Theo quan điểm của La Vân Quang, bí mật này Lý Trăn Nhiên không những không nên nói ra mà thậm chí anh chẳng còn muốn biết nữa.
Đến bây giờ, người duy nhất không phải là con ruột của Lý Giang Lâm không phải chỉ có mình Lý Trăn Nhược mà cả bốn anh em đều không phải con ruột của ông. Tất cả đều cùng quay về một điểm xuất phát, không ai chiếm lợi của ai, cũng không ai gây hại cho ai. Nhưng mà nó cũng có một ý nghĩa khác. Nếu Lý Giang Lâm hạ quyết tâm tàn nhẫn thì sẽ không hạ thủ lưu tình như lúc đuổi Lý Trăn Nhược ra khỏi nhà.
Lời của La Vân Quang không phải đe dọa mà là một lời khẳng định những gì chú nói là thật.
Lý Trăn Nhiên từ khiếp sợ dần dần bình tĩnh lại. Anh cau mày và im lặng.
Lý Trăn Nhược vẫn còn nắm lấy cánh tay anh, lo lắng nhìn anh.
La Vân Quang nói: "Cháu muốn biết, chú đã nói cho cháu biết. Những thứ khác không cần hỏi nữa đâu, về đi. Chuyện này chúng ta coi như không biết, cháu vẫn là Nhị thiếu gia của nhà họ Lý. Thế nào?"
Lý Trăn Nhiên vỗ mu bàn tay Lý Trăn Nhược, gật đầu một cái, "Chú La, cảm ơn chú."
La Vân Quang cúi đầu phủi hết đất dính trên ngón tay, nói: "Tuổi bố cháu lớn rồi, nuôi mấy đứa cũng không dễ dàng gì. Mấy đứa bị bố mẹ vứt bỏ, nếu không có Lý Giang Lâm thì mấy đứa sẽ mồ côi. Cũng không biết sẽ gặp khó khăn gì trong cuộc sống, sao có thể có được ngày hôm nay?"
Lời này nói ra không mấy dễ chịu, nhưng Lý Trăn Nhược cảm thấy lời này là thật. Nếu không có Lý Giang Lâm, Triệu Vũ Quỳnh bị bỏ rơi chưa chắc đã sinh cậu ra. Mà có sinh cậu ra cũng không có thời gian nuôi nấng cậu dài được. Như lời La Vân Quang nói, cậu sẽ thành một đứa trẻ mồ côi lang thang khắp nơi.
Nhưng nếu là cô nhi thật, chắc là sẽ không bị người ta giết, cũng chẳng sợ đi làm công cho người khác. Về sau cưới vợ sinh con, sống yên ổn một đời.
Đến bây giờ, Lý Trăn Nhược chẳng thể đánh giá được cái nào tốt cho mình, mà tình cảm với Lý Giang Lâm lại càng phức tạp. Nếu mục đích ban đầu của Lý Giang Lâm nhận nuôi bọn họ là chỉ để có mấy đứa con, làm một người bố bình thường thay vì chọn người thừa kế xuất sắc thì tốt biết bao.
Hai người đã biết những gì muốn biết từ chỗ La Vân Quang. Lúc này, vợ chú mời hai người ăn sáng, Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược ngược lại không muốn ăn.
Bọn họ đi, La Vân Quang không định giữ người lại, có lẽ cũng chẳng có ý định giữ người lại.
Ra khỏi nhà chú La, tâm trạng của Lý Trăn Nhiên vẫn nặng nề.
Lý Trăn Nhược muốn nói gì đó để an ủi anh, nhưng không biết để anh một mình liệu có tốt hơn không? Có đôi khi người ta cần sự đụng chạm hơn là bầu bạn.
Thời gian còn sớm. Trên đường chẳng có cửa hàng nào mở cửa, chỉ có lao công đang quét đất. Con đường nhỏ lát đá sạch sẽ, có dính một chút sương nên hơi ẩm.
