Edit: Lan Điềm Điềm
Cho nên suốt một ngày hôm nay Lạc Thừa Thu chỉ dành để học hỏi.
Đến giờ ăn trưa, hai người cũng không ra ngoài, Đổng Thiếu Ân kêu bảo mẫu mang cơm đến công ty. Hắn cũng không biết vì nguyên nhân gì mà y làm vậy, cho nên lúc sắp tan tầm, hắn vô tình hỏi một câu.
"Cậu thích đồ ăn do bảo mẫu làm sao? Tôi còn tưởng cậu sẽ thích ra ngoài ăn hơn chứ."
Đổng Thiếu Ân nghe vậy, có chút kinh ngạc mà nhìn hắn, sau đó nói.
"Không phải anh thích ăn đồ ăn do bảo mẫu nấu sao?"
Lạc Thừa Thu kinh ngạc, sau đó lập tức minh bạch, Đổng Thiếu Ân nghĩ hắn thích ăn cơm bảo mẫu nấu nên mới kêu người ta mang cơm đến.
Cũng đúng, Đổng Thiếu Ân cũng đâu phải đi làm ngày một ngày hai, nếu y thích thì trước kia cũng phải kêu người mang cơm đến, nhưng theo hắn biết trước đây không có.
Hóa ra không phải do Đổng Thiếu Ân muốn mà vì hắn thích.
Đối với Đổng Thiếu Ân mà nói, cho dù chỉ là chuyện vô tình nói ra y vẫn xem như chuyện đương nhiên, nhưng mà với Lạc Thừa Thu mà nói, tâm trạng càng thêm khó hiểu.
Đời trước, bọn họ chưa từng bộc lộ tình cảm với nhau.
Đừng nói là bộc lộ tình cảm, ngay cả nhự nhàng nói chuyện với nhau cũng chưa có mấy lần.
Bản thân hắn đời trước hận Đổng Thiếu Ân như vậy, tất nhiên sẽ không nhẹ nhàng nói chuyện với y, cũng không biết, ở nơi hắn không nhìn thấy y lại vì hắn trả giá rất nhiều!
Một người trong lòng chỉ có căm hận, mặc kệ người kia làm cái gì, đều cảm thấy người kia giả tạo.
Nhưng khi suy nghĩ rộng ra một chút, có lẽ sẽ phát hiện ra, cái gọi là căm hận kia kì thật là để ý, cực kì để ý.
Mặc cho tình yêu của người kia có phải là cái mà mình muốn, nhưng không thể phủ nhận hắn trả giá. Ngay lúc tầm nhìn xa ra, cái gọi làm căm hận đó thoạt nhìn rất buồn cười.
Giống như hắn ở đời trước, hắn đối với mẹ mình toàn tâm toàn ý, kết quả cuối cùng thì sao? Mẹ hắn rõ ràng biết hắn sống thế nào, rõ ràng biết hắn trải qua không vui vẻ, nhưng lại chưa hỏi hắn một câu, cũng không vì hắn đau lòng một chút! Hắn còn không biết, mẹ của hắn, vẫn luôn ở bên người đàn ông khác, cái vẻ ngoài yêu thương cha hắn kia chỉ là giả tạo.
Mà người hắn luôn hận kia, sau khi hắn chết lại trở nên điên cuồng, vì hắn mà báo thù, cuối cùng lại nổ súng tự sát. Đáng tiếc, đến khi chết hắn đều căm hận y.
Cho nên đôi khi ngẫm lại, giữa hai người hiểu lầm thật sự rất nhiều.
"Thắt dây an toàn." Thấy Lạc Thừa Thu lên xe một lúc rồi mà vẫn ngồi im, Đổng Thiếu Ân đành nhắc nhở.
Lạc Thừa Thu lúc này rốt cuộc hoàn hồn, sau đó nhìn sang. Lúc này mới phát hiện, bọn họ đã ở trong xe, mà giờ này hiển nhiên là chuẩn bị về nhà.
Lúc Đổng Thiếu Ân nhắc nhở, Lạc Thừa Thu mới nhanh chóng thắt dây an toàn.
Kỹ thuật lái xe của Đổng Thiếu Ân rất tốt, chỉ là đi hơi nhanh, nhưng có Lạc Thừa Thu ở trong xe, y sẽ đi chậm hơn bình thường, cho nên khoảng nửa giờ sau, hai người mới về tới nhà.
- ---------------------------------------
Bảo mẫu chắc là đã về, cơm tối đã làm xong, đều để trong lồng giữ nhiệt.
