Bọn họ ở lại Kỳ Giang ba ngày. Lý Trăn Nhiên cũng thực hiện lời hứa của ngày đầu tiên đến đây. Tại khách sạn, anh đặt tiệc rượu mời mấy chuyên gia kia.
Lý Trăn Nhược ngồi trong góc nhìn Lý Trăn Nhiên xã giao.
Thật ra, Lý Trăn Nhiên không am hiểu mấy vụ xã giao cho lắm.
Lý Trăn Nhược vẫn luôn cảm thấy anh ít nói nhưng không loại người khôn khéo kiểu đó. Lý Trăn Nhiên có năng lực. Anh luôn trưng ra bộ mặt lạnh băng không để ý đến người khác nhưng người ta vẫn chủ động chạy đến muốn dựa dẫm, nương nhờ năng lực của anh.
Kết quả thăm dò công trình Kỳ Giang dù chưa có báo cáo chính thức nhưng kết quả thăm dò ban đầu cũng ổn.
Tâm tình Lý Trăn Nhiên rất tốt nhưng anh không để lộ lên trên mặt.
Tối đó, anh uống hơi nhiều.
Lúc say mặt vẫn tỉnh bơ, chỉ là càng uống mặt Lý Trăn Nhiên càng trắng. Về phòng, bước chân rất vững, đặt anh ngồi xuống ghế sofa, Hoa Nghị Bang nói với Lý Trăn Nhược: "Trăm Nhiên uống hơi nhiều, cậu để ý cậu ấy một chút."
Lý Trăn Nhược nhìn mặt Lý Trăn Nhiên, "Có thấy say đâu."
Nếu ở nhà họ Lý, Lý Trăn Nhiên uống say sẽ lặng lẽ về phòng. Anh không giống với Lý Trăn Tự, hễ say là làm đủ thứ chuyện gà bay chó sủa. Đến tận bây giờ, Lý Trăn Nhược không biết khi anh say thì sẽ thế nào.
Hoa Nghị Bang dặn dò cậu xong thì đi luôn.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, cậu đẩy nhẹ vai anh, "Đi tắm?"
Lý Trăn Nhiên không nói gì, lặng lẽ đi vào phòng tắm.
Vào phòng tắm năm, sáu phút rồi mà chưa nghe thấy tiếng nước chảy, Lý Trăn Nhược đành gõ cửa hỏi: "Anh Nhiên?"
Không có tiếng đáp lại.
Lý Trăn Nhược vừa nhỏ giọng gọi Lý Trăn Nhiên vừa mở cửa phòng tắm. Cái đầu thò vào phòng tắm thấy Lý Trăn Nhiên chưa cởi quần áo, ngồi trong bồn tắm không nhúc nhích.
Cậu bó tay với anh, đi vào hỏi: "Anh có muốn tắm không?"
Không ngờ tới Lý Trăn Nhiên vậy mà ngẩng đầu lên nhìn cậu hỏi: "Cậu là ai?"
Lý Trăn Nhược ngồi xổm xuống trước mặt anh, hít một hơi thật sâu, nói: "Tôi là mèo của anh."
"Mèo... của tôi?" Lý Trăn Nhiên rất bình tĩnh, cậu chẳng biết được anh đang nghĩ cái gì trong đầu. Lát sau, anh lại hỏi: "Mèo sao lại là người được?"
Hai tay Lý Trăn Nhược chống cằm, "Tôi sẽ biến lại thành mèo thôi. Anh xem cảnh sát mèo đen chưa?"
Lý Trăn Nhiên gật đầu.
Lý Trăn Nhược: "Tôi cũng giống vậy, có thể biến thành người cũng có thể biến thành mèo."
Lý Trăn Nhiên căn bản không thể nghĩ xem cảnh sát mèo đen thì liên quan gì. Đột nhiên, anh đưa tay vuốt ve sườn mặt Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Câu trả lời cậu nhận được là anh kéo mặt cậu lại gần mình, hôn lên môi cậu.
