*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thương Quân Lẫm thử tưởng tượng Thẩm Úc môi hồng răng trắng khoác lên mình quần áo của tiểu thái giám, ánh mắt hắn tối tăm.
Cuối cùng vẫn luyến tiếc.
"Trẫm sai người đặt một tấm bình phong, ngươi ngồi ở phía sau."
Thẩm Úc chọc chọc trên người hắn: "Lúc bệ hạ bị ta bắt ngồi ở phía sau bình phong, ngài có mang thù không?"
Lúc ấy, vì Thẩm Úc muốn lập uy danh ở Ngọc Chương Cung mà Thương Quân Lẫm lại không chịu đi nơi khác nên Thẩm Úc đành phải sai người đặt một chiếc bình phong ở điện chính để Thương Quân Lẫm ngồi ở phía sau.
"Ở trong mắt ngươi trẫm hẹp hòi như vậy sao?" Thương Quân Lẫm nhéo lên gương mặt Thẩm Úc.
Thẩm Úc nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bệ hạ toàn lấy chuyện Giang Hoài Thanh* viết thư cho ta để chiếm rất lợi......"(QT là Thẩm Thanh Nhiên nhưng mà tui nghĩ là Giang Hoài Thanh mới hợp lí.)
Tai Thương Quân Lẫm rất thính, rõ ràng đã nghe được những lời này, buồn cười mà nhéo mặt Thẩm Úc rồi kéo qua hai bên: "Nếu không phải tại A Úc vẫn luôn không chịu thì trẫm cần gì phải tìm mấy lý do này?"
Hắn ước gì tên của người đàn ông khác vĩnh viễn không xuất hiện bên tai Thẩm Úc.
Thẩm Úc cũng không định thừa nhận lời này, y kéo tay Thương Quân Lẫm ra: "Chính bệ hạ thích lăn lộn người ta mà sao lại kéo đến trên người người khác?"
Nếu Thương Quân Lẫm cứ không được một tấc lại tiến lên một thước thì Thẩm Úc cần gì phải nghĩ cách chống lại nó?
"Đúng, đúng, đều trách trẫm, là do trẫm không đủ nỗ lực, không khiến A Úc thoải mái." Thương Quân Lẫm buông thịt mềm trên mặt Thẩm Úc ra, hôn lên những chỗ đã nổi lên màu đỏ.
Thẩm Úc bị hành vi cố ý xuyên tạc lời nói của Thương Quân Lẫm làm cho cạn lời, coi như y đã hiểu rõ, nếu đối đầu với Thương Quân Lẫm những chuyện này thì y không hề có phần thắng.
Thẩm Úc ngồi thẳng người, dường như y đang phát tiết cơn giận bằng cách vỗ lên vai Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ đã rất nỗ lực, thật đấy, bệ hạ lại nỗ lực thêm chút nữa thì đi tìm người khác đi."
Hiện tại đã có thể lăn lộn y đến kiệt sức, còn muốn thế nào nữa?
"A Úc, không thể nói bậy loại chuyện này." Thương Quân Lẫm dùng sức siết chặt lấy eo Thẩm Úc, kéo y vào trong lồng ngực, trong lòng nảy sinh cơn ác độc mà cắn lên môi Thẩm Úc.
"A ——" cảm giác đau đớn truyền đến, Thẩm Úc nhỏ giọng hô lên một tiếng, rất nhanh y đã cảm nhận được mùi máu tươi truyền đến từ trong miệng.
"Bệ hạ!"
"Trẫm không thích nghe những lời nói đó," Thương Quân Lẫm buông miệng của Thẩm Úc ra, nhẹ nhàng hôn lên vết máu ngoài miệng y, "A Úc, tất cả mọi thứ của trẫm chỉ có thể thuộc về ngươi!"
Khí thế trên người nam nhân làm cho người ta sợ hãi, tựa như mưa rền gió dữ thổi qua quét sạch hết tất cả, bản thân Thẩm Úc là người đứng ở ngay trung tâm của lốc xoáy, y sâu sắc cảm nhận được hiện tại tâm trạng của Thương Quân Lẫm như thế nào.
"Được, bệ hạ, là ta nói bậy," Thẩm Úc truy đuổi theo, trước lúc môi của Thương Quân Lẫm triệt để rời đi thì y chủ động hôn lên môi của nam nhân, "Bệ hạ đương nhiên là của ta, bất luận là kẻ nào cũng không thể cướp được bệ hạ từ trong tay ta."
Ở dưới sự trấn an của Thẩm Úc, hơi thở khiến người ta sợ hãi trên người của Thương Quân Lẫm cũng dần trở nên vững vàng hơn. Lần này hắn cũng không vội cướp lại quyền chủ động mà chọn hưởng thụ lần chủ động hiếm hoi của Thẩm Úc.
Trên người thanh niên mang theo một mùi hương nhàn nhạt, rất nhẹ, chỉ khi dựa vào gần mới có thể ngửi thấy, Thương Quân Lẫm rất thích mùi hương này.
Thẩm Úc không thâm nhập vào bên trong mà chỉ là dán vào cánh môi rồi nghiền nó, trên môi y đang bị thương nên có một mùi máu tươi nhàn nhạt lan tỏa trong miệng.