Cả ngày hôm nay tuy Lạc Thừa Thu không làm gì liên quan đến thể lực, nhưng làm việc trí óc cũng tiêu hao năng lượng, nên đúng là bây giờ có hơi đói bụng.
Bữa tối hôm nay Lạc Thừa Thu ăn nhiều hơn không ít, Đổng Thiếu Ân nhìn thấy cũng ăn nhiều hơn một ít. Trước kia sau khi ăn xong, thức ăn dư lại rất nhiều, nhưng hôm nay lại chỉ còn một ít.
Ăn xong chén đũa đều được Đổng Thiếu Ân thu vào trong bếp, Lạc Thừa Thu cũng giúp đỡ lau bàn ăn. Đổng Thiếu Ân nhìn sang, "Anh lên sô pha ngồi đi, nơi này không có việc gì cần làm."
5 năm qua, Lạc Thừa Thu thật sự không làm mấy cái này. Đa số thời gian hắn đều sống trong oán hận..Cho nên sống thế nào đều do mình lựa chọn, sống trong oán hận là cũng là một cách sống.
Nếu hắn sớm nghĩ thông suốt, thì kết cục đời trước đã khác. Mà hắn, lại may mắn có một cơ hội làm lại.
"Lau cái bàn mà thôi." Lạc Thừa Thu hơi cười nói.
Đổng Thiếu Ân liếc nhìn Lạc Thừa Thu một cái, cũng không nói gì nữa.
- ----------------------------------------------------
Dọn dẹp xong, Lạc Thừa Thu đến thư phòng. Hôm nay ở công ty đã học tập một ngày, nhưng chỗ không hiểu còn rất nhiều.
Cho nên Lạc Thừa Thu muốn tranh thủ thời gian buổi tối lại học thêm một ít. Ít nhất tranh thủ nhiều chút để nhanh có thể làm việc.... Chỉ là lí tưởng thì hay ho mà hiện thực thì khó khăn.
Vừa đến thư phòng, không quá vài phút Đổng Thiếu Ân cũng đến thư phòng, y không nói lời nào, chỉ đứng ở cửa. Ánh mắt.....nếu là dùng suy nghĩ của người bình thường để lý giả thì chính làm lạnh lùng âm hiểm.
Nếu là Lạc Thừa Thu trước đây, thấy ánh mắt này tất nhiên sẽ nghĩ nhiều, cũng sẽ không vui. Chỉ là sống lại một lần, đã sớm hiểu rõ EQ của y thấp cỡ nào, năng lực biểu đạt cảm xúc có nhiều kì lạ. Lúc này, Lạc Thừa Thu nhìn biểu tình của y như vậy cũng đã sớm quen, cũng coi như là hiểu hết con người y, chỉ là không có biện pháp với tính cách này của y mà thôi.
Lạc Thừa Thu ngẩng đầu lên nhìn về phía Đổng Thiếu Ân.
"Có chuyện gì sao?"
"........ Anh ở đây làm gì?" Cuối cùng Đổng Thiếu Ân cũng mở miệng.
Lạc Thừa Thu cười nhẹ, "Tôi muốn làm quen với nghiệp vụ một chút, muốn ở đây đọc một ít tài liệu, cậu cứ làm việc của mình đi, nếu không ở đây cũng được, tôi có gì không hiểu cũng có thể hỏi cậu, cậu thấy thế nào?"
Cũng không biết là câu nào nói đến trong lòng Đổng Thiếu Ân, Đổng Thiếu Ân gật gật đầu, sau đó đóng cửa thư phòng, đi đến sô pha ngồi xuống.
Lạc Thừa Thu nhìn thoáng qua phản ứng này của y, mỉm cười nói.
"Nếu cậu không làm gì, có thể đi rót 2 ly nước."
Đổng Thiếu Ân nghe xong lập tức đứng dậy. Không lâu sau liền trở lại, trong tay cầu 2 ly nước, có một ly là nước chanh.
Nhìn thấy ly nước chanh kia, ánh mắt Lạc Thừa Thu liền dừng lại. Có lẽ bởi vì còn nhỏ hắn không được uống các loại nước ngọt kia, cho nên, cho dù sau này lớn rồi, hắn lại thích uống nước chua chua ngọt ngọt này. Bình thường con trai sẽ không có loại sở thích này, cho nên, hồi học đại học vì không muốn bị chú ý, hay là nói không muốn bị chê cười nên hắn luôn giấu điều này.
Những lúc ở nhà, đặc biệt những lúc cảm thấy phiền muộn, hắn thích uống một ly nước chanh chua chua ngọt ngọt này. Thói quen này của hắn, cũng không quá rõ ràng đi, vậy mà không ngờ y lại biết.