Lý Trăn Nhược trợn to mắt. Cậu chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, quên luôn cả việc phản kháng. Chuyện cậu là mèo chọc gì đến anh, sao anh lại làm chuyện này với cậu?
Một lát sau, Lý Trăn Nhiên buông ra, ngón tay nhẹ nhàng xoa môi cậu.
Lý Trăn Nhược vẫn mở to hai mắt đầy kinh ngạc. Mặt dần nóng, đầu óc hỗn loạn.
Lý Trăn Nhiên cụng trán với cậu, trầm giọng hỏi: "Thích không?"
Đầu như muốn nổ tung. Thích cái gì? Không tính đến chuyện Lý Trăn Nhược cậu là em trai của Lý Trăn Nhiên nhưng ít ra cũng phải biết cậu là đàn ông chứ? Cậu là đàn ông có thể không tính nốt nhưng sao nghe cậu nói mình là mèo của anh thì lại hôn cậu? Lý Trăn Nhiên rốt cuộc cuồng mèo đến mức nào vậy?
Dù không thể nói thích nhưng Lý Trăn Nhược biết mình không ghét chuyện này.
Tình cảm dành cho Lý Trăn Nhiên hơi đặc biệt. Sau khi mơ giấc mơ kia, Lý Trăn Nhược nhận ra mình và Lý Trăn Nhiên sống chung chưa đến nửa năm mà tình cảm còn sâu hơn hai mươi năm trước nhiều.
Cho tới tận hôm nay, đối với chuyện anh là chủ nhân của mình cậu vẫn cảm thấy buồn cười. Nhưng người này ngày nào cũng cho cậu ăn, gãi cho cậu, tắm cho cậu, lúc cậu trốn thì đi tìm khắp nơi. Lý Trăn Nhược nghĩ nếu mình thật sự là mèo chắc chắn sẽ cảm động, khổ nỗi cậu không phải mèo.
Từ nhỏ đến lớn, Lý Trăn Nhược không có mẹ, ba và các anh trai không hoàn toàn yêu thương. Lý Trăn Nhiên đột nhiên đối xử tốt với cậu đến thế, nếu nói không động lòng là giả.
Đôi khi cũng nghĩ Lý Trăn Nhiên anh đối xử tốt với một con mèo chứ không phải Lý Trăn Nhược. Nhưng cậu vẫn không nhịn được mà mềm lòng.
Lý Trăn Nhiên ghé đến, muốn hôn cậu lần nữa. Lý Trăn Nhược giật mình, vội ngửa đầu ra sau. Ai mà ngờ được anh lại đưa tay ra sau gáy cậu, không cho phép cậu trốn, tiếp tục đè người ta ra mà hôn.
Lần này không phải là hôn môi bình thường mà còn dùng lưỡi cạy răng cậu ra.
ĐM! ĐM! ĐM! Lòng Lý Trăn Nhược loạn cào cào, ngoài từ này thì chẳng còn từ gì có thể diễn tả tâm trạng của cậu lúc này.
Cậu đang hôn lưỡi với Lý Trăn Nhiên.
Sống hơn hai mươi năm, cũng đã từng ăn chơi nhưng hôn lưỡi với người đồng giới, người đó còn là Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Nhược có cảm giác bị thiên lôi đánh đến nơi rồi.
Bình thường Lý Trăn Nhiên sống có nề nếp, đời tư sạch sẽ, sao kỹ thuật hôn lại tốt đến thế? Lý Trăn Nhược có chút hoảng hốt. Ngoại trừ gáy bị anh giữ chặt không thể thoát thì não bị thiếu oxy nên phản ứng cũng chậm hẳn.
Mấy ngày trước bị sờ có tí mà đã nổi lên phản ứng, hôm nay bị hôn lâu vậy mà chưa có phản ứng. Cậu nghĩ chắc mình bị thiến thật quá!
