Lý Trăn Nhiên rời đi, Lý Trăn Nhược vẫn đứng sững tại chỗ một lúc lâu.
Nam sinh kia đi về phía cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu ổn không?"
Lý Trăn Nhược hoảng hốt quay mặt đi, trả lời: "À, tôi không sao."
Hai người nhìn nhau một lúc, đều cảm thấy khó hiểu. Nam sinh nói: "Tôi phải đi học."
Cậu gật đầu, "Ồ."
Nam sinh lại hỏi: "Có thể cho tôi biết tên của cậu không?"
Lần này, Lý Trăn Nhược do dự rồi mới nói: "Gọi Jason là được."
Dường như nam sinh cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cậu ta chỉ nói: "Tôi là Thẩm Lộ Minh. Có thể cho tôi số điện thoại không?"
Giờ Lý Trăn Nhược mới nhớ ra. Cậu hiện tại không có điện thoại nên không biết nói thế nào với Thẩm Lộ Minh cho hợp lý. Vừa nãy cậu nói tên tiếng Anh, không phải tên tiếng Trung, một miếng thành ý đã không có rồi. Mà bây giờ nói mình không có điện thoại thì chẳng khác gì mượn cớ.
Nhưng Thẩm Lộ Minh cũng không để ý, cậu ta lấy giấy bút, viết số điện thoại của mình đưa cho Lý Trăn Nhược, "Có thời gian thì gọi cho tôi."
Lý Trăn Nhược nhận lấy, "Được."
Nói xong, Thẩm Lộ Minh rời đi vội.
Lý Trăn Nhược nhìn dãy số trên tờ giấy. Lúc ngẩng đầu lên mới nhận ra mình đã về đến căn nhà hai tầng Hạ Hoằng Thâm ở. Cậu ngước đầu lên nhìn cửa sổ, Hạ Hoằng Thâm cũng đứng đó nhìn cậu. Dường như những chuyện vừa diễn ra, hắn đều biết.
Lý Trăn Nhược vội đi tới, vào phòng đã cởi xích cho Nhị Hoàng tự mình chơi, "Thầy Hạ."
Hạ Hoằng Thâm ngồi trước bàn, tay quay bút, hỏi cậu: "Cậu biết học sinh kia?"
Lý Trăn Nhược lắc đầu, "Tôi cũng đang muốn biết đây. Tôi gặp cậu ta mấy lần, lần nào tim cũng đập thình thịch, cứ như có thứ gì đó đang hấp dẫn tôi."
Hạ Hoằng Thâm nhìn cậu một lát, "Muốn biết tại sao không?"
Lý Trăn Nhược gật đầu.
Hắn không nói tiếp mà dùng bút gõ lên trán mấy cái rồi mới nói: "Tôi cho rằng nam sinh kia mới là chủ nhân của cơ thể mà cậu đang trú ngụ."
"Hả?" Lý Trăn Nhược mở to mắt.
Hạ Hoằng Thâm ngửa người dựa vào lưng ghế xoay, rơi vào trầm tư, "Nhưng mà kỳ lạ thật, có chỗ nào đó không đúng."
Sắc mặt Lý Trăn Nhược không tốt lắm. Việc cậu quan tâm lúc này không phải chỗ nào đúng, chỗ nào sai, cậu tiến lên một bước, hỏi: "Cậu ta sẽ đoạt lại cơ thể của mình sao?"
Hạ Hoằng Thâm: "Không phải cậu và cậu ta đều có cảm ứng sao?"
Lý Trăn Nhược nhớ lại những lần mình và Thẩm Lộ Minh gặp mặt. Quả thực, cảm ứng càng mãnh liệt. Mà nhìn sắc mặt Thẩm Lộ Minh, cậu ta cũng có cảm giác đó
Cái cảm giác hấp dẫn kia, có lẽ là cơ thể đáp lại linh hồn. Lời của Hạ Hoằng Thâm nói có thể là thật. Nếu không, Lý Trăn Nhược cũng không biết phải giải thích cái cảm giác 'rung động' kia thế nào.
Lý Trăn Nhược lo lắng: "Có khả năng có phải không?"
Hạ Hoằng Thâm buông tay, nói thẳng luôn: "Tôi không biết."