Lạc Thừa Thu đột nhiên nghĩ đến, đời trước khi mình là linh hồn đi theo Đổng Thiếu Ân, hắn thấy đôi khi tâm trạng y không tốt, cũng sẽ uống nước chanh. Khi đó hắn còn nghĩ, Đổng Thiếu Ân cũng thích uống nước chanh sao, bây giờ xem ra, là vì hắn...
Đời trước, chẳng lẽ là vì quá nhớ nhung? Nên mới uống nước chanh...?
Nghĩ đến điều này, hắn lại cảm thấy phiền muộn.
Đổng Thiếu Ân cũng không biết Lạc Thừa Thu đang suy nghĩ cái gì, y đem ly nước chanh kia để trước mặt Lạc Thừa Thu, sau đó chính mình cầm một ly khác đi tới số pha ngồi xuống.
Lạc Thừa Thu cúi đầu, hòng che giấu ánh mắt phức tạp của mình. Một lát sau, hắn chậm rãi cầm ly nước chanh lên, nhẹ nhàng uống một ngụm. Vị chua chua ngọt ngọt liền tan ở trong miệng, Lạc Thừa Thu uống thêm một ngụm sau đó đặt ly xuống.
Đổng Thiếu Ân ngồi trên sô pha cũng chậm rãi uống nước, sau đó ngẩng đầu nhìn Lạc Thừa Thu, "Anh cứ xem đi, có gì không hiểu, có thể hỏi tôi."
Lạc Thừa Thu nghe vậy, hơi cười một chút.
"Được, tôi biết rồi."
Sau đó trong phòng liền không còn tiếng động gì, Đổng Thiếu Ân ngồi trên sô pha tùy tiện xem một cuốn tạp chí, Lạc Thừa Thu nói muốn xem tài liệu, là tài liệu đã ở công ty đã được copy vào USB, bây giờ muốn đọc chỉ cần cắm USB vào là được.
Suốt 2 tiếng đó, Lạc Thừa Thu cũng không hỏi vấn đề gì, nhưng Đổng Thiếu Ân cũng không rời đi, cũng không hướng hắn dò hỏi. Hai người tuy không ai nói chuyện với ai, nhưng bầu không khí lại an tĩnh vô cùng.
Ít nhất Lạc Thừa Thu lại cảm thấy như vậy.
Lúc đồng hồ điểm 9 giờ, Lạc Thừa Thu tắt máy tính. Đổng Thiếu Ân ngồi ở số pha cũng lấp tức buông tạp chí, nhìn về phía này.
"Xem xong rồi?" Đổng Thiếu Ân mở miệng.
Lạc Thừa Thu lắc đầu, "Sao có thể xong ngay được, còn rất nhiều, nhưng bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi rồi, sáng mai còn phải đi làm."
Đổng Thiếu Ân cũng không có ý kiến gì, gật gật đầu.
Đóng máy tính lại, lấy USB ra, Lạc Thừa Thu thu dọn một ít tài liệu trên bàn sau đó mới đi ra ngoài, Đổng Thiếu Ân im lặng đi theo sau hắn.
Trở về phòng ngủ, Lạc Thừa Thu mới hướng Đổng Thiếu Ân nói, "Cậu tắm trước đi!"
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu.
Lúc Đổng Thiếu Ân cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm xong, Lạc Thừa Thu mới thu hồi tầm mắt, thở dài một tiếng, sau đó cũng đi lấy đồ để chuẩn bị đi tắm.
Đổng Thiếu Ân tắm xong đi ra, Lạc Thừa Thu mới đi vào. Đến lúc Lạc Thừa Thu tắm xong đi ra, thì thấy Đổng Thiếu Ân đã ngồi sẵn ở ghế mà hôm qua hắn sấy tóc cho y, trước mặt còn để một cái máy sấy. Thấy hắn đi ra, Đổng Thiếu Ân quay qua nhìn hắn, cái ánh mắt này, không cần nói cũng biết.
Lạc Thừa Thu mỉm cười, đi qua đứng đằng sau y, "Muốn tôi giúp cậu sấy tóc?"
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu.
Lạc Thừa Thu tất nhiên là không từ chối, hắn lấy máy sấy qua bắt đầu sấy tóc cho y, mấy phút liền xong. Lúc Lạc Thừa Thu muốn cất máy sấy, Đổng Thiếu Ân bỗng vươn tay, cũng không biết y muốn lấy máy sấy hay muốn làm gì, nhưng kết quả là y lại chạm phải cổ tay Lạc Thừa Thu.