Lý Trăn Nhiên bỗng dừng bước, xoay người lại đè hai tay lên vai Lý Trăn Nhược, nói: "Không cần để ý đến những chuyện kia."
Lý Trăn Nhược sửng sốt một chút, hỏi: "Làm sao vậy?" Cậu rõ vì sao, trông lại càng giống anh đang an ủi cậu.
Lý Trăn Nhiên nói: "Anh biết ông ấy không công bằng với em."
Lý Trăn Nhược ngẩn ngơ một lúc mới hiểu ý anh, "Anh là nói Lý Giang Lâm không công bằng với em?" Rõ ràng đều không phải con ruột nhưng cậu lại là vật hy sinh duy nhất. Nếu như nghĩ theo cách này, quả thực Lý Giang Lâm bất công, cậu hẳn là nên hận ông. Thậm chí là hận mỗi người trong nhà họ Lý.
Nhưng ngoài ý muốn, Lý Trăn Nhược lại rất bình tĩnh, thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc đi đến nơi đó. Bất tri bất giác, tâm thái bỗng như sinh ra biến hoá. Đối với chuyện của nhà họ Lý, cậu cảm thấy mình dần thành người ngoài cuộc, có thể dễ dàng thoát khỏi trạng thái tức giận.
Có lẽ cậu vẫn quan tâm đến kẻ hạ sát mình, nhưng lại không thể quan tâm nhiều đến địa vị và phú quý.
Đương nhiên, cậu để ý nhất hiện tại vẫn là Lý Trăn Nhiên.
Cậu lo anh thấy khổ sở, anh cũng lo lắng cậu buồn. Nghĩ đến đây, Lý Trăn Nhược khẽ cười, nói: "Em không sao. Dù sao cũng vậy cả thôi, cũng không thể chìm đắm trong thứ cảm xúc ấy mà không thể thoát ra được. Không bằng bằng làm một vài chuyện thực tế hơn đi."
Lý Trăn Nhiên nghe vậy duỗi tay ôm lấy cậu.
Lao công đứng thẳng người từ xa nhìn đến.
Nhưng mà hai người không để tâm.
Lý Trăn Nhược ghé sát vào tai Lý Trăn Nhiên, hỏi: "Anh tức giận sao? Hay là thương tâm?"
Lý Trăn Nhiên trầm mặc một chút rồi nói: "Không có quá nhiều cảm xúc. Có lẽ anh cảm thấy khiếp sợ hơn là những cảm xúc mà em nói."
Lý Trăn Nhược ôm chặt anh, vỗ nhẹ lưng anh, "Đói không? Em mua bữa sáng cho anh."
Lý Trăn Nhiên hỏi: "Hử? Quanh đây có gì ăn?"
Lý Trăn Nhược: "Hôm qua em thấy có một quán bán bánh trứng(*), nhìn khá ngon."
Lý Trăn Nhiên cười một tiếng, "Có phải em muốn ăn từ hôm qua?"
Lý Trăn Nhược cười không nói gì, buông tay anh chạy về phía trước.
Chủ quán bánh trứng vừa mở cửa quán, thấy Lý Trăn Nhược đến mua bánh sớm nên luyên thuyên với cậu một hồi lâu.
Chờ đến khi Lý Trăn Nhược cầm theo bánh trứng quay lại, Lý Trăn Nhiên đã đứng dưới mái hiên ở bên kia đường, mắt nhìn về đầu kia của con phố.
Lý Trăn Nhược nhìn theo tầm mắt của anh. Một đôi vợ chồng trung niên đang đi từ từ về phía trước.
Cậu đưa bánh trứng và sữa đậu nành cho anh, hỏi: "Anh đang nhìn gì thế?"
Lý Trăn Nhiên lắc đầu, nhận lấy bánh trứng nóng hổi, "Chúng ta về thôi."