Cảm nhận được Thương Quân Lẫm đã bình tĩnh trở lại, Thẩm Úc dần dần rút lui.
Thương Quân Lẫm đâu chịu buông tha cơ hội tốt như vậy, trong nháy mắt sắp tách ra, bàn tay không biết đặt ra sau đầu y từ lúc nào thoáng dùng sức, đẩy Thẩm Úc tới tiếp tục.
Lần này Thương Quân Lẫm hôn ôn nhu hơn vừa rồi rất nhiều, tuy ôn nhu nhưng lại mang theo cảm giác áp đảo, không cho người ta cự tuyệt.
Dưới cành lá tốt tươi của cây đại thụ, nam nhân mặc đồ đen đang ôm chặt thanh niên mặc áo lam vào trong lồng ngực, bóng cây khẽ lắc lư, ngẫu nhiên có mấy con chim tước bay quanh đỉnh đầu của hai người.
Gió nhẹ nhàng phất qua, cành lá lắc lư mang theo từng gợn sóng.
Ánh sáng loang lổ dừng trên đỉnh đầu và trên người của hai người, chiếc xích đu nhẹ nhàng đung đưa theo động tác của hai người, sau giờ Ngọ mọi thứ đều rất an tĩnh, tất cả đều thản nhiên mà lại tốt đẹp.
Sau khi được Thẩm Úc dẫn dắt, Thương Quân Lẫm gọi các đại thần tới bàn chuyện quan trọng này.
Nếu muốn thực hiện ý tưởng của Thẩm Úc thì cũng cần sửa đổi những bộ luật về thương nhân ở Đại Hoàn.
Sau khi nói ra ý tưởng Thẩm Úc đã nói, trong Ngự Thư Phòng rơi vào sự tĩnh lặng.
Thật lâu sau, thừa tướng chần chừ nói: "Biện pháp này tuy làm điên đảo nhận thức của chúng ta nhưng nó cũng có lợi cho Đại Hoàn, cái lợi lớn hơn cái hại nhiều, thần cho rằng có thể thực hiện được."
"Chẳng qua là một đám thương nhân, kho bạc của chúng ta còn có thể thiếu chút tiền ấy sao? So với những triều trước đây thì hiện tại Đại Hoàn đã có rất nhiều ưu đãi dành cho các thương nhân, thần cảm thấy không cần phải cho bọn hắn thêm nhiều ưu đãi như vậy. Bệ hạ, cổ vũ khí thế cho các thương nhân cũng không có ích gì với quốc gia." Có đại thần không đồng ý nói.
Công Bộ thượng thư và Hộ Bộ thượng thư liếc nhau, lúc này ý kiến của hai người lại nhất trí với nhau.
"Bệ hạ, thần cảm thấy biện pháp này khá được."
"Thần cũng đồng ý, thương nhân cũng là con dân của Đại Hoàn ta, không có đạo lý nào lại đối xử hà khắc quá mức với bọn họ, chỉ là cho thêm một ít vinh dự mà thôi, còn có thể làm cho những thương nhân đó càng trung thành với Đại Hoàn hơn."
Sau một hồi tranh chấp ngươi tới ta đi thì những người tán thành ý kiến đó đã có lợi thế hơn.
"Không biết biện pháp này là do người phương nào nghĩ ra, một người tài năng như vậy không nên để mai một!" Thừa tướng rất có thiện cảm với người đưa ra ý kiến này.
"Là quý quân, y vô tình nhắc tới trong lúc nói chuyện với trẫm." Nói đến Thẩm Úc thì bằng mắt thường cũng có thể thấy biểu cảm của Thương Quân Lẫm đã trở nên ôn hoà hơn.
Thừa tướng đang muốn nói bệ hạ trọng dụng người nghĩ ra biện pháp đó thì nhớ ra từ xưa đến nay hậu cung không thể tham gia vào những chuyện này, ông chỉ có thể nặng nề thở dài trong lòng, thật đáng tiếc.
Các đại thần khác cũng không ngờ tới lại là đáp án này, hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời trong điện lại lần nữa an tĩnh lại.
Cuối cùng vẫn là Công Bộ thượng thư nói: "Quý quân có tài, có thể được quý quân tương trợ là may mắn của Đại Hoàn."
Thương Quân Lẫm từng lặng thầm nói với ông công thức tạo ra xi măng là do Thẩm quý quân lấy ra, lúc ấy Công Bộ thượng thư liền có thiện cảm với Thẩm Úc, hiện tại lại thấy y nghĩ ra phương pháp để giải quyết những vấn đề gây khó khăn cho Công Bộ thì lại càng thêm có thiện cảm với y.
Mặt mày Thương Quân Lẫm lại càng thêm nhu hòa.
"Việc này thực hiện như thế nào thì các ngươi cứ thử trước đã, thực hiện trước đã," Thương Quân Lẫm dừng một chút, "Trước tiên cứ lấy chuyện Công Bộ đang làm để thực nghiệm chút đã."
"Thần tuân chỉ."
Trên đường rời khỏi hoàng cung, vài vị đại thần tụ tập với nhau nói chuyện.