Lạc Thừa Thu ngạc nhiên nhìn y, Đổng Thiếu Ân cũng kinh ngạc, chỉ là y vẫn cầm tay hắn, không buông ra.
Lạc Thừa Thu cũng không giãy tay ra, chỉ là nhìn Đổng Thiếu Ân, anh mắt do hỏi nhìn y, "Làm sao vậy?"
Đổng Thiếu Ân nhấp nhấp miệng, y yên lặng nhìn Lạc Thừa Thu, ánh mắt kia... nếu có người thứ ba ở dây nhìn thấy chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh ánh mắt thật lạnh lùng.
Khóe miệng Lạc Thừa Thu cứng đờ, nếu không phải có ký ức kiếp trước, chỉ sợ nhìn thấy Đổng Thiếu Ân như bây giờ.....hắn chỉ cảm thấy thấy đáng sợ!
Nhưng cũng vì có kí ức kiếp trước, nên Lạc Thừa Thu cũng không giãy tay khỏi tay Đổng Thiếu Ân, ngược lại lúc y trầm mặc, còn hơi cười, "Có chuyện gì, cậu nói đi."
Đổng Thiếu Ân cúi đầu, tạm dừng vài giây sau đó mới chậm rãi nó, "Không có chuyện gì."
Xem bộ dạng này của y, Lạc Thừa Thu tất nhiên biết là không có chuyện gì, chỉ là y không nói gì, hắn cũng không thể đoán được. Huống hồ, từ khi ở chung đến nay, xảy ra chuyện lớn chuyện nhỏ hắn cũng không bao giờ hỏi đến.
Nói tóm lại vẫn cần có thời gian, nghĩ đến đây, Lạc Thừa Thu liên bình tĩnh lại.
"Tóc khô rồi, chúng ta ngủ sớm một chút."
Đổng Thiếu Ân nâng đầu lên, nhìn thoáng qua Lạc Thừa Thu, sau đó mới chậm rãi gật đầu.
Lúc Lạc Thừa Thu đang mơ mơ màng màng, tự nhiên Đổng Thiếu Ân bên cạnh dịch đến bên cạnh hắn.
Sau đó, Lạc Thừa Thu cảm giác mềm mại ấm áp ở trên môi, chỉ là lúc đó mệt quá, lạc Thừa Thu cũng không mở mắt ra, mà cảm giác ấm áp kia, cũng chỉ ở trên môi hắn vài giây liên rời đi.
Thế là Lạc Thừa Thu cũng không mở mắt ra, quãng thời gian hai người ở chung, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, hắn cùng Đổng Thiếu Ân hôn môi cũng không ít, cho dù hắn chưa chủ động lần nào hết.
Ở trên giường cũng vậy, hắn tuy rằng ở trên, nhưng bình thường đều là Đổng Thiếu Ân chủ động, trừ khi tâm tình hắc không tốt hoặc lúc tức giận, hắn sẽ cố ý dày vò Đổng Thiếu Ân ở trên giường. Cho dù là như vậy, Đổng Thiếu Ân chưa nói một lời từ chối nào.
Cho nên chỉ đơn giản là hôn môi, Lạc Thừa Thu cũng thấy không có gì, lúc này hắn mơ màng sắp ngủ rồi, cũng không muốn tỉnh lại làm gì.
Cho nên Lạc Thừa Thu không biết, Đổng Thiếu Ân hôn hắn xong, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Thừa Thu thật lâu... Chừng khoảng một tiếng sau, y mới ly khai tầm mắt...
—---------
Sáng hôm sau, lúc Lạc Thừa Thu tỉnh lại theo bản năng sờ lên môi mình, ký ức đêm qua chậm rãi hiện về.
Lúc Đổng Thiếu Ân hôn hắn, hắn không phải một chút cảm giác cũng không có, chỉ là lúc ấy hắn quá buồn ngủ, nên không có mở mắt, hiện tại,....hình như có chỗ nào quái quái thì phải!
Lạc Thừa Thu lại sờ lên môi mình, lúc này Đổng Thiếu Ân bỗng nhiên từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy động tác của Lạc Thừa Thu, đôi mắt lập tức trầm xuống.
Lạc Thừa Thu nhì thấy Đổng Thiếu Ân, hắn thu tay đang đặt trên môi xuống, cảm thấy có chút xấu hổ. Mà Đổng Thiếu Ân đã đi tới trước mặt Lạc Thừa Thu, lúc hắn ngẩng đầu lên lập tức bị Đổng Thiếu Ân cúi xuống hôn lên môi hắn!