"Ừm." Lý Trăn Nhược gật đầu, đồng thở mở túi nilon ra một chút để lộ bánh trứng bên trong, cẩn thận cắn một miếng. Cậu hơi sợ nóng. Từ nhỏ, dì Vương nói lưỡi cậu là lưỡi mèo. Còn bây giờ là lưỡi mèo thật.
Hai người đi dọc theo con phố về phía trước. Đi được hơn mười mấy mét, Lý Trăn Nhược bỗng dưng dừng bước, quay đầu nhìn lại. Đôi vợ chồng đã dừng lại, đứng ở trước cửa nhà La Vân Quang nơi mà bọn họ vừa mới rời đi.
Hai vợ chồng gõ cửa nhưng La Vân Quang không mở cửa cho họ.
Thấy cậu dừng lại, Lý Trăn Nhiên hỏi: "Sao thế?"
Lý Trăn Nhược nhìn anh, sau đó lại nhìn hai vợ chồng kia, "La Vân Quang có nhà nhưng tại sao lại không mở cửa?"
Lý Trăn Nhiên cũng đứng yên nhìn về hướng có đôi vợ chồng, không nói gì.
Hai người nhìn đôi vợ chồng gõ cửa một lúc lâu, cố gắng nhìn vào trong sân qua cánh cổng nhưng lại bất lực rời đi.
Bánh trứng trong tay Lý Trăn Nhược đã nguội từ lúc nào, hỏi: "La Vân Quang đang tránh những người tìm đến mình, hay là chỉ tránh anh và hai người bọn họ?"
Lý Trăn Nhiên không trả lời mà hỏi lại: "Em cảm thấy sao?"
Lý Trăn Nhược: "Vừa rồi không thấy rõ, nhưng anh nhìn rõ gương mặt họ không? Tại sao anh lại nhìn chằm chằm bọn họ thế?"
Lý Trăn Nhiên đưa tay lau vụn bánh dính trên khoé môi cậu, "Có lẽ là anh quá nhạy cảm. Khi nãy nhìn thấy người đàn ông kia, chợt anh nghĩ đến một người."
Lý Trăn Nhược: "Lẽ nào bọn họ là bố mẹ của Lý Trăn Thái? La Vân Quang trốn tránh không phải vì biết chúng ta mà có thể là luôn trốn vợ chồng này."
Lý Trăn Nhiên không trả lời, chỉ nói: "Sữa đậu nành của em nguội rồi kìa."
Lý Trăn Nhược: "Anh thấy rồi, sao lại không nói với em?"
Lý Trăn Nhiên: "Em biết rồi thì thế nào?"
Lý Trăn Nhược bình tĩnh lại. Trong đầu đột nhiên sinh ra một ý tưởng. Cậu không có hại người ta, cậu chỉ trả lại những gì mà Lý Trăn Thái đã làm cho cậu thôi.
Nhưng điều này cũng có nghĩa là không chỉ mình Lý Trăn Thái mà thân phận của Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Tự cũng bại lộ. Lý Giang Lâm không phải kẻ ngốc. Lần đầu có thể nhịn nhưng lần sau chắc chắn không chịu im lặng nữa. Cậu không biết được hậu quả sẽ như thế nào.
Thấy cậu im lặng, Lý Trăn Nhiên nói: "Giao cho anh đi."
Lý Trăn Nhược nhìn anh.
Lý Trăn Nhiên: "Nếu bọn họ thực sự là bố mẹ đẻ của Lý Trăn Thái, anh nhất định sẽ có cách dẫn bọn họ đến gặp anh ta. Hơn nữa, anh cũng sẽ không để anh ta biết anh đã nói chuyện với bọn họ. Nếu bọn họ không phải thì cũng rất đơn giản, chỉ cần bố mẹ đẻ của anh ta còn sống, anh có thể tìm được bọn họ. Rồi nói cho bọn họ biết, con của bọn họ giờ đã là thiếu gia có tiền."