"Thật đáng tiếc cho đứa bé kia của Trấn Bắc Hầu gia."
"Trước kia có lời đồn y không muốn, cũng không biết Trấn Bắc Hầu nghĩ như thế nào mà lại đẩy con vợ cả vào cung."
Ở dưới tình huống như vậy mà đưa vào cung, ai mà không biết đã tương đương với việc trở thành người bị phế bỏ, đứa con vợ cả duy nhất mà Trấn Bắc Hầu nói vứt bỏ là vứt bỏ, quả thật làm người ta mở rộng tầm mắt.
"Lúc ấy chắc niềm vui của Trấn Bắc Hầu chính là đứa trẻ do hắn và thiếp thất của hắn sinh ra nhỉ, đứa trẻ kia mấy ngày trước còn dây vào chuyện của Việt Vương, ta nói mà, con vợ cả chính là con vợ cả, không phải con chó con mèo nào cũng có thể bò lên đầu con vợ cả đâu. Trấn Bắc Hầu yêu thương đứa con do thiếp sinh mà ngược lại lại mặc kệ không quan tâm tới con vợ cả, đúng là không biết phân biệt."
"Ai nói không phải đâu, so với cái đứa con vợ lẽ lúc nào cũng chõ khuỷu tay ra ngoài* kia thì Thẩm quý quân ưu tú hơn rất nhiều, cũng không biết hiện tại trong lòng ông ta có hối hận hay không."(Hướng về người ngoài, bênh người ngoài.)
"Việc đã đến nước này rồi hối hận thì có ích lợi gì?"
Trấn Bắc Hầu hối hận không?
Rất hối hận!
Hối hận đến nỗi xanh cả ruột.
Sau khi Thẩm Úc vào cung, Thẩm Thanh Nhiên cứ luôn tìm đường chết đã bào mòn sạch sẽ chút tình cha con trong lòng Trấn Bắc Hầu, cũng không biết có phải Thẩm Úc đã đánh vỡ lăng kính của ông ta khi nhìn vào Như di nương hay không mà hiện tại ông nhìn thế nào cũng cảm thấy Như di nương không phải là một nữ nhân bình thường, thậm chí ông bắt đầu hoài nghi lúc trước mình mê luyến Như di nương như vậy có phải là tại trúng cổ* hay không. (Như chơi ngải.)
Sau hai lần nhắn mắt làm ngơ để mặc Như di nương náo loạn thì hiện tại Trấn Bắc Hầu chỉ còn cảm thấy bà ta phiền phức đến phát chán. Trong lúc đang sứt đầu mẻ trán vì phải xử lý những gì Thẩm Thanh Nhiên gây ra thì ông đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa, trực tiếp nhốt Như di nương luôn.
Như di nương ở phủ Trấn Bắc Hầu gây rối mười mấy năm cứ thế mà ngã xuống khiến cho những người liên quan ở hầu phủ không ngừng thổn thức.
"Vị đại công tử này không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã khiến người ta không còn chút sức lực nào để chống cự." Một vị di nương ở hầu phủ tương đối lâu cảm thán.
"Đúng vậy, mấy tháng trước ai có thể nghĩ đến người đang được đối xử như chính thất phu nhân như Như di nương sẽ có một ngày như vậy chứ."
"Nói đến cùng thì chẳng qua cũng chỉ là thiếp mà thôi, ỷ vào việc được hầu gia sủng ái mà tác oai tác quái* khắp nơi, ta đã nhìn nàng ta không vừa mắt từ lâu."
(Hoành hành ngang ngược.)
"Con vợ cả chính là con vợ cả, nàng muốn đỡ con trai của mình lên vị trí đó nhưng cũng không xem xem luật pháp Đại Hoàn có cho phép hay không."
"Còn không phải sao, có vài người mệnh tiện lại không có công cao, lúc trước nếu không có phu nhân thì sao nàng ta có thể có được ngày hôm nay?"
"Nói năng cẩn thận, nói năng cẩn thận, không thể nhắc đến vị kia."
Trong và ngoài viện chỉ cách một bức tường, Như di nương nắm chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, nàng biết, những người đó cố ý nói cho nàng nghe, bọn họ bị chèn ép mười mấy năm, trong một sớm một chiều cũng không thể xoay người làm chủ ngay, nhưng cũng không phải không thể nắm chặt cơ hội bỏ đá xuống giếng một phen.
Tin tức ở phủ Trấn Bắc Hầu được thông qua Mộ Tịch rồi truyền tới tai Thẩm Úc.
"Thật đáng đời, chỉ sợ Như di nương cũng không thể ngờ được có một ngày phong thuỷ luân chuyển* như vậy." Nói xong tình huống của phủ Trấn Bắc Hầu, Mộ Tịch hả giận cực kỳ, chẳng qua......(Đại loại là trái đôi vị thế, thân phận như vậy.)
"Trước lúc rời phủ công tử đã đoán được tất cả sao?"
Lúc ấy Mộ Tịch còn cảm thấy Thẩm Úc giao chuyện này cho Trấn Bắc Hầu xử lý là đang tạo thuận lợi cho Như di nương cơ.
