• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khoảng thời gian này hắn vẫn làm mọi thứ ở Ngọc Chương Cung như bình thường, Lý Bình cũng không biết chuyện của mình đã bại lộ, lúc bị mang đến đại điện trên mặt hắn không có một tia sợ hãi nào.

"Quý quân, đã mang người đến." Mạnh Nguyên cung kính hành lễ.

Lý Bình tránh thoát khỏi hai thị vệ đang đè ép hắn, quỳ xuống hành lễ: "Quý quân."

"Ngươi có biết hôm nay ta tìm ngươi tới đây là vì chuyện gì không?" Ngữ điệu của Thẩm Úc không rõ vui giận.

"Quý quân thứ tội, nô tài không biết," Lý Bình dập đầu lạy, "Nô tài tự nhận mình ở Ngọc Chương Cung xử lý từng chuyện lớn nhỏ chưa bao giờ xảy ra sai lầm quá lớn, không biết vì sao quý quân lại phải bắt nô tài tới."

"Thật không?" Thẩm Úc lạnh lùng nhìn Lý Bình đang quỳ phía dưới mà lại không hề có chút hối cải nào.

"Thỉnh quý quân minh giám*." Lý Bình tự nhận mình làm chuyện gì cũng không gây ra lỗi nào lớn, đối với việc đột nhiên bị Thẩm Úc gọi tới cũng không thèm suy nghĩ lại. (Tấm gương sáng: ý chỉ soi sáng, làm rõ.)

Từ lúc vào Ngọc Chương Cung, Thẩm Úc chưa bao giờ tức giận, chuyện nhỏ của các cung nhân y cũng nhúng tay vào, hầu hết các cung nhân đều có ấn tượng tốt đẹp với y. Chỉ có Mộ Tịch hầu hạ bên người công tử nhà mình mới hiểu rõ tính tình công tử như thế nào nhưng cũng sẽ không đi nói bậy khắp nơi.

Thẩm Úc không thích có nhiều người hầu hạ thân cận, Thương Quân Lẫm lại thường xuyên tới nơi này, người hầu hạ trong phòng lúc nào cũng là Mạnh công công và Mộ Tịch, tuy là thái giám chưởng sự ở Ngọc Chương Cung nhưng Lý Bình cũng rất ít khi hầu hạ Thẩm Úc.

Hiểu biết của hắn về Thẩm Úc quá ít, thế cho nên hắn mới cảm thấy Thẩm Úc là một người dễ dàng bị lừa gạt.

"Mạnh Nguyên, ngươi tới nói cho hắn biết vì sao ta muốn bắt hắn tới đây, còn nữa, kêu các cung nhân ở Ngọc Chương Cung tới đây nhìn xem." Một tay Thẩm Úc chống cằm, ánh mắt không mang theo chút biểu cảm nào.

Cuối cùng Lý Bình cũng nhận ra có gì đó không thích hợp, nhìn xung quanh, hầu như tất cả cũng nhân của Ngọc Chương Cung đều ở đây, rốt cuộc cảm thấy không thích hợp, nhìn quanh bốn phía, nếu là chuyện nhỏ thì căn bản không cần mất công như thế.

Không biết vì sao Lý Bình lại nhớ tới lúc Thẩm Úc mới vừa vào cung, lúc ấy hoàng cung xảy ra một chuyện lớn, máu chảy thành sông, tất cả mọi người đều bị dọa vỡ mật.

Khác biệt duy nhất chính là cung nhân bị xử lý ngày đó là cả một đám, còn hôm nay chỉ có mình hắn.

Hắn ngửa đầu nhìn lên thanh niên đang ngồi ở trên cao kia, rõ ràng vẫn là gương mặt ấy nhưng giờ phút này lại mang theo khí thế sát phạt*, sau một khoảnh khắc hoảng hốt hắn cảm thấy người ngồi ở trên kia không phải là Thẩm quý quân mà là người có khí thế sát phạt và quyết đoán-bệ hạ. (Quyết hơn thua, bất chấp tất cả.)


Tâm hắn dần chìm xuống, cơn hoảng loạn dâng lên từ tận đáy lòng hắn.