Đến lúc này, Lý Trăn Nhược bỗng cảm thấy mảnh giấy Thẩm Lộ Minh đưa cho mình nóng rực. Cậu chưa từng nghĩ đến khả năng này. Cậu vẫn luôn nghĩ làm một con mèo có thể sống được hơn mười năm, lại không nghĩ đến cái mạng mèo này là do cậu trộm được. Vốn dĩ, nó không thuộc về cậu. Bây giờ, chủ nhân của nó xuất hiện, nếu cậu ta muốn hoặc có khả năng đoạt lại cơ thể của mình, vậy thì mười năm ngắn ngủi cậu cũng chẳng có.
Không thể như vậy được. Cậu còn một đống chuyện chưa làm xong, thậm chí còn nhiều chỗ chưa hiểu. Người giết mình là ai, cậu cũng không biết.
Lý Trăn Nhược định ở lại thêm mấy ngày, năn nỉ Hạ Hoằng Thâm nhưng giờ cậu đổi ý rồi. Thời gian đối với cậu không còn nhiều nữa.
"Thầy Hạ." Lý Trăn Nhược nói, "Tôi không định ở đây lâu, duy chỉ có một thỉnh cầu mong thầy Hạ đáp ứng."
Hạ Hoằng Thâm hơi nghiêng cằm, ý bảo cậu nói đi.
Lý Trăn Nhược liếc Nhị Hoàng, "Lúc tôi không ở đây, mong anh chăm sóc Nhị Hoàng giúp tôi. Anh không cần làm gì nhiều cả, đến bữa cho nó ăn là được. Đợi tôi về, tôi sẽ nghĩ cách trả tiền sinh hoạt của nó cho các anh."
Hạ Hoằng Thâm không đồng ý, nhưng hỏi: "Cậu định đi đâu?"
Lý Trăn Nhược đáp: "Tôi muốn điều tra cái chết của tôi."
Hạ Hoằng Thâm cảm thán, "Cố chấp thật."
Lý Trăn Nhược cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ là không cam tâm thôi."
Hạ Hoằng Thâm nhếch môi, "Cố chấp đôi khi là tốt nhưng cố chấp quá mức không phải chuyện tốt đẹp gì cho cam."
Lý Trăn Nhược cũng cảm thấy thế nhưng im lặng không đáp.
Hạ Hoằng Thâm khẽ thở dài, nói với cậu: "Quỳ xuống."
"Hả?" Lý Trăn Nhược không hiểu mô tê gì nhìn Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm hai tay khoanh trước ngực, tùy ý ngồi trên ghế xoay, nói hai chữ kia xong cũng không nói gì nữa. Lý Trăn Nhược không có động tác gì, hắn cũng ngồi im bất động.
Đầu óc Lý Trăn Nhược một mảnh mơ hồ. Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên, cậu quỳ phục xuống, lắp bắp gọi: "Th... Thầy?"
Hạ Hoằng Thâm nói: "Tôi sống trên đời này đã mấy ngàn vạn năm, từ cô độc một mình đến có người kề vai sát cánh, nhưng chưa từng nhận học trò. Có lẽ, cảm giác có truyền thừa cũng thú vị. Ừm, cậu tên gì?"
Lý Trăn Nhược nhất thời im lặng, lát sau mới đàng hoàng nhắc hắn: "Lý Trăn Nhược."
"Trăn Nhược?" Hạ Hoằng Thâm nói, "Cái tên này chẳng hay gì cả. Nhưng thôi, không sao, tôi chẳng phải bố mẹ cậu. Cậu có thật sự muốn nhận tôi làm thầy không?"
Lưng Lý Trăn Nhược thẳng tắp, trịnh trọng gật đầu, "Vâng, thưa thầy."
Hạ Hoằng Thâm: "Được, hôm nay tôi nhận cậu làm học trò."
Lý Trăn Nhược mừng rỡ, nụ cười trên gương mặt muốn nhịn cũng không nhịn được, nhìn Hạ Hoằng Thâm.
Nhị Hoàng thấy cậu quỳ, nó không hiểu vì sao nên đi tới, dùng đầu cọ cậu.