Lý Trăn Nhược nắm lấy tay anh, "Anh có từng nghĩ đến mình sẽ bị liên lụy không?"
Lý Trăn Nhiên: "Không sao, anh không sợ. Ngay từ lúc đầu đã có băn khoăn, còn bây giờ thì không có. Em cũng không nợ anh ta cái gì, cho dù làm anh ta bại lộ thân phận cũng không cần cảm thấy có lỗi."
Lý Trăn Nhược có chút chần chừ.
Lý Trăn Nhiên nhéo cằm cậu khiến cậu ngẩng đầu lên, "Không cần nghĩ quá nhiều, cũng không cần sợ hãi. Có một số việc em không làm, quyền chủ động sẽ nằm trên tay anh ta."
Lý Trăn Nhược biết mình nhát gan. Nếu cậu sớm biết có ngày đó thì đã không do dự. Nhưng bây giờ không được, lòng có chút lo lắng. Trước khi trả thù, mối bận tâm đầu tiên của cậu là không thể để Lý Trăn Nhiên xảy ra chuyện bất trắc gì.
Lý Trăn Nhiên dùng ngón tay lau đôi môi bóng dầu mỡ của cậu, "Ăn sáng trước đã."
Từ chỗ La Vân Quang quay về, lúc đang đợi máy bay, Lý Trăn Nhiên nhận được một cuộc gọi. Là Tô Dao gọi đến, nói rằng Lý Trăn Tự xảy ra chuyện rồi.
"Xảy ra chuyện gì?" Lý Trăn Nhược nhìn biểu tình nghiêm túc của anh, đoán rằng chẳng có chuyện tốt lành gì.
Lý Trăn Nhiên: "Lý Trăn Tự bị người ta đánh và tống tiền. Đã báo cảnh sát rồi."
Lý Trăn Nhược không cần anh nói rõ nguyên nhân cũng biết là do Lý Trăn Tự ăn nằm với vợ người ta. Nói hắn xứng đáng cũng không sai, nhưng ông chồng Vưu Ba của nữ ngôi sao kia cũng chẳng phải dạng tốt lành gì. Cho nên để giải quyết xong chuyện này cũng khá là rắc rối.
Tiền là thứ yếu, Vưu Ba cũng là người có tiền. Mấu chốt là người đàn ông đó đã mất thể diện, dù thế nào cũng phải lấy lại thể diện.
Ngồi máy bay trở về, Lý Trăn Nhiên dẫn theo Lý Trăn Nhược đến bệnh viện.
Tô Dao gọi điện thoại đến, thân là anh hai, anh không đi nhìn một cái thì không được. Ban đầu Lý Trăn Nhiên gọi cho tài xế đến đón, nhưng mà Lý Trăn Thái mượn người còn không có ý định trả. Tài xế bị kẹt ở giữa hai người, không biết làm thế nào cho vừa.
Lý Trăn Nhiên dứt khoát bảo tài xế không cần đến, anh có thể bắt taxi.
Tài xế đi theo Lý Trăn Nhiên đã lâu, lúc này không khỏi nhỏ giọng xin lỗi, lại nhịn không được oán giận. Còn hỏi anh có thể nói với Lý Trăn Thái một tiếng để đem trả tài xế về không.
Lý Trăn Nhiên khuyên nhủ: "Kiên nhẫn một thời gian sẽ ổn thôi."
Lý Trăn Nhược(*) có chút mệt mỏi dựa vào vai Lý Trăn Nhiên, "Cái gì mà sẽ ổn thôi?"
(*): Bản raw là 'Lý Trăn Nhiên có chút mệt mỏi, dựa vào vai Lý Trăn Nhiên', chắc là tác giả nhầm nên tui tự sửa lại.
