Hoặc là nói, chiếc váy đó đã hóa thành một đám bụi, giống như bị ai đó đốt cháy vào đêm qua
Trên người ta, vẫn còn lại ít bụi, có những chỗ vẫn còn có thể nhìn ra hình dáng mơ hồ của chiếc áo niệm, trong giây phút ta đứng lên từ trong quan tài, những tàn bụi này lần lượt rơi xuống
Chiếc áo niệm nhiễm máu bẩn thỉu đó là di sản mà mẹ để lại cho ta, tuy lúc đầu ta có chút chán ghét muốn vứt nó đi, nhưng khi biết được nó là di sản mà mẹ để lại cho ta thì lại có chút tình cảm phức tạp khó nói lên lời
Vào buổi sáng hôm qua, chiếc áo niệm này đã biến thành màu trắng như tuyết, những vết máu trên đó đã biến mất một cách kỳ lạ, không ngờ rằng đến sáng hôm nay tỉnh dậy, chiếc áo niệm này lại trực tiếp biến thành một đống bụi
Đây là chuyện gì sảy ra!
Trong lúc ta đang ngơ ra, thì những gì sảy ra tiếp theo càng khiến cho ta trợn mắt kinh ngạc nhìn không hiểu ra làm sao
" Rắc rắc rắc...."
Chiếc quan tài màu xanh mà ta đã nằm trong đó ngủ hơn một tháng giờ phút này đang truyền ra thanh âm nứt gãy vỡ nát, những vết nứt trên mặt nhanh chóng lan ra, giống như một chiếc gương không chịu được sức công kích, vỡ nát tan tành!
Nhìn chiếc quan tài đã biến thành một đống củi nát, ta rất lâu còn chưa hiểu được là đã sảy ra chuyện gì
Đây là có ý gì?
Chiếc áo niệm nhiễm máu không hiểu sao biến thành than, chiếc quan tài xanh nhạt cũng giống như cuối cùng không chịu nổi mà vỡ nát tan tành
Thế tối nay ta ngủ ở đâu?
Phi, đây là lúc nghĩ đến việc này chắc?
Ta vẫn không thể hiểu được làm sao mà áo niệm bị hủy quan tài bị vỡ, nhưng trực giác nói cho ta, có khả năng liên quan đến sự phát triên thể chất cơ thể ta trong thời gian gần đây
Ta ở trong phòng ngẩn ra thời gian rất lâu, cuối cùng vô lực thở hắt ra một hơi, dứt khoát không quan tâm đến cái quan tài đã vỡ nát, tắm rửa rồi đi ra khỏi phòng
Sau khi đến trường, thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, buổi trưa sau khi ăn bừa thứ gì đó ở cangteen ta trực tiếp đi tới thư viện
Đây chính là khuyết điểm của việc không ở lại trong trường, buổi trưa không thể trở về kí túc xá, chỉ có thể đến thư viện nghỉ tạm
Đến thư viện vừa mới ngồi xuống, tiện tay lấy một quyển sách chuyên ngành tiếng Anh chuẩn bị giết thời gian, thì có một bóng người ngồi xuống vị trí trống trước mặt, mùi hương nhẹ nhàng từ trên người cô ta tản ra
Nhìn Từ Xán Xán đang ngồi trước mặt, trong lòng ta chán nản than thở, nhưng trên mặt vẫn cố nặn ra nụ cười chào hỏi cô ta
" Học tỷ, trùng hợp quá!"
Từ Xán Xán mỉm cười rất thoải mái nói:" Thấy cậu đi về hướng thư viện cho nên tôi đi theo tới, tối nay câu lạc bộ huyền học của cậu có gì bận không? Nếu không nể mặt cùng nhau đi ăn bữa cơm đi!"
Sao người phụ nữ này vẫn cố chấp thế nhỉ!
" Học tỷ, tối nay..."
" Đường tiên sinh đã thay cậu đồng ý rồi, buổi tối ở nhà Hàng Thời khắc biển cả, tôi đã đặt một bàn rồi, lúc đó cậu phải đến đó nhé!"
Từ Xán Xán cắt ngang lời ta, cười híp mắt nói:" Nếu cậu mà không đến, thì học phần kỳ này khả năng không đủ điểm đâu nhé... Tôi đùa thôi! Học đệ cậu đừng có gấp, học tỷ không phải là loại người lấy việc công làm việc tư, nhưng nếu tối nay cậu thật sự không đến, thì học tỷ chị sẽ rất thất vọng đó nhé!"
Nói xong, không đợi ta trả lời, Từ Xán Xán đã cười ha ha đứng lên rời đi, căn bản không cho ta cơ hội từ chối
Người phụ nữ này có phải đang uy hiếp ta không?