Không chỉ Mộ Tịch mà những người khác trong cũng nghĩ vậy, nhiều năm như vậy, việc Trấn Bắc Hầu sủng ái Như di nương như vậy người của hầu phủ đã rõ như ban ngày, giao chuyện này cho Trấn Bắc Hầu xử lý không phải đang cấp cho Trấn Bắc Hầu một cơ hội bao che sao?
Thẩm Úc không chút để ý khảy vào chậu "Quân linh" càng ngày càng tươi tốt kia: "Ta chỉ để bà ta biết Trấn Bắc Hầu là người như thế nào thôi, nếu để ta xử lý Như di nương thì trong lòng bà ta cũng chỉ càng thêm hận ta mà thôi, nhưng nếu người đẩy bà ta vào địa ngục chính là người vẫn luôn sủng ái nàng- Trấn Bắc Hầu thì sao?"
"Bà ta cho rằng mình đã đi vào trái tim của Trấn Bắc Hầu nhưng cũng không ngờ tới đó chỉ là bởi vì bà ta không chạm đến ích lợi của Trấn Bắc Hầu mà thôi, ngươi xem ta đang ở trong cung, cũng chưa làm cái gì hết mà bà ta đã cảm nhận được Trấn Bắc Hầu là một người tuyệt tình đến cỡ nào."
"Vẫn là công tử suy xét chu đáo."
Thẩm Úc khẽ cười một tiếng, không nói gì, giết người chẳng qua cũng chỉ là đầu rơi xuống đất, muốn khiến Như di nương rớt đài thì y cũng có rất nhiều biện pháp khác nhưng y không muốn làm. Thứ y muốn là làm cho Như di nương tận mắt nhìn thấy sự dối trá của Trấn Bắc Hầu, thứ bà ta tự cho là thâm tình thì thật ra ở trong mắt Trấn Bắc Hầu cũng không tính là gì, hắn có thể cho bà ta sự sủng ái vô hạn, cho bà ta tuỳ ý tác oai tác quái ở phủ Trấn Bắc Hầu thì ông ta cũng có thể thu hồi tất cả mọi thứ, làm cho nàng bị người người bắt nạt.
Ở trong lòng ông ta thì bà cũng không đáng giá để nhắc tới, bà ta đã từng được sủng ái nhưng bây giờ cũng chỉ là một hồi chê cười, Thẩm Úc muốn để cho bà ta tự mình phủ định tất cả quá khứ.
Điều này càng khiến bà ta khó chịu hơn việc y tự mình ra tay.
Mặc lan Thương Quân Lẫm đưa tới đã hết thời kì nở hoa, Thẩm Úc đặt hai bồn hoa ở bên nhau.
"A Úc lại đang chăm sóc hoa sao?" Thương Quân Lẫm vừa bước vào, sờ vào mặt Thẩm Úc, "Hình như hôm nay tâm trạng của A Úc rất tốt?"
"Nó rõ ràng như vậy sao?" Thẩm Úc sờ mặt của mình, lại quên mất tay mình mới vừa chạm vào bùn đất, gương mặt trắng như ngọc mỡ dê lập tức bị dính một chút bùn.
Thương Quân Lẫm nâng cằm Thẩm Úc lên, chậm rãi lau cho y, "A Úc, ngày mai đi xem thi đình cùng trẫm đi, ngươi không cần cải trang thành bất cứ ai, cứ đi theo bên người trẫm là được."
Những gì ngươi bỏ sót mất thì trẫm sẽ bù đắp lại cho ngươi.
Chuyện là hôm nay tui đã làm ra một chuyện kì cục một cách lạ lùng.
Không hiểu sao tui cứ bị thế nữa.
Ví dụ:
Tui muốn nghỉ hôm nay vì tui muốn dành thời gian để đi chơi hoặc sao đó nhưng khi mọi người bảo tui chơi vui vẻ tui lại thấy tội lỗi và cuối cùng vẫn cố để ra chương=))
Hay đại loại như khi tui dành hơn 2 tiếng để edit xong 1 chương, rồi chính mồm tui bảo nhờ mọi người soát lỗi rồi nhắc tui nhưng đôi lúc tui lại cảm thấy mặc cảm và hơi tủi thân vì mình mắc nhiều lỗi như vậy:v
Kiểu nó cứ bị mâu thuẫn thế quái nào ấy nhưng tui lại khum dứt ra được👉🏻👈🏻
Hoan nghênh mọi người đã nhảy vào một cái hố của một con e đít tơ xàm xàm và hay nghĩ nhiều.
Nhưng mà chốt đơn lại thì tui vẫn muốn mọi người nhắc tui để tui hoàn thiện bản edit của mình. Vì tui đang là học sinh và cũng đang nghỉ hè nên tui sẽ rảnh rỗi để edit và beta truyện. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhaaaa
À hôm qua đi chơi kiểu
Tui còn tự hào tải app lấy vo chờ để được giảm 40k vé xem phim cơ. Dù sao cũng tiết kiệm được.
Sau đó tui bị dụ vô dookki hết 150k
Xong tui zô siêu thị với danh nghĩa vô dạo tí xong hết 500k
Rồi mua sách vở cho năm học mới.