Lý Trăn Nhiên nắm cằm cậu, "Công việc của Lý Trăn Thái càng nhiều càng dễ phạm sai lầm, quyền lực càng lớn càng dễ lộng hành. Thứ quý giá nhất của Lý Giang Lâm là gì? Không phải con cái mà là Vận Lâm, em đoán ông ấy sẽ chịu đựng anh ta được bao lâu?"
Lý Trăn Nhược suy nghĩ chốc lát, đứng thẳng lên, "Em nghĩ đến một chuyện, nếu anh không phải con đẻ của Lý Giang Lâm vậy anh không kết hôn, sinh con thì sao? Dù sao con của anh và ông ấy không cùng huyết thống, anh nên học ông ấy đấy, nhận nuôi một đứa cũng hay. Cũng không phải là không thể chấp nhận được."
Lý Trăn Nhiên cười cười, "Em nói không sai, cho nên ông ấy đã diễn kịch cho chúng ta xem thôi. Nếu anh đoán không sai, một bên ông ấy đánh chúng ta, còn một bên để anh ta dọn dẹp tàn cuộc."
Lý Trăn Nhược nghĩ một hồi lâu, nói: "Cuối cùng thì em cũng hiểu ra. Tại sao Lý Giang Lâm cứ khăng khăng bắt Lý Trăn Thái cưới Ôn Thuần? Bởi vì anh ta không phải con ruột của ông ấy, ông ấy cũng không thích anh ta. Có lẽ, trong lòng Lý Giang Lâm, anh ta còn không bằng Ôn Thuần, nhưng chỉ cần Ôn Thuần đồng ý gả, ông ấy nhất định sẽ làm chủ. Anh có thể nối dõi tông đường hay không không quan trọng, nhưng việc anh ta động tay động chân với anh em mình càng đáng ghét hơn. Vì ai cũng không biết liệu anh ta dọn dẹp các anh xong rồi thì có quay lại cắn Lý Giang Lâm một miếng không."
Lý Trăn Nhiên cười nhìn cậu.
Lý Trăn Nhược: "Không phải anh vừa mới thông suốt à?"
Lý Trăn Nhiên gật đầu, "Em nói đều đúng."
Đến bệnh viện, vừa mở cửa phòng bệnh ra đã thấy Tô Dao ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí. Lý Trăn Tự nằm trên giường bệnh, một chân bị treo lên, trên mặt quấn băng gạc.
Thấy người đến, Tô Dao đặt tạp chí xuống rồi đứng lên.
Lý Trăn Nhiên hỏi cô: "Sao cô lại ở đây?"
Tô Dao đáp: "Nếu không anh ta là người cô đơn, tôi không ở đây thì ai sẽ bảo vệ anh ta?"
Lý Trăn Nhược nghe được lời này, ngẩng đầu lên đối mặt với người nằm trên giường bệnh, nói: "Vậy ra là chồng hờ vợ tạm, trước khi tai hoạ chưa ập đến đầu đã nên vợ nên chồng rồi?"
Lý Trăn Tự tỉnh táo, trợn trắng mắt mặc kệ cậu, gọi Lý Trăn Nhiên một tiếng: "Anh hai."
"Sao rồi?" Lý Trăn Nhiên ngồi xuống bên mép giường.
Tô Dao đứng cạnh giường, hơi nghiêng người về phía trước, tay đặt lên thành giường nói: "Không có việc gì. Trán khâu mấy mũi, chân gãy một cái, không chết được."
Lý Trăn Tự có chút tức giận, "Cô ước gì tôi chết luôn đúng không?"
Tô Dao không nói chỉ cười một cái.
Lý Trăn Nhược quay đầu nhìn Tô Dao, từ góc độ này có thể thấy được dáng người xinh đẹp của cô.
Lý Trăn Nhiên nói với cậu, "Em ra ngoài đợi anh một lát."