Lý Trăn Nhiên nắm lấy tay cậu kéo vào trong bồn tắm.
Lý Trăn Nhược suýt nữa đạp đầu vào thành bồn tắm, anh đã xoay người đè lên.
Bồn tắm khách sạn đủ lớn, chứa hai thằng đàn ông vẫn thoải mái.
Lý Trăn Nhiên tiếp tục hôn môi Lý Trăn Nhược. Anh cắn nhẹ môi cậu, còn làm mấy hành động hạ lưu mang theo ý tứ xâm chiếm, liên tục cọ vào hông cậu.
Mặt Lý Trăn Nhược đỏ bừng, hô hấp dồn dập. Cậu muốn đẩy anh ra nhưng càng bị anh hôn sâu hơn khiến cậu nhận thức được một điều, lúc hôn mà do dự thì chẳng được gì hết.
Nụ hôn của Lý Trăn Nhiên đã rời xuống cổ cậu, dùng răng kéo vạt áo ra.
Lý Trăn Nhược cảm thấy nếu không ngăn anh lại thì sẽ có chuyện xảy ra. Nhưng hiện giờ cậu làm gì có sức cản anh lại. Vì ngăn bản thân sa vào tình dục giống Lý Trăn Nhiên, riêng việc không ôm lấy anh mà cọ qua cọ lại đã mất hết sức rồi.
Cậu là mèo! Một con mèo đực đang động dục không đi vệ sinh lung tung, thấy mèo cái cũng không chạy theo. Cậu rất khó chịu khi phải nhịn như thế. Bây giờ bị ôm hôn lại còn cọ cọ, sao cậu chịu được chứ?! Hơn nữa còn là chủ nhân của cậu khơi mào, ngày qua ngày cùng ăn cùng ngủ.
Đầu óc Lý Trăn Nhược lơ mơ. Nhưng nếu không nghĩ lung tung, dám chắc cậu đã bị cuốn vào vực sâu này hoàn toàn.
Mà cơ thể đã nổi lên phản ứng. Lý Trăn Nhược không thể không hé miệng thở, có cảm giác như đang say thuốc, hưng phấn và vui sướng không thể kiềm chế. Người đang đè trên người cậu đang thở dốc, âm thanh ấy khiến cậu như bị bỏ thuốc. Không hiểu sao, so với lần đầu lăn qua lăn lại với phụ nữ còn khó kiềm chế hơn.
Tay Lý Trăn Nhiên dần di chuyển xuống dưới, vừa chạm đến nơi hưng phấn bừng bừng kia, trước mắt Lý Trăn Nhược lóe lên ánh sáng trắng. Cậu cứ thế mà bắn ra.
Cả người Lý Trăn Nhược đều run rẩy. Hôm nay cậu cứ như mới lần đầu nếm thử trái cấm. Lý Trăn Nhiên mới sờ có một cái đã buông vũ khí đầu hàng.
Mà ánh sáng trắng kia không khác gì trong tiểu thuyết cả. Chắc đã xem qua phim hoạt hình nhỉ? Dù là cái gì, lúc biến hình sẽ "ầm" một tiếng, sau đó có một luồng sáng chói mắt hiện lên, thiếu nữ xinh đẹp biến thành thuỷ thủ mặt trăng, hoặc là cái gì đó...
Ánh sáng trắng đó loé lên, ngay lúc thoải mái thì biến về nguyên hình. Một con mèo Garfield bị đè trong bồn tắm. Quần áo trên người rơi xuống, còn lại mỗi cái vòng trên cổ.
Đầu mèo nhỏ, lại bị Lý Trăn Nhiên đè xuống bồn tắm, cậu chỉ có thể mở to hai mắt đầy sợ hãi nhìn Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhược vừa hoảng vừa sợ. Nhận ra mình đã biến thành con mèo, cậu thấy trong mắt Lý Trăn Nhiên đầy dục vọng. Cậu đã biến thành một con mèo rồi mà Lý Trăn Nhiên vẫn còn làm tiếp được thì đúng là vô liêm sỉ! Phải thiến ngay!