Lý Trăn Nhược đưa tay đẩy Nhị Hoàng ra. Cậu có hơi do dự, hai tay chống lên mặt đất, dập đầu một cái thật mạnh với Hạ Hoằng Thâm, "Học trò bái kiến thầy." (*)
(*): Có hơi ngang thì cũng kệ tui nha, tui xưng hô theo bối cảnh hiện đại.
Hạ Hoằng Thâm gật đầu, nói: "Cậu muốn có sức mạnh, trở nên mạnh hơn, tôi nói cho cậu biết: Yêu vốn là thú, hấp thu linh khí đất trời, có linh căn sinh linh trí. Cậu có cơ duyên có được yêu thân, bây giờ chỉ cần hấp thu linh khí, tiếp tục tu luyện sẽ có được sức mạnh."
Lý Trăn Nhược nghe, cứ như đang xem phim cổ trang không bằng, nửa hiểu nửa không.
Hạ Hoằng Thâm nói tiếp: "Thiên địa vạn vật đều có linh, cậu thử đẩy linh lực ra ngoài cơ thể, cảm nhận linh khí xung quanh xem."
Lý Trăn Nhược nhắm mắt lại. Lần thứ nhất thử đẩy linh lực nhưng không phải biến thân. Cậu làm theo lời của thầy Hạ, dẫn linh lực bám lên da, bất chợt cảm thấy như có một con đường kết nối cơ thể với bên ngoài. Hạ Hoằng Thâm nói trong thiên địa ẩn chứa linh khí, vào lúc này, nó đã không còn là mờ mịt nữa, mà là chân chính cảm nhận được, cảm giác được.
Hạ Hoằng Thâm nói: "Linh khí càng dồi dào, cậu càng có thể hấp thu được nhiều. Cho nên, nơi nào nhiều linh khí, yêu cũng nhiều. Nhưng trong thành phố linh khí ít, lượng linh khí cậu hấp thụ có hạn."
Lý Trăn Nhược lặng lẽ cảm nhận luồng linh khí chậm rãi tiến vào cơ thể.
Hạ Hoằng Thâm giơ chân lên điểm liên tiếp mấy huyệt trên ngực cậu, dừng lại ở bụng dưới, nói: "Linh khí đi vào trong cơ thể, theo đường thở sẽ tụ lại cho cậu dùng, cất trữ trong đan điền. Đây cũng là nơi chứa yêu đan."
Lý Trăn Nhược cố gắng cảm nhận linh khí.
Hạ Hoằng Thâm: "Tu luyện khó khăn, ngày qua ngày, năm qua năm dài đằng đẵng không ngừng không tận, có thể đi đến đâu thì phải xem số phận của cậu rồi."
Lý Trăn Nhược trịnh trọng đáp: "Cảm ơn thầy."
Hạ Hoằng Thâm đột nhiên đứng dậy, một tay kết ấn vỗ lên trán cậu. Lý Trăn Nhược thấy một dấu ấn màu đen đặt vào cơ thể mình, lại nghe thấy hắn nói: "Học trò, cho cậu cái dấu ấn."
Lý Trăn Nhược thầm nghĩ, mình không phải thịt lợn.
Nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn, lễ phép nói: "Cảm ơn thầy. Sau này con kiếm được tiền sẽ mời thầy ăn đồ ăn cho mèo ngon nhất!"
Hạ Hoằng Thâm nghe thế, nhìn cậu hỏi: "Giờ cậu đang ăn đồ ăn cho mèo hãng nào?"
Lý Trăn Nhược nhìn trời, nhớ lại cái túi đựng thức ăn cho mèo của mình trông như thế nào, nhưng không nhớ được nhãn hàng. Cậu chần chờ nói: "Chắc là đồ ăn cho mèo hàng nhập khẩu, tôi không nhớ rõ của hãng nào nhưng nếu được thấy, chắc chắn sẽ nhận ra."
Hạ Hoằng Thâm hỏi tiếp: "Chỗ nào bán? Tôi chỉ ăn thức ăn cho mèo của siêu thị bán."
Lý Trăn Nhược cũng không biết mua ở đâu, nghĩ một chút mới đáp: "Có lẽ là siêu thị thực phẩm nhập khẩu."
"Ồ." Mặt Hạ Hoằng Thâm đầy suy tư, "Ăn ngon không?"
Lý Trăn Nhược: "Cũng tạm."