Rồi còn cái nịt luôn=)))
Thương Quân Lẫm thử tưởng tượng Thẩm Úc môi hồng răng trắng khoác lên mình quần áo của tiểu thái giám, ánh mắt hắn tối tăm.
Cuối cùng vẫn luyến tiếc.
"Trẫm sai người đặt một tấm bình phong, ngươi ngồi ở phía sau."
Thẩm Úc chọc chọc trên người hắn: "Lúc bệ hạ bị ta bắt ngồi ở phía sau bình phong, ngài có mang thù không?"
Lúc ấy, vì Thẩm Úc muốn lập uy danh ở Ngọc Chương Cung mà Thương Quân Lẫm lại không chịu đi nơi khác nên Thẩm Úc đành phải sai người đặt một chiếc bình phong ở điện chính để Thương Quân Lẫm ngồi ở phía sau.
"Ở trong mắt ngươi trẫm hẹp hòi như vậy sao?" Thương Quân Lẫm nhéo lên gương mặt Thẩm Úc.
Thẩm Úc nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bệ hạ toàn lấy chuyện Giang Hoài Thanh* viết thư cho ta để chiếm rất lợi......"(QT là Thẩm Thanh Nhiên nhưng mà tui nghĩ là Giang Hoài Thanh mới hợp lí.)
Tai Thương Quân Lẫm rất thính, rõ ràng đã nghe được những lời này, buồn cười mà nhéo mặt Thẩm Úc rồi kéo qua hai bên: "Nếu không phải tại A Úc vẫn luôn không chịu thì trẫm cần gì phải tìm mấy lý do này?"
Hắn ước gì tên của người đàn ông khác vĩnh viễn không xuất hiện bên tai Thẩm Úc.
Thẩm Úc cũng không định thừa nhận lời này, y kéo tay Thương Quân Lẫm ra: "Chính bệ hạ thích lăn lộn người ta mà sao lại kéo đến trên người người khác?"
Nếu Thương Quân Lẫm cứ không được một tấc lại tiến lên một thước thì Thẩm Úc cần gì phải nghĩ cách chống lại nó?
"Đúng, đúng, đều trách trẫm, là do trẫm không đủ nỗ lực, không khiến A Úc thoải mái." Thương Quân Lẫm buông thịt mềm trên mặt Thẩm Úc ra, hôn lên những chỗ đã nổi lên màu đỏ.
Thẩm Úc bị hành vi cố ý xuyên tạc lời nói của Thương Quân Lẫm làm cho cạn lời, coi như y đã hiểu rõ, nếu đối đầu với Thương Quân Lẫm những chuyện này thì y không hề có phần thắng.
Thẩm Úc ngồi thẳng người, dường như y đang phát tiết cơn giận bằng cách vỗ lên vai Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ đã rất nỗ lực, thật đấy, bệ hạ lại nỗ lực thêm chút nữa thì đi tìm người khác đi."
Hiện tại đã có thể lăn lộn y đến kiệt sức, còn muốn thế nào nữa?
"A Úc, không thể nói bậy loại chuyện này." Thương Quân Lẫm dùng sức siết chặt lấy eo Thẩm Úc, kéo y vào trong lồng ngực, trong lòng nảy sinh cơn ác độc mà cắn lên môi Thẩm Úc.
"A ——" cảm giác đau đớn truyền đến, Thẩm Úc nhỏ giọng hô lên một tiếng, rất nhanh y đã cảm nhận được mùi máu tươi truyền đến từ trong miệng.
"Bệ hạ!"
"Trẫm không thích nghe những lời nói đó," Thương Quân Lẫm buông miệng của Thẩm Úc ra, nhẹ nhàng hôn lên vết máu ngoài miệng y, "A Úc, tất cả mọi thứ của trẫm chỉ có thể thuộc về ngươi!"
Khí thế trên người nam nhân làm cho người ta sợ hãi, tựa như mưa rền gió dữ thổi qua quét sạch hết tất cả, bản thân Thẩm Úc là người đứng ở ngay trung tâm của lốc xoáy, y sâu sắc cảm nhận được hiện tại tâm trạng của Thương Quân Lẫm như thế nào.
"Được, bệ hạ, là ta nói bậy," Thẩm Úc truy đuổi theo, trước lúc môi của Thương Quân Lẫm triệt để rời đi thì y chủ động hôn lên môi của nam nhân, "Bệ hạ đương nhiên là của ta, bất luận là kẻ nào cũng không thể cướp được bệ hạ từ trong tay ta."
Ở dưới sự trấn an của Thẩm Úc, hơi thở khiến người ta sợ hãi trên người của Thương Quân Lẫm cũng dần trở nên vững vàng hơn. Lần này hắn cũng không vội cướp lại quyền chủ động mà chọn hưởng thụ lần chủ động hiếm hoi của Thẩm Úc.
Trên người thanh niên mang theo một mùi hương nhàn nhạt, rất nhẹ, chỉ khi dựa vào gần mới có thể ngửi thấy, Thương Quân Lẫm rất thích mùi hương này.
Thẩm Úc không thâm nhập vào bên trong mà chỉ là dán vào cánh môi rồi nghiền nó, trên môi y đang bị thương nên có một mùi máu tươi nhàn nhạt lan tỏa trong miệng.