Thanh âm của Mạnh Nguyên vẫn bất biến, từng câu từng chữ đọc ra những hành vi phạm tội của Lý Bình:

"Mười hai tháng tám, bí mật đưa cung nữ Tiểu Thúy tới......"

Theo từng tội danh được công bố, sắc mặt Lý Bình lại càng ngày càng xám xịt.

Lúc hắn lén làm những việc này đã tự cho rằng mình làm rất cẩn thận, lúc ra tay cũng đều là những cung nữ không có chút căn cơ nào, chắc chắn các nàng không dám nói ra đi, lại ỷ vào thân phận thái giám chưởng sự của Ngọc Chương Cung, có thể nói là không thèm kiêng nể gì.

Không chỉ như thế, vì nịnh bợ hắn nên các cung nhân biết hắn thích còn tặng người bên mình tới đây, ai đến Lý Bình cũng sẽ không từ chối, tâm trạng tốt còn đề cử bọn họ đến Ngọc Chương Cung làm việc.

Thẩm Úc rũ mắt, che đi sát ý trong mắt, may mà phát hiện sớm, nếu không Ngọc Chương Cung sẽ hoá thành cái dạng gì? Là nơi để Lý Bình thỏa mãn tư dục, chỗ dựa để hắn lấy quyền đè người sao?

Trong đại điện, nhất thời an tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe.

Mạnh Nguyên đọc xong, Thẩm Úc đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lý Bình: "Lý Bình, ngươi biết sai chưa?"

Rõ ràng chỉ mặc một thân thường phục nhưng khí thế lại ép người không dám nhìn thẳng vào. Lý Bình nằm ở trên mặt đất, không ngừng dập đầu: "Nô tài biết sai, là nô tài bị ma quỷ ám ảnh......"

Từ trên xuống dưới Ngọc Chương Cung đều bị gọi tới, Lý Bình biết chuyện mình làm đã không thể cứu vãn được nữa. (Chém thôi chứ không hiểu🥹.)

Là hắn sai, quá sai, cho rằng Thẩm Úc sẽ chẳng quản chuyện trong cung, cho rằng Thẩm Úc là một người mềm lòng, dễ dàng bị lừa. Cũng đúng, có thể được bệ hạ sủng ái như thế sao có thể chỉ có mỗi cái mặt?

"Sai rồi thì phải chịu trừng phạt, kéo xuống đi, đánh chết."

Hai gã thị vệ không màng đến Lý Bình đang khóc xin tha, kéo người xuống.

Thẩm Úc quan sát phía dưới: "Hôm nay ta muốn nói rõ ràng một chuyện, thân là người của Ngọc Chương Cung nếu ở bên ngoài các ngươi bị bắt nạt thì Ngọc Chương Cung sẽ là chỗ dựa cho các ngươi, tương tự nếu dám giống như Lý Bình, ỷ vào việc mình là người của Ngọc Chương Cung mà làm bậy thì nơi đầu tiên muốn xử lý các ngươi cũng là Ngọc Chương Cung!"

"Hôm nay kêu các ngươi tới đây một là nói cho các ngươi biết bắt đầu từ hôm nay thái giám chưởng sự của Ngọc Chương Cung chính là Mạnh Nguyên, hai là muốn nói cho các ngươi biết đừng để Lý Bình ngày hôm nay trở thành các ngươi của ngày mai!"

Chưa cho các cung nhân cơ hội để phản ứng, Thẩm Úc đã đưa bọn họ tới nơi hành hình, ở giữa mùi máu tươi, y lạnh lùng nói: "Chuyện ngày hôm nay, ta không hy vọng sẽ xảy ra thêm lần thứ hai!"

Đây là lần đầu tiên người của Ngọc Chương Cung thấy Thẩm Úc tức giận như vậy, cũng vào lúc này bọn họ mới ý thức được quý quân mặc kệ mọi chuyện không đại biểu cho việc y thật sự không biết gì. Chuyện của Lý Bình được giấu rất kĩ, ngay cả những cộng sự của hắn cũng chưa chắc đã biết thế nhưng quý quân có thể dễ dàng tra được tất cả.