Lý Trăn Nhiên ngây người. Sau đó anh buông Lý Trăn Nhược ra.
Lý Trăn Nhược trượt từ thành bồn tắm xuống lòng bồn tắm. Lý Trăn Nhiên đứng lên, một tay cởi áo, một tay mở vòi nước.
Nước lạnh chảy xuống, nước lạnh xối lên mặt Lý Trăn Nhược. Cậu lập tức nhảy ra khỏi bồn tắm. Hơi thở chưa ổn định, đầu vừa quay lại Lý Trăn Nhiên đã cởi quần. Cậu không dám nhìn tiếp, chạy vội ra ngoài, dựa vào tường mà thở.
Lý Trăn Nhược nghĩ đây đúng là chuyện hoang đường mà!
Tiếng nước chảy róc rách. Lý Trăn Nhiên từ đầu tới cuối không nói lời nào. Anh lặng lẽ tắm rửa, lặng lẽ tắt nước lau người, lặng lẽ ra khỏi phòng tắm rồi nằm nhoài lên giường.
Lý Trăn Nhược ước mình có thể dán lên tường như tờ giấy. Sau khi thấy Lý Trăn Nhiên vừa vào phòng đã nằm bẹp trên giường mới mon men đến gần. Cậu nhảy lên giường, đứng cạnh anh, duỗi một chân trước đụng nhẹ vai Lý Trăn Nhiên.
Anh không có phản ứng.
Cậu hơi chần chừ, lại duỗi chân đẩy anh cái nữa.
Lần này, Lý Trăn Nhiên mở mắt nhưng không nói gì, chỉ quơ tay, hình như muốn đuổi cậu đi. Nhưng vì dùng nhiều sức nên đẩy Lý Trăn Nhược ngã xuống đất.
Lý Trăn Nhược đờ người. Cậu định quay người bỏ đi nhưng nghĩ lại hình như có gì đó không đúng lắm. Mình sướng xong thì biến thành mèo mà không quan tâm gì đến người ta.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy bị tổn thương. Trong khoảnh khắc, Tiểu Điềm Điềm ngày xưa lại thành Ngưu phu nhân. Lý Trăn Nhược bĩu môi, chạy ra phòng khách, nhảy lên ghế sofa cuộn mình nằm xuống.
Ban đầu có hơi không vui, cứ nhìn cánh cửa phòng ngủ mãi, cậu không ngủ được. Qua nửa đêm, cơ thể đã thấm mệt, thiếp đi trong vô thức.
Một giấc ngủ thẳng đến sáng, Lý Trăn Nhược bị tiếng gõ cửa đánh thức. Mở mắt ra trời đã sáng trưng, cũng chẳng còn sớm sủa gì nữa.
Người mở cửa vào là Hoa Nghị Bang. Trưa hôm nay Lý Trăn Nhiên phải bay về. Nhưng giờ anh vẫn chưa dậy, Hoa Nghị Bang gọi mãi không thấy ai nghe điện thoại nên dùng thẻ mở cửa phòng.
Lúc đầu Hoa Nghị Bang còn cẩn thận từng li từng tí một, sợ mình xông vào phòng ngủ nhìn thấy cảnh tượng không thích hợp. Định đứng tại phòng khách gọi Lý Trăn Nhiên nhưng lại thấy con mèo nằm trên ghế sofa.
Lý Trăn Nhược tỉnh rồi nhưng không nhúc nhích, đầu gối lên chân, mở mắt nhìn Hoa Nghị Bang.
Hoa Nghị Bang không che giấu nổi được sự kinh ngạc của mình khi thấy cái vòng cổ trên cổ con mèo.
Lý Trăn Nhược đoán rằng Hoa Nghị Bang chắc đang rối lắm đây.