Cảm nhận được Thương Quân Lẫm đã bình tĩnh trở lại, Thẩm Úc dần dần rút lui.
Thương Quân Lẫm đâu chịu buông tha cơ hội tốt như vậy, trong nháy mắt sắp tách ra, bàn tay không biết đặt ra sau đầu y từ lúc nào thoáng dùng sức, đẩy Thẩm Úc tới tiếp tục.
Lần này Thương Quân Lẫm hôn ôn nhu hơn vừa rồi rất nhiều, tuy ôn nhu nhưng lại mang theo cảm giác áp đảo, không cho người ta cự tuyệt.
Dưới cành lá tốt tươi của cây đại thụ, nam nhân mặc đồ đen đang ôm chặt thanh niên mặc áo lam vào trong lồng ngực, bóng cây khẽ lắc lư, ngẫu nhiên có mấy con chim tước bay quanh đỉnh đầu của hai người.
Gió nhẹ nhàng phất qua, cành lá lắc lư mang theo từng gợn sóng.
Ánh sáng loang lổ dừng trên đỉnh đầu và trên người của hai người, chiếc xích đu nhẹ nhàng đung đưa theo động tác của hai người, sau giờ Ngọ mọi thứ đều rất an tĩnh, tất cả đều thản nhiên mà lại tốt đẹp.
Sau khi được Thẩm Úc dẫn dắt, Thương Quân Lẫm gọi các đại thần tới bàn chuyện quan trọng này.
Nếu muốn thực hiện ý tưởng của Thẩm Úc thì cũng cần sửa đổi những bộ luật về thương nhân ở Đại Hoàn.
Sau khi nói ra ý tưởng Thẩm Úc đã nói, trong Ngự Thư Phòng rơi vào sự tĩnh lặng.
Thật lâu sau, thừa tướng chần chừ nói: "Biện pháp này tuy làm điên đảo nhận thức của chúng ta nhưng nó cũng có lợi cho Đại Hoàn, cái lợi lớn hơn cái hại nhiều, thần cho rằng có thể thực hiện được."
"Chẳng qua là một đám thương nhân, kho bạc của chúng ta còn có thể thiếu chút tiền ấy sao? So với những triều trước đây thì hiện tại Đại Hoàn đã có rất nhiều ưu đãi dành cho các thương nhân, thần cảm thấy không cần phải cho bọn hắn thêm nhiều ưu đãi như vậy. Bệ hạ, cổ vũ khí thế cho các thương nhân cũng không có ích gì với quốc gia." Có đại thần không đồng ý nói.
Công Bộ thượng thư và Hộ Bộ thượng thư liếc nhau, lúc này ý kiến của hai người lại nhất trí với nhau.
"Bệ hạ, thần cảm thấy biện pháp này khá được."
"Thần cũng đồng ý, thương nhân cũng là con dân của Đại Hoàn ta, không có đạo lý nào lại đối xử hà khắc quá mức với bọn họ, chỉ là cho thêm một ít vinh dự mà thôi, còn có thể làm cho những thương nhân đó càng trung thành với Đại Hoàn hơn."
Sau một hồi tranh chấp ngươi tới ta đi thì những người tán thành ý kiến đó đã có lợi thế hơn.
"Không biết biện pháp này là do người phương nào nghĩ ra, một người tài năng như vậy không nên để mai một!" Thừa tướng rất có thiện cảm với người đưa ra ý kiến này.
"Là quý quân, y vô tình nhắc tới trong lúc nói chuyện với trẫm." Nói đến Thẩm Úc thì bằng mắt thường cũng có thể thấy biểu cảm của Thương Quân Lẫm đã trở nên ôn hoà hơn.
Thừa tướng đang muốn nói bệ hạ trọng dụng người nghĩ ra biện pháp đó thì nhớ ra từ xưa đến nay hậu cung không thể tham gia vào những chuyện này, ông chỉ có thể nặng nề thở dài trong lòng, thật đáng tiếc.
Các đại thần khác cũng không ngờ tới lại là đáp án này, hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời trong điện lại lần nữa an tĩnh lại.
Cuối cùng vẫn là Công Bộ thượng thư nói: "Quý quân có tài, có thể được quý quân tương trợ là may mắn của Đại Hoàn."
Thương Quân Lẫm từng lặng thầm nói với ông công thức tạo ra xi măng là do Thẩm quý quân lấy ra, lúc ấy Công Bộ thượng thư liền có thiện cảm với Thẩm Úc, hiện tại lại thấy y nghĩ ra phương pháp để giải quyết những vấn đề gây khó khăn cho Công Bộ thì lại càng thêm có thiện cảm với y.
Mặt mày Thương Quân Lẫm lại càng thêm nhu hòa.
"Việc này thực hiện như thế nào thì các ngươi cứ thử trước đã, thực hiện trước đã," Thương Quân Lẫm dừng một chút, "Trước tiên cứ lấy chuyện Công Bộ đang làm để thực nghiệm chút đã."
"Thần tuân chỉ."
Trên đường rời khỏi hoàng cung, vài vị đại thần tụ tập với nhau nói chuyện.