Hạ Hoằng Thâm gật đầu, "Nhớ hiếu kính thầy."
Lý Trăn Nhược: "Con biết rồi ạ."
Cậu đứng dậy, nói: "Thầy, còn Nhị Hoàng..."
Hạ Hoằng Thâm: "Để nó lại đi. Long Tĩnh sẽ chăm sóc nó."
Cậu vội vàng cảm ơn, lại nói: "Thầy, có thể cho con mượn chút tiền không? Sau này nhất định sẽ trả lại thầy."
Không ngờ hắn lại bảo: "Thầy con không có tiền. Đi tìm Tiểu Phượng ấy, nó có tiền nhất trong cả đám."
Lý Trăn Nhược thầm nghĩ, Phượng Tuấn Nguyên là bác sĩ ngoại khoa mà phải sống khổ thế sao? Như vậy cũng có thể thấy được trong đám người này có bao nhiêu kẻ phá của. Ngoài miệng cậu vẫn đáp: "Vâng, tạ ơn thầy."
Cuối cùng, Lý Trăn Nhược mượn Phượng Tuấn Nguyên 500 tệ. Nhớ lại bộ dáng y loay hoay tìm khắp nơi mới được 500 tệ, Lý Trăn Nhược nhìn thôi cũng đủ biết cuộc sống khó khăn của bọn họ.
Lấy được tiền từ chỗ Phượng Tuấn Nguyên rồi, Lý Trăn Nhược vội đến bến xe. Dì Ngô ở một huyện khá xa trong tỉnh, ngồi xe bus mất 4 tiếng. Cậu cân nhắc, đong đếm một hồi. Nếu dùng hình dáng con mèo đi nhờ xe bus có sao không, lỡ đâu đi được nửa đường tài xế ném cậu xuống xe thì sao? Quan trọng hơn cả là nếu đến nơi, cậu không có quần áo mặc.
Mà lúc này, việc tu luyện càng cần thiết.
Không lâu sau khi xe bus khởi hành, một đứa nhỏ ngồi hàng trước say xe, gọi chị Huệ. Vì trong xe mở điều hòa nên không thể mở cửa sổ được. Cái mùi chua chua khó chịu ấy bay khắp khoang xe, Lý Trăn Nhược lập tức bịt kín mũi. Mà gã trung niên ngồi cạnh cậu ngủ ngáy vang dội. Thỉnh thoảng còn nghiêng đầu qua chỗ cậu. Lúc sắp gục lên vai cậu thì gã tỉnh, cất đầu qua bên kia.
Đừng nói kiếp trước, nếu xem kiếp mèo này của cậu như một đời mà nói thì gộp cả hai đời lại, việc không có tiền đúng là nỗi đau thấu tim gan mà.
Cậu yên tĩnh lại, nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Càng rời xa thành phố, đến vùng ngoại ô, linh khí xung quanh nhiều hơn khiến tốc độ tu luyện tăng nhanh hơn một chút.
Lúc xuống xe, Lý Trăn Nhược không chỉ không mệt mỏi mà còn cảm thấy tinh thần sảng khoái, như mới ngủ một giấc dậy. Cả người nhẹ bẫng.
Tình trạng hiện tại khiến cậu cảm thấy ngày mình hóa hình có quần áo không còn xa nữa.
Địa chỉ của dì Ngô là Lý Trăn Nhược nghe trộm được lúc dì rời khỏi nhà họ Lý. Khi ấy, dì đang nói chuyện với đồng hương, Lý Trăn Nhược nghe rõ dì ở thôn nào, huyện nào, gốc(*) ở nông thôn.
(*) Gốc – gốc gác = quê. Chắc hẳn là mọi người đã từng nghe qua gốc nhà mẹ, gốc nhà bố. Tui sợ có người không hiểu nên chú thích, nếu hiểu có thể bỏ qua.
Nhưng mà cậu chỉ nhớ tên thôn dì ở. Đến thị trấn, Lý Trăn Nhược tìm người hỏi đường thì chuyển tuyến xe bus. Đi được nửa đường, tài xế bỏ lại cậu bên lề đường, nói rằng đã đến nơi.
Lý Trăn Nhược mờ mịt. Hai bên đường đều là cánh đồng rộng mênh mông, xa xa mới thấy một ngôi nhà hai tầng, xung quanh chẳng có một bóng người.