Lạc Thừa Thu ngây ra, không nghĩ tới Đổng Thiếu Ân sẽ làm hành động này, bây giờ mới sáng sớm, nhưng mà chuyện này hắn cũng không bất ngờ lắm.
Trước kia, lúc quan hệ bọn họ không tốt, Đổng Thiếu Ân cũng sẽ cưỡng ép hắn thân mật, càng đứng nói hai ngày nay ở chung không tồi, Đổng Thiếu Ân làm ra hành động này cũng là chuyện bình thường.
Nếu mới bắt đầu Đổng Thiếu Ân là người chủ động, thì sau đó, Lạc Thừa Thu cũng chủ động làm sâu thêm nụ hôn này. Đến lúc này, Đổng Thiếu Ân sẽ buông lỏng để Lạc Thừa Thu chủ động.
Nụ hôn này mãi sau mới dừng lại, chờ đến lúc Lạc Thừa Thu buông Đổng Thiếu Ân ra, hô hấp của hai người có chút rối loạn. Chỗ tóc của Đổng Thiếu có hơi rối, Lạc Thừa Thu nhìn thấy, tự nhiên đưa tay ra giúp y chỉnh lại tóc, thoạt nhìn thân mật vô cùng. Cũng không biết có phải ảo giác của hắn, hình như tai Đổng Thiếu Ân đỏ lên một chút.
Không khí lúc này ấm áp vô cùng, lát sau Lạc Thừa Thu nhẹ nhàng mở miệng, "Giờ cũng không còn sớm, chúng ta đi xuống đi. Lát nữa ăn xong bữa sáng, chúng ta còn phải đi làm."
Đổng Thiếu Ân nhìn nhìn Lạc Thừa Thu, sau đó gật gật đầu.
—-------
Mấy ngày gần đây, cuộc sống sinh hoạt của bọn họ lặp đi lặp lại những việc đơn giản mà có quy luật. Buổi sáng cùng nhau thức dậy, đôi khi thì tập luyện một chút, sau đó thì ăn sáng, Lạc Thừa Thu sẽ tập luyện thêm một chút sau đó cùng Đổng Thiếu Ân đi làm.
Mấy ngày nay ở công ty Lạc Thừa Thu đều dành thời gian để làm quen và học tập, có Đổng Thiếu Ân hướng dẫn nên hắn nắm bắt công việc cũng nhanh hơn. Tuy rằng mấy ngày này hắn chưa giúp được gì cho Đổng Thiếu Ân, nhưng sơ lược về quy luật hoạt động của công ty với cách xử lý công việc của một trợ lý hắn đều đã nắm rõ.
Ngày mai là cuối tuần, Lạc Thừa Thu muốn tranh thủ ngày hôm nay học hỏi thêm nghiệp vụ, Đổng Thiếu Ân đương nhiên là đồng ý.
Buổi tối hôm đó, Đổng Thiếu Ân nhìn về phái Lạc Thừa Thu, bỗng nhiên nói, "Chút nữa tôi về nhà bên kia một chuyến, anh có đi cùng tôi không?"
Lạc Thừa Thu nghe vậy thì rất kinh ngạc, nhà bên kia, đương nhiên hắn biết Đổng Thiếu Ân đang nói là nhà nào. Đời trước, Đổng Thiếu Ân chưa từng đưa hắn đến nhà chính bên kia, tất nhiên là lúc đó là do quan hệ của họ không được như bây giờ, cho dù Đổng Thiếu Ân muốn hắn đi, chắc chắc hắn cũng sẽ không đi.
Mà hiện tại, trong thời gian ngắn Lạc Thừa Thu cũng không biết là mình nên đáp ứng hay từ chối, cho nên chỉ sững sờ nhìn y.
"Anh không muốn đi?" Đổng Thiếu Ân lần nữa mở miệng, lúc này ánh mắt y đã thay đổi, Lạc Thừa Thu cuối cùng cũng phản ứng, nhìn nhìn y rồi mới chậm rãi mở miệng, "Cậu về nhà bên kia có chuyện gì sao?"
"Tập đoàn có một dự đang triển khai, trước đây là ba tôi phụ trách, bây giờ muốn tiếp tục dự án đó thì cần sự đồng ý của ba tôi, tôi trở về là để bàn bạc chuyện này."