"Thật đáng tiếc cho đứa bé kia của Trấn Bắc Hầu gia."
"Trước kia có lời đồn y không muốn, cũng không biết Trấn Bắc Hầu nghĩ như thế nào mà lại đẩy con vợ cả vào cung."
Ở dưới tình huống như vậy mà đưa vào cung, ai mà không biết đã tương đương với việc trở thành người bị phế bỏ, đứa con vợ cả duy nhất mà Trấn Bắc Hầu nói vứt bỏ là vứt bỏ, quả thật làm người ta mở rộng tầm mắt.
"Lúc ấy chắc niềm vui của Trấn Bắc Hầu chính là đứa trẻ do hắn và thiếp thất của hắn sinh ra nhỉ, đứa trẻ kia mấy ngày trước còn dây vào chuyện của Việt Vương, ta nói mà, con vợ cả chính là con vợ cả, không phải con chó con mèo nào cũng có thể bò lên đầu con vợ cả đâu. Trấn Bắc Hầu yêu thương đứa con do thiếp sinh mà ngược lại lại mặc kệ không quan tâm tới con vợ cả, đúng là không biết phân biệt."
"Ai nói không phải đâu, so với cái đứa con vợ lẽ lúc nào cũng chõ khuỷu tay ra ngoài* kia thì Thẩm quý quân ưu tú hơn rất nhiều, cũng không biết hiện tại trong lòng ông ta có hối hận hay không."(Hướng về người ngoài, bênh người ngoài.)
"Việc đã đến nước này rồi hối hận thì có ích lợi gì?"
Trấn Bắc Hầu hối hận không?
Rất hối hận!
Hối hận đến nỗi xanh cả ruột.
Sau khi Thẩm Úc vào cung, Thẩm Thanh Nhiên cứ luôn tìm đường chết đã bào mòn sạch sẽ chút tình cha con trong lòng Trấn Bắc Hầu, cũng không biết có phải Thẩm Úc đã đánh vỡ lăng kính của ông ta khi nhìn vào Như di nương hay không mà hiện tại ông nhìn thế nào cũng cảm thấy Như di nương không phải là một nữ nhân bình thường, thậm chí ông bắt đầu hoài nghi lúc trước mình mê luyến Như di nương như vậy có phải là tại trúng cổ* hay không. (Như chơi ngải.)
Sau hai lần nhắn mắt làm ngơ để mặc Như di nương náo loạn thì hiện tại Trấn Bắc Hầu chỉ còn cảm thấy bà ta phiền phức đến phát chán. Trong lúc đang sứt đầu mẻ trán vì phải xử lý những gì Thẩm Thanh Nhiên gây ra thì ông đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa, trực tiếp nhốt Như di nương luôn.
Như di nương ở phủ Trấn Bắc Hầu gây rối mười mấy năm cứ thế mà ngã xuống khiến cho những người liên quan ở hầu phủ không ngừng thổn thức.
"Vị đại công tử này không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã khiến người ta không còn chút sức lực nào để chống cự." Một vị di nương ở hầu phủ tương đối lâu cảm thán.
"Đúng vậy, mấy tháng trước ai có thể nghĩ đến người đang được đối xử như chính thất phu nhân như Như di nương sẽ có một ngày như vậy chứ."
"Nói đến cùng thì chẳng qua cũng chỉ là thiếp mà thôi, ỷ vào việc được hầu gia sủng ái mà tác oai tác quái* khắp nơi, ta đã nhìn nàng ta không vừa mắt từ lâu."
(Hoành hành ngang ngược.)
"Con vợ cả chính là con vợ cả, nàng muốn đỡ con trai của mình lên vị trí đó nhưng cũng không xem xem luật pháp Đại Hoàn có cho phép hay không."
"Còn không phải sao, có vài người mệnh tiện lại không có công cao, lúc trước nếu không có phu nhân thì sao nàng ta có thể có được ngày hôm nay?"
"Nói năng cẩn thận, nói năng cẩn thận, không thể nhắc đến vị kia."
Trong và ngoài viện chỉ cách một bức tường, Như di nương nắm chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, nàng biết, những người đó cố ý nói cho nàng nghe, bọn họ bị chèn ép mười mấy năm, trong một sớm một chiều cũng không thể xoay người làm chủ ngay, nhưng cũng không phải không thể nắm chặt cơ hội bỏ đá xuống giếng một phen.
Tin tức ở phủ Trấn Bắc Hầu được thông qua Mộ Tịch rồi truyền tới tai Thẩm Úc.
"Thật đáng đời, chỉ sợ Như di nương cũng không thể ngờ được có một ngày phong thuỷ luân chuyển* như vậy." Nói xong tình huống của phủ Trấn Bắc Hầu, Mộ Tịch hả giận cực kỳ, chẳng qua......(Đại loại là trái đôi vị thế, thân phận như vậy.)
"Trước lúc rời phủ công tử đã đoán được tất cả sao?"
Lúc ấy Mộ Tịch còn cảm thấy Thẩm Úc giao chuyện này cho Trấn Bắc Hầu xử lý là đang tạo thuận lợi cho Như di nương cơ.