Giữa tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gậy đánh vào da thịt, những âm thanh hỗn tạp truyền đến, mùi máu tươi quanh quẩn không trôi, tất cả mọi người không nhịn được mà căng thẳng trong lòng.

Không ai chú ý đến lúc xem hành hình đã có một đám cung nữ nhìn thẳng về phía đó, trong mắt họ không hề có chút sợ hãi nào mà chỉ có sự sảng khoái.

Giờ khắc này, cuối cùng khói mù trong lòng của các nàng cũng đã bị thổi đi, rồi thời gian cũng sẽ xoá bỏ đi những đau xót trong lòng các nàng.

Tuy là lần trước đã chứng kiến tình cảnh đẫm máu hơn nhưng toàn bộ quá trình nhìn, ngoại trừ vui sướng Mộ Tịch vẫn còn cảm thấy chân hơi nhũn ra.

Ngược lại, đôi mắt của Thẩm Úc cũng chưa từng chớp một cái.

Sau khi kết thúc, các cung nhân rời đi, Thẩm Úc mới vừa vào nhà đã bị ôm chặt vào trong lồng ngực của một người.

"A Úc...... A Úc......"

Nam nhân chôn mặt vào cổ và vai y, hô hấp nóng cháy phun lên tầng da thịt mẫn cảm, dần dần tầng da thịt ấy hoá thành màu đỏ.

Eo bị nam nhân nắm lấy chặt chẽ như gông cùm xiềng xích, Thẩm Úc không tránh nổi nên chỉ có thể để mặc nạn nhân vứt gặm vừa mổ. (Mổ như gà ấy:v)

Chỗ bị gặm lan tràn từ cổ đi lên phía trên.

Thật lâu sau, cuối cùng hắn cũng buông Thẩm Úc ra.

Ghé vào lồng ngực đang hô hấp đều đều của nam nhân, Thẩm Úc mở miệng: "Bệ hạ, làm sao vậy?"

"Lần đầu tiên nhìn thấy A Úc như vậy, có chút kích động." Thương Quân Lẫm ôm lấy Thẩm Úc, sương đen trong đáy mắt không thể hòa tan nổi.

"Bệ hạ đâu chỉ là có chút kích động," cảm nhận được chỗ nào đó của nam nhân đang tràn đầy tinh thần thể hiện cảm giác tồn tại, Thẩm Úc bất đắc dĩ, "Bệ hạ vẫn nên buông ta ra đi."

"Không buông." Cánh tay Thương Quân Lẫm vẫn giữ chặt, càng làm cho Thẩm Úc dựa sát vào người hắn.

Vừa rồi, hắn ngồi ở phía sau bình phong, nhìn bộ dạng vừa lạnh nhạt vừa nghiêm nghị của Thẩm Úc, trong lòng dần nóng lên, chỉ muốn ôm người vào trong lồng ngực, nhốt y vào trong phòng không cho bất cứ ai nhìn thấy y.

Trên người hắn có phản ứng khác thường hắn đã sớm cảm giác được, nhưng hắn không muốn quản. Thẩm Úc mới vừa bước vào cửa hắn đã không nhịn được mà thuận theo ý muốn của mình, kéo người vào trong lồng ngục.

Thẩm Úc sợ mình sẽ kích thích Thương Quân Lẫm, không dám lộn xộn, lẳng lặng để hắn ôm một lát.

"A Úc thật uy phong." Sau một lúc lâu, Thương Quân Lẫm chủ động buông Thẩm Úc ra.

"Vậy bệ hạ thích không?" Thẩm Úc nhướng mày nhìn hắn.

Bởi vì chuyện vừa rồi nên khoé mắt Thẩm Úc hơi phiếm hồng, trong mắt mang theo chút hơi nước, Thương Quân Lẫm nhìn thấy lại càng thêm vui mừng.

"Quý quân như thế nào trẫm cũng rất thích."

Thẩm Úc không nghi ngờ lời nói của Thương Quân Lẫm, dù sao y cũng đã tự mình cảm nhận được.