Giờ cậu mới biết cái ý định đến cửa thôn tìm một người hỏi đường đúng là tùy tiện mà!
Cậu chỉ có thể đi dọc theo con đường nhỏ coi như rộng rãi, bằng phẳng trải dài bên bờ ruộng dẫn vào thôn. Cuốc bộ hơn 20 phút, Lý Trăn Nhược mới nhìn thấy quán trà ven đường. Trong quán có rất nhiều người ngồi uống trà, chơi mạt chược.
Lý Trăn Nhược đi đến cạnh một ông lão đang xem người ta đánh mạt chược, nhẹ giọng hỏi: "Cháu chào ông ạ. Ông ơi, cháu có thể hỏi ông vài câu không ạ?"
Cậu vừa dứt lời, một bàn đang chú tâm đánh mạt chược nhìn sang cậu.
Cậu hơi mất tự nhiên ho một tiếng, hỏi: "Cháu muốn hỏi trong thôn có một chị tên là Ngô Giai Muội phải không ạ?"
Người một bàn nhìn cậu, không ai đáp lời.
Lý Trăn Nhược bắt đầu nghi ngờ có phải mình nói gì sai, hay nói vào điều cấm kỵ gì rồi.
Lúc cậu đang phân vân nên đi hay ở thì có người chỉ tay về phía trước, "Đi thẳng rồi rẽ phải, đi thêm 200 mét nữa là đến. Cái nhà có cây lê trước sân ấy."
Lý Trăn Nhược nói tiếng cảm ơn, lúc quay người muốn đi thì có người nói với cậu: "Cẩn thận chút."
Cậu quay đầu lại đã thấy mấy người kia cúi đầu chơi mạt chược tiếp. Cẩn thận cái gì cơ? Tại sao phải cẩn thận? Lý Trăn Nhược không rõ.
Đi theo hướng người ta chỉ đường, Lý Trăn Nhược đi được một đoạn mới nhớ ra một chuyện: Cây lê nó như thế nào ấy nhỉ? Cậu ngơ ngác đứng bên đường một lúc, may mắn gặp được một người phụ nữ tuổi trung niên đi ngang qua, hỏi lại bà mới biết được địa chỉ chính xác hơn.
Cổng nhà không đóng. Lý Trăn Nhược đứng từ ngoài nhìn vào ngôi nhà hai tầng hơi cũ, do dự một chút mới gọi: "Dì Ngô ơi!"
Cậu nghĩ bây giờ không cần vòng vo Tam quốc, trước đó dì Ngô đã bị kinh hãi, chắc chắn không chịu nổi kinh hãi lần thứ hai. Không bằng mình lừa dì, dụ dì nói ra sự thật. Nếu như dì không nói, Lý Trăn Nhược cậu cũng có biện pháp thăm dò.
Nhưng mà cậu gọi một lúc lâu, trong nhà không có động tĩnh gì. Cậu đi đến trước nhà gõ cửa, cũng không có người ra mở cửa cho cậu.
Lý Trăn Nhược nghĩ có lẽ giờ này không có ai ở nhà. Đang do dự không biết nên vào trong sân ngồi đợi tiếp hay không, nhưng cậu sợ chờ mãi mà không có người thì quay lại đường cũ rời đi.
Cậu đến quán trà kia, hỏi lại mấy người đang chơi mạt chược, "Xin hỏi, trong nhà của chị Ngô Giai Muộn không có ai sao?"
Ông cụ ngồi xem người ta đánh mạt chược ngẩng đầu nhìn cậu, nói: "Có mà, con trai bả lúc nào mà chẳng ở nhà."
Lý Trăn Nhược hỏi: "Thế, sao cháu gọi mà không ai đáp vậy?"
Ông cụ quay đầu nhìn mọi người chơi bài, "Vậy lần sau quay lại đi."
Sau đó, chẳng có ai nói chuyện với cậu nữa Lý Trăn Nhược đứng một bên cảm thấy hơi lúng túng. Đứng ở chỗ này nhìn về phía xa kia, tiếc là không thể nhìn thấy ngôi nhà nhỏ hai tầng của dì Ngô.