Không chỉ Mộ Tịch mà những người khác trong cũng nghĩ vậy, nhiều năm như vậy, việc Trấn Bắc Hầu sủng ái Như di nương như vậy người của hầu phủ đã rõ như ban ngày, giao chuyện này cho Trấn Bắc Hầu xử lý không phải đang cấp cho Trấn Bắc Hầu một cơ hội bao che sao?
Thẩm Úc không chút để ý khảy vào chậu "Quân linh" càng ngày càng tươi tốt kia: "Ta chỉ để bà ta biết Trấn Bắc Hầu là người như thế nào thôi, nếu để ta xử lý Như di nương thì trong lòng bà ta cũng chỉ càng thêm hận ta mà thôi, nhưng nếu người đẩy bà ta vào địa ngục chính là người vẫn luôn sủng ái nàng- Trấn Bắc Hầu thì sao?"
"Bà ta cho rằng mình đã đi vào trái tim của Trấn Bắc Hầu nhưng cũng không ngờ tới đó chỉ là bởi vì bà ta không chạm đến ích lợi của Trấn Bắc Hầu mà thôi, ngươi xem ta đang ở trong cung, cũng chưa làm cái gì hết mà bà ta đã cảm nhận được Trấn Bắc Hầu là một người tuyệt tình đến cỡ nào."
"Vẫn là công tử suy xét chu đáo."
Thẩm Úc khẽ cười một tiếng, không nói gì, giết người chẳng qua cũng chỉ là đầu rơi xuống đất, muốn khiến Như di nương rớt đài thì y cũng có rất nhiều biện pháp khác nhưng y không muốn làm. Thứ y muốn là làm cho Như di nương tận mắt nhìn thấy sự dối trá của Trấn Bắc Hầu, thứ bà ta tự cho là thâm tình thì thật ra ở trong mắt Trấn Bắc Hầu cũng không tính là gì, hắn có thể cho bà ta sự sủng ái vô hạn, cho bà ta tuỳ ý tác oai tác quái ở phủ Trấn Bắc Hầu thì ông ta cũng có thể thu hồi tất cả mọi thứ, làm cho nàng bị người người bắt nạt.
Ở trong lòng ông ta thì bà cũng không đáng giá để nhắc tới, bà ta đã từng được sủng ái nhưng bây giờ cũng chỉ là một hồi chê cười, Thẩm Úc muốn để cho bà ta tự mình phủ định tất cả quá khứ.
Điều này càng khiến bà ta khó chịu hơn việc y tự mình ra tay.
Mặc lan Thương Quân Lẫm đưa tới đã hết thời kì nở hoa, Thẩm Úc đặt hai bồn hoa ở bên nhau.
"A Úc lại đang chăm sóc hoa sao?" Thương Quân Lẫm vừa bước vào, sờ vào mặt Thẩm Úc, "Hình như hôm nay tâm trạng của A Úc rất tốt?"
"Nó rõ ràng như vậy sao?" Thẩm Úc sờ mặt của mình, lại quên mất tay mình mới vừa chạm vào bùn đất, gương mặt trắng như ngọc mỡ dê lập tức bị dính một chút bùn.
Thương Quân Lẫm nâng cằm Thẩm Úc lên, chậm rãi lau cho y, "A Úc, ngày mai đi xem thi đình cùng trẫm đi, ngươi không cần cải trang thành bất cứ ai, cứ đi theo bên người trẫm là được."
Những gì ngươi bỏ sót mất thì trẫm sẽ bù đắp lại cho ngươi.
Chuyện là hôm nay tui đã làm ra một chuyện kì cục một cách lạ lùng.
Không hiểu sao tui cứ bị thế nữa.
Ví dụ:
Tui muốn nghỉ hôm nay vì tui muốn dành thời gian để đi chơi hoặc sao đó nhưng khi mọi người bảo tui chơi vui vẻ tui lại thấy tội lỗi và cuối cùng vẫn cố để ra chương=))
Hay đại loại như khi tui dành hơn 2 tiếng để edit xong 1 chương, rồi chính mồm tui bảo nhờ mọi người soát lỗi rồi nhắc tui nhưng đôi lúc tui lại cảm thấy mặc cảm và hơi tủi thân vì mình mắc nhiều lỗi như vậy:v
Kiểu nó cứ bị mâu thuẫn thế quái nào ấy nhưng tui lại khum dứt ra được👉🏻👈🏻
Hoan nghênh mọi người đã nhảy vào một cái hố của một con e đít tơ xàm xàm và hay nghĩ nhiều.
Nhưng mà chốt đơn lại thì tui vẫn muốn mọi người nhắc tui để tui hoàn thiện bản edit của mình. Vì tui đang là học sinh và cũng đang nghỉ hè nên tui sẽ rảnh rỗi để edit và beta truyện. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhaaaa
À hôm qua đi chơi kiểu
Tui còn tự hào tải app lấy vo chờ để được giảm 40k vé xem phim cơ. Dù sao cũng tiết kiệm được.
Sau đó tui bị dụ vô dookki hết 150k
Xong tui zô siêu thị với danh nghĩa vô dạo tí xong hết 500k
Rồi mua sách vở cho năm học mới.
Rồi còn cái nịt luôn=)))