"Gần đây người của Việt Vương thường hay nhằm vào phủ Trấn Bắc Hầu." Thương Quân Lẫm mang Thẩm Úc đi đến chiếc trường kỷ rồi ngồi xuống.

"Bởi vì Thẩm Thanh Nhiên sao?" Thẩm Úc hơi suy tư, nhớ tới lần trước mình đã kêu Thương Quân Lẫm gắp lửa bỏ tay người* liền nói: "Bệ hạ hành động thật nhanh." (QT là hỏa thủy đông dẫn sự, tui không hiểu🥹)

"Trấn Bắc Hầu cũng bởi vì chuyện của Việt Vương mà nghẹn một đống lửa giận trong lòng, người của Việt Vương ra tay lúc này chính là đụng vào hố lửa*". (Qt là mộc thương khẩu thượng, ai hiểu nghĩa chỉ tui với nha.)

Tước vị Trấn Bắc Hầu được thừa kế theo từng đời, trình độ coi trọng thể diện cũng không nhẹ hơn so với các gia tộc quyền thế đó, Thẩm Thanh Nhiên ném mất mặt mũi ông ta thì vẫn phải đóng cửa dạy bảo, nhưng là do Việt Vương hẹn Thẩm Thanh Nhiên, còn gọi thêm nhiều nữ tử như vậy, đó không phải là công khai làm nhục bọn họ sao?

Trấn Bắc Hầu tự nhận hầu phủ không hề thua kém so với bất cứ gia tộc quyền thế nào, hơn nữa hiện tại còn có một quý quân được đế vương sủng ái, tuy Thẩm Thanh Nhiên chỉ là con vợ lẽ nhưng cũng không phải để mặc người ta bắt nạt.

Ông ta còn chưa tìm Việt Vương gây phiền toái mà người của Việt Vương đã tìm tới cửa, Trấn Bắc Hầu không nuốt nổi cơn giận này.

"Hai bên đều có điều cần e dè nên thật ra cũng không làm nên chuyện gì quá lớn, đều là những chuyện nhỏ như đánh nhau hay náo loạn." Thương Quân Lẫm nói những hành động âm thầm của hai bên.

"Tin tức đã truyền ra, người đứng sau lưng Việt Vương sao vẫn có thể ngồi yên được chứ?" Thẩm Úc nhích về phía sau, "Thật trầm ổn*."(Đối diện với những vấn đề lớn vẫn bình tĩnh gánh team.)

"Nếu không cẩn thận thì cũng không đến nỗi nhiều năm như vậy mà trẫm vẫn không tra ra được những dấu vết để lại." Thương Quân Lẫm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với kết quả này.

"Kệ đi, từ từ sẽ tới, chúng ta còn rất nhiều thời gian để theo chân bọn họ."

Bởi vì chuyện của thái uý còn liên quan đến một vị vương gia nên tiến triển trở nên chậm lại, mà ngày yết bảng* lại đang đến gần. (Ngày treo tấm bảng có chứa danh sách những người đậu.)

Giang Hoài Thanh vẫn duy trì thư từ qua lại với Thẩm Úc, mấy ngày gần đây lại càng không ngừng truyền tin tới, nội dung chủ yếu là chuyện yết bảng.

Khoảng thời gian chờ đợi kết quả luôn khiến người khác lo âu, dù là người trầm ổn như Hạ Thừa Vũ thì mấy ngày nay tinh thần cũng không an ổn lắm.

Hai người không thể bình tĩnh nổi liền đơn giản ngồi nói chuyện với nhau.

"Cũng không biết Lâm huynh và Dư huynh có được thăng chức không, hiện tại chúng ta vẫn chưa biết thân phận của bọn họ." Giang Hoài Thanh gãi mặt.

"Không biết mà ngươi còn dám viết thư cho họ suốt ngày?" Hạ Thừa Vũ nhàn nhạt liếc hắn một cái.

Giang Hoài Thanh: "Cũng không phải không có việc gì nói mà? Ta và Dư công tử vừa gặp đã thân, ngoại trừ ngươi ra ở kinh thành này ta cũng chỉ có mỗi Dư công tử là tương đối quen thuộc."