Lạc Thừa Thu đột nhiên nghĩ đến đời trước, lúc hắn là linh hồn đi bên cạnh Đổng Thiếu Ân thì cũng nghe nói qua ba của Đổng Thiếu Ân phụ trách một dự án nào đó, đúng là Đổng Thiếu Ân muốn tiếp nhận thì cần có ba y ra mặt, nhưng đang quá trình thực hiện dự án thì xảy ra sự cố, danh dự của tập đoàn cũng suýt nữa bị ảnh hưởng. Hình như là có người nhận hối lộ, khiến cho chất lượng dự án bị xuống cấp....Chuyện này bị đưa ra ánh sáng, nếu không phải Đổng Thiếu Ân có xử lí nhanh gọn dứt khoát, trực tiếp chỉ ra những người ăn hối lộ, lại dùng chút truyền thông, nếu không tập đoàn sẽ phải chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, Lạc Thừa Thu lập tức nhíu mày.
Lạc Thừa Thu không nói gì, Đổng Thiếu Ân thấy vậy hiểu lầm rằng hắn không muốn đi, bèn hạ mi mắt sau đó nhẹ nhàng nói, "Không phải anh là trợ lý của tôi sao? Trợ lý của tôi phải cùng tôi đi nhiều nơi, Anh không muốn cùng tôi về nhà sao?"
Nghe được lời này của Đổng Thiếu Ân, Lạc Thừa Thu cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng nhìn Đổng Thiếu Ân muốn giải thích rằng hắn muốn đi. Chỉ là Đổng Thiếu Ân lại không nhìn hắn, hơn nữa lúc nói xong những lời kia, y liền quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Cho nên suốt một ngày hôm nay Lạc Thừa Thu chỉ dành để học hỏi.
Đến giờ ăn trưa, hai người cũng không ra ngoài, Đổng Thiếu Ân kêu bảo mẫu mang cơm đến công ty. Hắn cũng không biết vì nguyên nhân gì mà y làm vậy, cho nên lúc sắp tan tầm, hắn vô tình hỏi một câu.
"Cậu thích đồ ăn do bảo mẫu làm sao? Tôi còn tưởng cậu sẽ thích ra ngoài ăn hơn chứ."
Đổng Thiếu Ân nghe vậy, có chút kinh ngạc mà nhìn hắn, sau đó nói.
"Không phải anh thích ăn đồ ăn do bảo mẫu nấu sao?"
Lạc Thừa Thu kinh ngạc, sau đó lập tức minh bạch, Đổng Thiếu Ân nghĩ hắn thích ăn cơm bảo mẫu nấu nên mới kêu người ta mang cơm đến.
Cũng đúng, Đổng Thiếu Ân cũng đâu phải đi làm ngày một ngày hai, nếu y thích thì trước kia cũng phải kêu người mang cơm đến, nhưng theo hắn biết trước đây không có.
Hóa ra không phải do Đổng Thiếu Ân muốn mà vì hắn thích.
Đối với Đổng Thiếu Ân mà nói, cho dù chỉ là chuyện vô tình nói ra y vẫn xem như chuyện đương nhiên, nhưng mà với Lạc Thừa Thu mà nói, tâm trạng càng thêm khó hiểu.
Đời trước, bọn họ chưa từng bộc lộ tình cảm với nhau.
Đừng nói là bộc lộ tình cảm, ngay cả nhự nhàng nói chuyện với nhau cũng chưa có mấy lần.
Bản thân hắn đời trước hận Đổng Thiếu Ân như vậy, tất nhiên sẽ không nhẹ nhàng nói chuyện với y, cũng không biết, ở nơi hắn không nhìn thấy y lại vì hắn trả giá rất nhiều!
Một người trong lòng chỉ có căm hận, mặc kệ người kia làm cái gì, đều cảm thấy người kia giả tạo.
Nhưng khi suy nghĩ rộng ra một chút, có lẽ sẽ phát hiện ra, cái gọi là căm hận kia kì thật là để ý, cực kì để ý.
Mặc cho tình yêu của người kia có phải là cái mà mình muốn, nhưng không thể phủ nhận hắn trả giá. Ngay lúc tầm nhìn xa ra, cái gọi làm căm hận đó thoạt nhìn rất buồn cười.
Giống như hắn ở đời trước, hắn đối với mẹ mình toàn tâm toàn ý, kết quả cuối cùng thì sao? Mẹ hắn rõ ràng biết hắn sống thế nào, rõ ràng biết hắn trải qua không vui vẻ, nhưng lại chưa hỏi hắn một câu, cũng không vì hắn đau lòng một chút! Hắn còn không biết, mẹ của hắn, vẫn luôn ở bên người đàn ông khác, cái vẻ ngoài yêu thương cha hắn kia chỉ là giả tạo.