Nhưng mà không hổ là Hoa Nghị Bang đã đi theo Lý Trăn Nhiên nhiều năm. Sự kinh ngạc kia nhanh chóng thu lại, anh ấy gõ cửa phòng ngủ, "Trăn Nhiên, dậy thôi."
Trên giường chỉ có mỗi Lý Trăn Nhiên, vừa nhìn là hiểu.
Lý Trăn Nhiên nằm sấp ngủ cả đêm, lúc này ngẩng đầu lên, khó chịu day day trán.
Hoa Nghị Bang bảo: "Nếu không thì đổi chuyến bay."
Lý Trăn Nhiên gật đầu ngồi dậy. Dường như vẫn chưa tỉnh táo hẳn, anh dùng tay che mặt mất một lúc.
Đợi đến lúc Lý Trăn Nhiên mặc quần vào, vừa mặc vừa đi ra, Hoa Nghị Bang nhịn không nổi nữa hỏi: "Mèo của cậu đâu?"
Lý Trăn Nhiên đã đi đến phòng khách. Anh khó hiểu nhìn Hoa Nghị Bang, chỉ vào Lý Trăn Nhược nằm trên ghế, "Nó không phải mèo à?"
Hoa Nghị Bang: "Mèo mà tôi nói không phải..." Nói đến đây, anh ấy nhụt chí, "Thôi, không có gì đâu."
Lý Trăn Nhiên đi vào phòng vệ sinh, nói với Hoa Nghị Bang: "À, cậu đăng ký giúp tôi dịch vụ vận chuyển thú cưng. Mang nó về theo."
Hoa Nghị Bang đáp một tiếng rồi rời khỏi phòng.
Lý Trăn Nhược nằm sấp trên ghế không động đậy. Vừa ngủ dậy nhưng tâm tình chẳng tốt tí nào. Không hiểu sao trong đầu lại nhảy lên bốn chữ: Bội tình bạc nghĩa.
Mà Lý Trăn Nhiên lại giống như những buổi sáng kia, dậy rồi thì đánh răng rửa mặt, không thèm nhìn cậu một cái. truyen bac chien
Không chỉ chuyện tối qua, dường như đến việc cậu biến lại thành mèo anh chẳng để ý.
Ra khỏi phòng tắm, Lý Trăn Nhiên thấy Lý Trăn Nhược cứ nhìn mình.
Dù không thể biết cậu nghiêm mặt nhưng cậu biết phồng má.
Lý Trăn Nhiên không phản ứng gì, về phòng thu dọn đồ đạc.
Lúc này Lý Trăn Nhược muốn đi vệ sinh. Nhưng nhà vệ sinh cho mèo không mang theo nên đành vào phòng vệ sinh. Cậu nhảy lên bồn cầu, tìm cách đứng tiểu trên bồn cầu.
Lý Trăn Nhiên đột nhiên đi vào.
Lý Trăn Nhược thấy tư thế này chướng mắt, không muốn anh nhìn thấy. Cậu có hơi khẩn trương, kết quả là bị trượt chân, may mà có Lý Trăn Nhiên túm lại. Nếu không cậu sẽ được tắm trong bồn cầu.
Lý Trăn Nhiên nhấc hai chân trước cậu lên, nói: "Nhanh lên."
Lý Trăn Nhược giương mắt nhìn anh. Lòng dù không cam không nguyện nhưng vẫn muốn đi tiểu hơn nên đành nhờ anh giúp.
Vừa bi phẫn vừa khổ sở.
Xong xuôi, Lý Trăn Nhược không muốn động đậy, nằm giả chết trên sàn. Lý Trăn Nhiên thu dọn hành lý xong, vừa kéo vali vừa ôm cậu ra ngoài.
Ghi cái giờ vào đây!🤣 11h45 p.m
Đăng hôm nay thôi. Thanh xuân của cả ngày mai dành để chép bài.
Mọi người ngủ ngon!