Cậu hơi do dự. Bây giờ trời đã không còn sớm nữa. Trong thôn, một nơi nghỉ chân qua đêm chắc cũng chẳng có đâu. Nhưng hết cách rồi, giờ chỉ có thể quay lại thị trấn ngủ một đêm, sáng mai tính tiếp.
Một khách sạn nhỏ của thị trấn lấy 80 tệ một đêm. Drap trải giường dinh dính, không biết đã giặt hay chưa. Trong phòng toàn mùi ẩm ướt, dẫu vậy, cái giá này cũng quá đắt rồi đi.
Phòng vệ sinh không có đồ rửa mặt, Lý Trăn Nhược ngồi xe bus một ngày, tóc dính đầy bụi, muốn gội đầu. Cậu đành đi xuống tiệm cắt tóc gần đó, muốn hỏi giá cả nhưng thấy trong tiệm toàn các bà các chị đồng loạt ngẩng đầu nhìn cậu. Trên mặt bàn, trước gương không có dụng cụ cắt tóc.
Lý Trăn Nhược chưa từng thấy tình huống nào như thế này. Trực giác mách bảo cậu không nên đi vào đây, vội vàng chạy ra ngoài.
Cái gì cậu cũng không muốn quản nữa, tìm một quán cơm ăn tối rồi đi về. Về phòng, nằm trên giường xem TV, nghĩ người sống còn không sướng bằng mèo. Nếu cậu có kiếp sau, thà làm mèo thật cho rồi. Mỗi ngày chỉ ăn, ngủ với làm nũng là được. (Chẳng khác gì con tui, chỉ ăn với ngủ, thấy chuột thì chạy. Nuôi mèo cũng khổ tâm chứ.)
Cậu cuộn tròn người lại, cố gắng ném ký ức ngày hôm đó đi. Cách tốt nhất là không nghĩ đến nó nữa.
Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lý Trăn Nhược bị tiếng gõ cửa đánh thức. Ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, mới phát hiện ra chưa tắt TV, đồng hồ đã chỉ qua 12 giờ đêm.
Ai lại đến vào lúc này cơ chứ?
Khi ngủ cậu không cởi quần áo, bò dậy đi mở cửa. Cánh cửa hé ra một cái khe nhỏ, Lý Trăn Nhược thấy ngoài cửa là một cô gái. Vì thế, mở cửa rộng ra một chút rồi hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Giọng cô gái đậm mùi địa phương, hỏi: "Anh cần phục vụ sao?"
Lý Trăn Nhược không rõ lắm, hơi ngốc nghếch hỏi lại: "Phục vụ gì?"
Cô gái nở nụ cười, vươn tay sờ mặt Lý Trăn Nhược một cái.
Da gà da vịt lập tức nổi khắp người từ đầu đến chân, Lý Trăn Nhược cũng hiểu ra loại phục vụ gì, "Không cần." Rồi đóng sầm cửa lại.
Cậu thấy mình hơi kỳ lạ. Tất nhiên cậu đến chỗ này không phải để tìm gái nhưng cô gái kia không xấu. Bị sờ mặt một cái cũng không mất miếng thịt nào, nhưng phản ứng của cơ thể rất rõ ràng. Chỉ tí tiếp xúc mang theo ám chỉ kia đã khiến cậu khó chịu.
Lý Trăn Nhược dựa vào cánh cửa. Những phản ứng kỳ quái của cơ thể này nói rõ một điều rằng chủ nhân của cơ thể này là một con mèo gay. Nếu không thì chỉ có một khả năng là cậu đã bị Lý Trăn Nhiên bẻ cong.
Aizzz... Lý Trăn Nhược than một tiếng, ngồi xổm xuống.
Cậu quay về giường nằm tiếp nhưng nằm chưa ấm chỗ lại có người đến gõ cửa.
Lý Trăn Nhược tức giận, bước tới mở cửa, khó chịu ra mặt hỏi: "Có chuyện gì?"
Năm mới vui vẻ, sức khỏe, an khang!
Hôm nay người ta đi khai xuân, còn tui đi khai truyện😂 2 ngày nữa là đi học ròi, sợ là sau Tết tui kín lịch đó😥
P/s: Bé mèo sắp về nhà rồi, anh hai tỏ tình luôn đó