Tuy rằng vừa nãy cô ta vừa nói vừa cười, nhưng ta có dự cảm, nếu tối nay ta lại không nể mặt cô ta, thì người phụ nữ này có đến tám chín phần mười sẽ ngáng chân ta!
Nhìn bóng lưng dời đi của Từ Xán Xán, ta hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi điện cho Đường Lưu rồi đi đến một góc của thư viện
Sau khi điện thoại kết nối được, còn chưa đợi Đường Lưu nói gì, ta đã nhỏ giọng mở miệng chửi:" Tên mập chết bầm anh đang làm cái chết tiệt gì vậy? Anh thay em đồng ý ăn tối cùng với Từ Xán Xán lúc nào? Sao không nói gì với em..."
Sau khi chửi nguyên một trận, đầu bên kia mới truyền đến âm thanh lười biếng vô lực của Đường Lưu:" Em họ! cũng không thể trách anh được! Những thứ viết trên tờ giấy hôm qua em cho anh xem đều không phải là những thứ dễ tìm, sáng nay trời vừa sáng anh đã gọi điện cho Từ Vi nữ sĩ, trùng hợp Từ Xán Xán ở bên cạnh nghe được..."
" Người ta lập tức đồng ý cho chúng ta mượn vài trăm vạn không lấy lãi, hơn nữa còn đồng ý giúp chúng ta lưu ý thông tin của những món quà làm quen đó. Người ta cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần em cùng ăn với người ta bữa cơm mà thôi, cũng không phải là bảo em bán thân, em gấp thế làm cái gì?"
" Còn có, em họ, anh có thể nhìn ra Từ Xán Xán đó thật sự có ý với em,Từ Vi nữ sĩ dường như cũng không hề có ý kiến gì với việc em trở thành con rể của bà ta, theo ý anh thì là em thuận cột bò lên đi, lập tức có thể giảm đi mười năm phấn đấu!"
" Cút con m** anh đi!"
Ta lập tức cúp máy, câu cuối cùng gào lên hơi to, bị vài ánh mắt không vừa ý của giáo viên và học sinh trong thư viện nhìn sang, ta vội vàng nhỏ giọng nói xin lỗi rồi lăn về chỗ ngồi yên tĩnh đọc sách tiếp
Đến chiều muộn, vừa mới ra khỏi phòng học thì Đường Lưu gọi điện thoại tới
" Em họ, anh đến cổng trường rồi, em mau ra ngoài đi!"
Ta còn chưa kịp trả lời đã nhìn thấy Trương Kiện đang đi về hướng ta, ta trực tiếp nói nhỏ với Đường lưu:" Đợi em một lát!"
Sau khi cúp máy ta đút điện thoại vào trong túi, mặt lạnh tanh nhìn về hướng Trương Kiện
" Học đệ, chuyện tối hôm qua xin lỗi em!"
Trương Kiện cười ha ha như tên lưu manh, nói:" Vì để thể hiện xin lỗi, tối nay anh mời em ăn đồ ăn ngon, địa điểm tùy em chọn!"
Ta lắc lắc đầu, lạnh giọng nói:" Mời khách thì không cần, em chỉ muốn hỏi, người đàn ông cao lớn mặc quần áo nông dân tối qua có phải bị anh xử lý rồi không? Khi em gặp nguy hiểm trong rừng tùng có phải bọn anh đều đã nhìn thấy, rõ ràng có thể đi qua hỗ trợ,nhưng lại trơ mắt nhìn xem em có năng lực phản kích hay không? Còn có, liên quan đến việc tối qua em đi đến nghĩa trang Nam Viên, có phải là do anh truyền ra không?"
Nghe thấy những câu hỏi của ta, nụ cười trên mặt Trương Kiện thu lại, ánh mắt lập tức trở lên phức tạp, nhẹ giọng thở dài nói:" Học đệ...xin lỗi em!"
Không có giải thích, chỉ có đúng một câu xin lỗi, điều này khiến ta rất không vừa ý
Ta trầm giọng nói:" Em từ nhỏ rất sợ người khác nói với em câu xin lỗi, bởi vì em phát hiện người mà nói với em câu xin lỗi thì sẽ không chỉ một lần làm chuyện có lỗi với em! Một người mà cảm thấy có lỗi với em thì việc mà họ muốn làm nhất là không phải là tìm cách bù đắp lỗi lầm mà là tỷ lệ cao sẽ làm những việc càng có lỗi với em..."
" Học đệ!"
Khóe miệng Trương Kiện có giật, cắt ngang lời ta, nhẹ giọng nói:" Em nghĩ tiêu cực quá, anh thề, anh chưa từng nghĩ đến việc làm hại em!"
Ta liếc nhìn hắn ta, cười nhẹ, nhẹ giọng nói:" Học trưởng, lần sau nếu còn muốn tính kế em thì nói trước với em một câu được không? Nếu không thì.... Hậu quả chắc là rất nghiêm trọng đó!"