Lý Trăn Nhược sửng sốt, cho rằng anh muốn nói chuyện riêng với Lý Trăn Tự. Thật hiếm thấy mà, bình thường anh sẽ không lừa cậu điều gì cả. Cậu nhìn lại anh, trong mắt anh không có nửa nét lạnh lùng, bỗng nhiên không thể hiểu được. Một lúc lâu sau, cậu mới nhận ra, chắc là vừa nãy anh đế ý đến ánh mắt cậu nhìn thân hình của Tô Dao rồi.
Đến mức này sao? Cậu đã nhìn đã gì đâu? Chỉ chiêm ngưỡng cái đẹp một chút thôi mà, cũng không mang theo cảm xúc khác thường gì!
Lý Trăn Nhược có chút bực mình, xoay người mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài.
Cậu đứng ở ngoài cửa, không có đi đâu cả. Lưng dựa vào tường, yên tĩnh nghĩ lại những chuyện về Lý Giang Lâm. Cậu nghĩ, nếu Lý Giang Lâm muốn đối phó Lý Trăn Thái, việc tìm bố mẹ đẻ của anh ta liệu có ảnh hưởng đến thân thế của Lý Trăn Nhiên bị bại lộ không?
Nên đợi thêm một thời gian nữa, đợi đến lúc Lý Giang Lâm không nhịn được mà xử lý Lý Trăn Thái, lại nhân lúc Lý Trăn Thái ở tình trạng tồi tệ nhất bỏ đá xuống giếng, hỏi rõ động cơ hạ thủ của anh ta là gì trước khi giết anh ta.
Lý Trăn Nhược thẫn thờ, hồi phục tinh thần lại đã thấy một người đàn ông cao lớn mặc vest đi tới trước mặt. Không chỉ một người, mà có ba, bốn người theo sau. Trông rất doạ người nha.
Người đàn ông dừng bước trước cửa phòng bệnh, hỏi: "Đây là phòng của Lý Tam thiếu?"
Một người phía sau hắn đáp lại: "Đúng vậy, Vưu tổng."
Vưu tổng? Lý Trăn Nhược ngẩng đầu nhìn anh ta. Vưu Ba?
Vừa lúc Vưu Ba cũng cúi đầu xuống, hứng thú nhìn Lý Trăn Nhược, "Cậu là ai? Lý Trăn Tự ở một mình?"
Lý Trăn Nhược chưa kịp trả lời, một người theo đã cướp lời cậu, "Vừa rồi có người nhìn thấy cậu ta theo Lý Trăn Nhiên vào trong. Nghe nói, Lý Trăn Nhiên bao nuôi một thằng nhóc xinh đẹp."
Vưu Ba nghe vậy cười, "À, khuôn mặt nhỏ này đúng là rất đẹp." Nói xong, anh ấy vươn tay sờ mặt Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược rụt đầu né tránh. Cậu lùi lại nửa bước, đồng thời vặn tay nắm cửa, nói vọng vào trong: "Tam thiếu, anh có khách này."
Đôi mắt Vưu Ba tràn đầy ý cười khinh thường. Không vội đi vào phòng bệnh ngay, mà đánh giá Lý Trăn Nhược từ trên xuống, đột nhiên, anh ấy vươn tay nắm lấy cổ áo cậu.
Lý Trăn Nhược không ngờ được Vưu Ba sẽ động thủ, cổ áo bị túm lấy kéo về phía trước. Đồng thời, một cánh tay vươn ra từ trong phòng dùng sức nắm lấy cổ tay Vưu Ba. Anh ấy không thể không dừng tay lại, buông lỏng cổ áo cậu ra.
Lý Trăn Nhiên đứng ở cửa phòng bệnh, kéo Lý Trăn Nhược đến bên cạnh mình. Anh dịu dàng sửa sang lại quần áo bị kéo lỏng ra, không chú để ý nói: "Ông chủ Vưu, là khách quý."
—-----------------------------------------
Anh có bán chanh không để em mua. Chứ em thấy anh chua lắm rồi. 🙄