Mà người hắn luôn hận kia, sau khi hắn chết lại trở nên điên cuồng, vì hắn mà báo thù, cuối cùng lại nổ súng tự sát. Đáng tiếc, đến khi chết hắn đều căm hận y.
Cho nên đôi khi ngẫm lại, giữa hai người hiểu lầm thật sự rất nhiều.
"Thắt dây an toàn." Thấy Lạc Thừa Thu lên xe một lúc rồi mà vẫn ngồi im, Đổng Thiếu Ân đành nhắc nhở.
Lạc Thừa Thu lúc này rốt cuộc hoàn hồn, sau đó nhìn sang. Lúc này mới phát hiện, bọn họ đã ở trong xe, mà giờ này hiển nhiên là chuẩn bị về nhà.
Lúc Đổng Thiếu Ân nhắc nhở, Lạc Thừa Thu mới nhanh chóng thắt dây an toàn.
Kỹ thuật lái xe của Đổng Thiếu Ân rất tốt, chỉ là đi hơi nhanh, nhưng có Lạc Thừa Thu ở trong xe, y sẽ đi chậm hơn bình thường, cho nên khoảng nửa giờ sau, hai người mới về tới nhà.
- ---------------------------------------
Bảo mẫu chắc là đã về, cơm tối đã làm xong, đều để trong lồng giữ nhiệt.
Cả ngày hôm nay tuy Lạc Thừa Thu không làm gì liên quan đến thể lực, nhưng làm việc trí óc cũng tiêu hao năng lượng, nên đúng là bây giờ có hơi đói bụng.
Bữa tối hôm nay Lạc Thừa Thu ăn nhiều hơn không ít, Đổng Thiếu Ân nhìn thấy cũng ăn nhiều hơn một ít. Trước kia sau khi ăn xong, thức ăn dư lại rất nhiều, nhưng hôm nay lại chỉ còn một ít.
Ăn xong chén đũa đều được Đổng Thiếu Ân thu vào trong bếp, Lạc Thừa Thu cũng giúp đỡ lau bàn ăn. Đổng Thiếu Ân nhìn sang, "Anh lên sô pha ngồi đi, nơi này không có việc gì cần làm."
5 năm qua, Lạc Thừa Thu thật sự không làm mấy cái này. Đa số thời gian hắn đều sống trong oán hận..Cho nên sống thế nào đều do mình lựa chọn, sống trong oán hận là cũng là một cách sống.
Nếu hắn sớm nghĩ thông suốt, thì kết cục đời trước đã khác. Mà hắn, lại may mắn có một cơ hội làm lại.
"Lau cái bàn mà thôi." Lạc Thừa Thu hơi cười nói.
Đổng Thiếu Ân liếc nhìn Lạc Thừa Thu một cái, cũng không nói gì nữa.
- ----------------------------------------------------
Dọn dẹp xong, Lạc Thừa Thu đến thư phòng. Hôm nay ở công ty đã học tập một ngày, nhưng chỗ không hiểu còn rất nhiều.
Cho nên Lạc Thừa Thu muốn tranh thủ thời gian buổi tối lại học thêm một ít. Ít nhất tranh thủ nhiều chút để nhanh có thể làm việc.... Chỉ là lí tưởng thì hay ho mà hiện thực thì khó khăn.
Vừa đến thư phòng, không quá vài phút Đổng Thiếu Ân cũng đến thư phòng, y không nói lời nào, chỉ đứng ở cửa. Ánh mắt.....nếu là dùng suy nghĩ của người bình thường để lý giả thì chính làm lạnh lùng âm hiểm.
Nếu là Lạc Thừa Thu trước đây, thấy ánh mắt này tất nhiên sẽ nghĩ nhiều, cũng sẽ không vui. Chỉ là sống lại một lần, đã sớm hiểu rõ EQ của y thấp cỡ nào, năng lực biểu đạt cảm xúc có nhiều kì lạ. Lúc này, Lạc Thừa Thu nhìn biểu tình của y như vậy cũng đã sớm quen, cũng coi như là hiểu hết con người y, chỉ là không có biện pháp với tính cách này của y mà thôi.
Lạc Thừa Thu ngẩng đầu lên nhìn về phía Đổng Thiếu Ân.
"Có chuyện gì sao?"
"........ Anh ở đây làm gì?" Cuối cùng Đổng Thiếu Ân cũng mở miệng.