Hạ Thừa Vũ: "Ngươi không thử đoán thân phận của bọn họ sao?"

Giang Hoài Thanh: "Đã thử đoán nhưng sau đó lại phát hiện không đúng. Thôi, ta kết bạn với bọn họ cũng không phải bởi vì thân phận của bọn họ, có duyên thì sẽ biết. Dư công tử không nói ra chắc bởi vì không tiện, y và Lâm công tử bị gia tộc ép cười, cũng không biết y ở Lâm gia có chịu khổ không, may mà Lâm công tử là một người tốt, một lòng với y......"

"Phụt," Hạ Thừa Vũ suýt chút nữa đã phun nước trà trong miệng ra "Sao ngươi còn nhọc lòng cả chuyện nhà người ta?"

Thật không biết lúc Giang Hoài Thanh biết được thân phận của hai người kia sẽ nghĩ như thế nào.

Nếu thuận lợi thì sau khi thi đình xong thì suy đoán của hắn sẽ được chứng thực.

Kết quả cuộc thi vừa ra, Thương Quân Lẫm là người đầu tiên biết được.

"A Úc có muốn biết trước kết quả hay không?" Thương Quân Lẫm thay đổi triều phục, đi tới.

"Đã có rồi sao?" Nói thật, Thẩm Úc cũng rất muốn biết, trong khoảng thời gian này Giang Hoài Thanh không ngừng viết thư nói chuyện này với y, làm y cũng khẩn trương theo.

Thương Quân Lẫm đã hiểu rất rõ về Thẩm Úc, liếc mắt một cái liền nhìn ra trên mặt y có sự khẩn trương, buồn cười nói: "Ngươi không tham gia mà sao còn khẩn trương như thế?"

Thẩm Úc khẽ lắc đầu, không thể là khẩn trương vì kết quả, y khẩn trương bởi vì việc khác.

Lần đầu tiên Thương Quân Lẫm thấy y có biểu cảm như vậy, tâm rất ngứa, hắn ghé sát vào người y rồi ôm người y đặt lên bàn con, sau đó hắn cúi người ghé vào.

"A Úc, ngươi thua."

Những tảng đá treo trong lòng Thẩm Úc rơi xuống ầm ầm, ngước mắt nhìn về nam nhân phía trên, y đang bị cánh tay mạnh mẽ của nam nhân chắn trước người, hơi thở lạnh kéo đang vây lấy y, không thể trốn thoát.

"A Úc, ngươi nên thực hiện hứa hẹn." Ánh mắt Thương Quân Lẫm sâu không thấy đáy, như là ẩn giấu một đống lửa lớn, đốt hết mọi thứ.

Phải đọc cái ở dưới nha.

Tác giả có lời muốn nói: Canh hai cầu dịch dinh dưỡng!

Vốn dĩ tính chương 60 sẽ làm nhưng hiện tại còn chưa đè được( vò đầu)

Chương này cảm tạ những bé đường đã ủng hộ dài hạn, ôm lấy hôn một cái moah!(*╯3╰)

Chỉ lộ 62 chương bình luận khu, có tân bàn đu dây khoách viết bản

Trường bình* đều bị A Tấn nuốt _(:з" ∠)_(Hình như là chơi chữ của o~ o~ o~. Mấy bà hỉu hông.)

Chương này khá nhiều từ không hiểu nên chém đại. Còn chương sau thì🌚🌚🌚

Cảm tạ ở 2021-08-1115:15:21~2021-08-1119:48:45 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~


Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Cây trúc, W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 1 cái;


Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Trọng độ xấu hổ chứng người bệnh 48 bình; um tùm 24 bình; người về mộ tuyết khi 20 bình; ngó sen ti bùn bá 16 bình; ỷ lâu nghe mưa gió, mộ Sprite ngọc 10 bình; ẩn 9 bình; uyển sanh 6 bình; chocolate tương, đêm nghe 5 bình; 4 hào, kháng mộc, độc nhãn ưng 2 bình; long nhặt vũ, khó lấy tên, nho nhỏ 1 bình;


Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!


————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK