hổ về núi.”
Trình Cẩm điều chỉnh tư thế cho thoải mái, “Việc này tôi sẽ xử lý. Nhớ kỹ, trong tổ của tôi, chúng ta chỉ phụ trách bắt người, những chuyện xét xử định tội này có bộ ngành pháp luật chuyên nghiệp làm, nếu cậu không thể chấp nhận thì không bằng xin đổi đi nơi khác. Mặt khác, cậu thích hành hiệp trượng nghĩa, chi bằng đến Thiên Sứ Đêm, đến bộ An ninh làm gì?”
Thiên Sứ Đêm là tổ chức sát thủ truyền thuyết nổi tiếng thế giới Trình Cẩm từng nghe qua, nghe nói sát thủ ở đó chỉ giết người đáng chết.
“Sao anh biết tôi không đến Thiên Sứ Đêm?”
“Hử?” Trình Cẩm kinh ngạc một giây, lộ ra biểu cảm đã hiểu, “Hiểu rồi, chỗ nào cũng làm người ta thất vọng.”
Hàn Bân từ chối cho ý kiến, đi trở về bên cửa sổ, xoay người ra ngoài.
Trình Cẩm thở dài, “Tư Mịch, mấy đồng nghiệp này của cậu đúng là không đơn giản, đêm nay không biết lại đến mấy người đây?”
Dương Tư Mịch nhìn sau rèm cửa không có ai nữa thì đi ra, “Sẽ không có người tới, Hàn Bân đi cùng Bộ Hoan, lúc các cậu nói chuyện Bộ Hoan ở ngoài cửa sổ. Du Đạc, Diệp Lai và Tiểu An ở chung một chỗ, Diệp Lai sẽ không tới, Tiểu An không có tinh thần, Du Đạc hôm nay hình như bị cậu dọa rồi, chắc chắn sẽ không tới.”
Trình Cẩm lắc đầu, “Mặc kệ họ. Chúng ta cũng ngủ thôi, còn ngủ được mấy tiếng, chuyện còn lại buổi sáng nói sau.”
Quả nhiên sáng sớm hôm sau có người tới đưa Tần Thịnh đi, cũng là bộ An ninh, Trình Cẩm chưa từng thấy, Dương Tư Mịch nói người tới không có vấn đề, Trình Cẩm liền để họ đưa người đi, lúc này Tần Thịnh mới biết mình bị cảnh sát bắt.
Phụ huynh cô bé kia cũng tới đón bé. Phía chính quyền tỏ ý họ sẽ có khoản bồi thường nhất định nhưng tổn thương đã thành. Hàn Bân nói cho phụ huynh bé biết sau này phải chú ý tình trạng tâm lý của bé, phải quan tâm bao nhiêu, phải kiên nhẫn…
Trình Cẩm một mình trò chuyện với Mã đại gia, anh hỏi thẳng, “Ông nổ súng với Tần Thịnh và Trần Lượng là muốn giết bọn chúng thật ạ? Ông chắc chắn từng giết những người khác, cháu biết ông muốn cứu mấy cô gái đó nhưng ông phải dừng tay.”
Mã đại gia chỉ mắng, “Lũ súc sinh đó! Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu của tôi, tôi không thể cứu nó…”
Trình Cẩm nắm chặt tay ông, bàn tay Mã đại gia rộng lớn thô ráp, đã từng mạnh mẽ bắt đầu run rẩy, ông già rồi, có lẽ tư duy cũng không còn minh mẫn, “Mã đại gia, ông vào viện dưỡng lão nhé. Có rất nhiều cô gái trẻ giống Tiếu Tiếu làm y tá ở đó, Tiếu Tiếu, chính là An Tiếu Nhan hàng năm đều sẽ đến thăm ông.”
“Tiếu Tiếu của tôi hàng năm sẽ đến thăm tôi sao?” Mã đại gia cười vui vẻ như đứa trẻ.
Cùng ngày, Mã đại gia được đưa đến viện dưỡng lão cao cấp thuộc khu du lịch núi Minh Kính, tổ Trình Cẩm tự mình đưa ông đến, y tá ở đó quả thật có rất nhiều cô gái trẻ xinh xắn, thấy ai Mã đại gia cũng gọi là Tiếu Tiếu.
Đồn trưởng Quan không vui lắm nhưng một mình Mã đại gia ở trên núi còn không bằng vào viện dưỡng lão, với lại viện dưỡng lão kia thuộc hạng cao cấp nhất, người bình thường không phải muốn ở là ở.
Còn một chuyện khác cũng làm đồn trưởng Quan không vui, lúc đầu hắn tưởng là án lừa bán người, kết quả hình như không phải… Về sau Trình Cẩm chỉ nói với hắn là án giết người, hắn trực giác còn có nội tình nhưng Trình Cẩm không muốn nói nhiều.
Lượng công việc mấy ngày nay của hắn bằng cả mấy tháng trước kia, kết quả ngay tình tiết vụ án còn không hiểu rõ khiến hắn vô cùng phiền muộn. Loại tâm tình này kéo dài đến mấy tuần sau hắn được người trên tỉnh điểm danh biểu dương mới thôi, khen hắn phối hợp với tổ đặc án phá được một vụ án giết người lớn.
Mấy tháng sau, hắn thăng chức từ đồn trưởng lên phó cục trưởng một phân cục, chút phiền muộn cuối cùng cũng biến mất, hắn trở nên rất tình nguyện kể cho người khác vụ án này hắn làm cùng tổ đặc án, lúc đó tôi còn không biết bọn họ là người của tổ đặc án…
Sau khi tổ Trình Cẩm đưa Mã đại gia vào viện dưỡng lão thì về thành phố, sau đó ra sân bay lên máy bay trở về thủ đô, lần này họ ngồi chuyên cơ của bộ nào đó, thoải mái dễ chịu hơn máy bay vận tải nhiều.
Họ rời đi nhanh như vậy một mặt là không ai có tâm tình đi chơi, mặt khác rất nhiều người ở đó biết họ, họ không muốn bị vây xem, quan trọng nhất là Trình Cẩm muốn về cục thương lượng chuyện Tần Thịnh.
Trình Cẩm về thủ đô thì lập tức đi tìm Tạ Minh. Ngụy Thanh nói, “Cục trưởng Tạ đang họp, tôi thấy cậu cũng mệt mỏi, chi bằng về nghỉ trước, ngày mai nói?”
Trình Cẩm nói, “Không giải quyết chuyện này tôi không ngủ được. Nếu nội dung buổi họp này của cục trưởng Tạ liên quan đến Tần Thịnh, vậy không bằng nghe tôi nói xong trước rồi họp tiếp cũng không muộn.”
Đám Bộ Hoan ở bên cạnh mắt sáng như đuốc nhìn Ngụy Thanh.
Ngụy Thanh cảm thấy sức chịu đựng của mình hạ thấp rồi… Bảo họ chờ, anh ta đi thông báo.
Tạ Minh nói chuyện riêng với Trình Cẩm.
Trình Cẩm hỏi bà, “Nếu tôi có thể tìm ra bố Tiểu An, có phải vẫn chưa đủ trọng lượng để các người từ bỏ Tần Thịnh?”
“Cậu tìm được ông ta rồi? Nhưng đúng là không đủ.” Tạ Minh suy tư một lát, nói, “Tôi cũng không muốn khiến cậu mất lòng tin với chúng tôi… Cậu phải biết, Tần Thịnh không là gì cả, không ai thật sự coi hắn ra gì, chỉ cần cậu có thể nghĩ ra biện pháp song toàn để bố hắn tiếp tục hợp tác với chúng ta, cậu muốn lăng trì hắn cũng được.”
Trình Cẩm sửa đúng, “Mục đích cuối cùng của bà không phải là muốn hợp tác với bố Tần Thịnh mà là một lưới bắt hết Hâm Vinh.”
“Mấy thứ âm mưu này tôi tự nhận cũng biết chút đỉnh chẳng qua tôi không muốn làm, nhưng chuyện đến bây giờ hình như cũng không thể tùy theo tôi, tôi không muốn làm tổ viên thất vọng…” Trình Cẩm cười tự giễu, “Mới ở chung mấy ngày nhưng hình như đã có tình cảm thật.”
“Bọn họ cảm thấy thất vọng với tôi, tôi cũng cảm thấy thất vọng với các người. Các người không phải không thể nghĩ ra biện pháp, chỉ muốn xem tôi có thể nghĩ ra cách gì. Nếu nói vụ án trúng độc là bài phỏng vấn vào bộ An ninh, vậy lần này xem như bài thi đầu tiên sau khi tôi vào bộ? Kiểu này rất làm người ta chán ghét, sau khi chuyện này xong xuôi tôi sẽ nộp đơn từ chức.”
Thái độ đối với chính quyền của bố Tần Thịnh đa số vẫn là qua loa, lão sẽ không thật sự hợp tác mà chỉ muốn lợi dụng chính quyền đối phó đối thủ của mình – lão và ông trùm Hâm Vinh có mâu thuẫn.
Ban đầu tất cả đều theo mong muốn của lão, lực lượng đối thủ từng bước suy yếu nhưng lúc này, Tần Thịnh đột nhiên xảy ra chuyện, bị bắt.
Người Hâm Vinh hoặc ít hoặc nhiều đều biết tật xấu của Tần Thịnh, không ai thấy bất ngờ khi gã bị bắt, nhưng kết quả xét xử lại làm mọi người bất ngờ – Tần Thịnh được phán vô tội.
Một lời đồn lan truyền trong nội bộ Hâm Vinh, bố Tần Thịnh nương nhờ chính quyền nên đổi được một mạng cho con trai.
Trùng hợp chính là lúc Tần Thịnh được phóng thích, vừa ra khỏi tòa án liền bị bắn lén từ chỗ cao, một súng mất mạng.
Sau đó bố Tần Thịnh tra ra tay bắn tỉa là người của đối thủ. Mâu thuẫn hai bên triệt để bộc phát, ác chiến mày chết tao sống. Lúc hai bên hao tổn gần hết, cơ quan liên quan ra tay. Rất nhanh, Hâm Vinh tan thành tro bụi.