Lạc Thừa Thu cười nhẹ, "Tôi muốn làm quen với nghiệp vụ một chút, muốn ở đây đọc một ít tài liệu, cậu cứ làm việc của mình đi, nếu không ở đây cũng được, tôi có gì không hiểu cũng có thể hỏi cậu, cậu thấy thế nào?"
Cũng không biết là câu nào nói đến trong lòng Đổng Thiếu Ân, Đổng Thiếu Ân gật gật đầu, sau đó đóng cửa thư phòng, đi đến sô pha ngồi xuống.
Lạc Thừa Thu nhìn thoáng qua phản ứng này của y, mỉm cười nói.
"Nếu cậu không làm gì, có thể đi rót 2 ly nước."
Đổng Thiếu Ân nghe xong lập tức đứng dậy. Không lâu sau liền trở lại, trong tay cầu 2 ly nước, có một ly là nước chanh.
Nhìn thấy ly nước chanh kia, ánh mắt Lạc Thừa Thu liền dừng lại. Có lẽ bởi vì còn nhỏ hắn không được uống các loại nước ngọt kia, cho nên, cho dù sau này lớn rồi, hắn lại thích uống nước chua chua ngọt ngọt này. Bình thường con trai sẽ không có loại sở thích này, cho nên, hồi học đại học vì không muốn bị chú ý, hay là nói không muốn bị chê cười nên hắn luôn giấu điều này.
Những lúc ở nhà, đặc biệt những lúc cảm thấy phiền muộn, hắn thích uống một ly nước chanh chua chua ngọt ngọt này. Thói quen này của hắn, cũng không quá rõ ràng đi, vậy mà không ngờ y lại biết.
Lạc Thừa Thu đột nhiên nghĩ đến, đời trước khi mình là linh hồn đi theo Đổng Thiếu Ân, hắn thấy đôi khi tâm trạng y không tốt, cũng sẽ uống nước chanh. Khi đó hắn còn nghĩ, Đổng Thiếu Ân cũng thích uống nước chanh sao, bây giờ xem ra, là vì hắn...
Đời trước, chẳng lẽ là vì quá nhớ nhung? Nên mới uống nước chanh...?
Nghĩ đến điều này, hắn lại cảm thấy phiền muộn.
Đổng Thiếu Ân cũng không biết Lạc Thừa Thu đang suy nghĩ cái gì, y đem ly nước chanh kia để trước mặt Lạc Thừa Thu, sau đó chính mình cầm một ly khác đi tới số pha ngồi xuống.
Lạc Thừa Thu cúi đầu, hòng che giấu ánh mắt phức tạp của mình. Một lát sau, hắn chậm rãi cầm ly nước chanh lên, nhẹ nhàng uống một ngụm. Vị chua chua ngọt ngọt liền tan ở trong miệng, Lạc Thừa Thu uống thêm một ngụm sau đó đặt ly xuống.
Đổng Thiếu Ân ngồi trên sô pha cũng chậm rãi uống nước, sau đó ngẩng đầu nhìn Lạc Thừa Thu, "Anh cứ xem đi, có gì không hiểu, có thể hỏi tôi."
Lạc Thừa Thu nghe vậy, hơi cười một chút.
"Được, tôi biết rồi."
Sau đó trong phòng liền không còn tiếng động gì, Đổng Thiếu Ân ngồi trên sô pha tùy tiện xem một cuốn tạp chí, Lạc Thừa Thu nói muốn xem tài liệu, là tài liệu đã ở công ty đã được copy vào USB, bây giờ muốn đọc chỉ cần cắm USB vào là được.
Suốt 2 tiếng đó, Lạc Thừa Thu cũng không hỏi vấn đề gì, nhưng Đổng Thiếu Ân cũng không rời đi, cũng không hướng hắn dò hỏi. Hai người tuy không ai nói chuyện với ai, nhưng bầu không khí lại an tĩnh vô cùng.
Ít nhất Lạc Thừa Thu lại cảm thấy như vậy.
Lúc đồng hồ điểm 9 giờ, Lạc Thừa Thu tắt máy tính. Đổng Thiếu Ân ngồi ở số pha cũng lấp tức buông tạp chí, nhìn về phía này.
"Xem xong rồi?" Đổng Thiếu Ân mở miệng.
Lạc Thừa Thu lắc đầu, "Sao có thể xong ngay được, còn rất nhiều, nhưng bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi rồi, sáng mai còn phải đi làm."
Đổng Thiếu Ân cũng không có ý kiến gì, gật gật đầu.
Đóng máy tính lại, lấy USB ra, Lạc Thừa Thu thu dọn một ít tài liệu trên bàn sau đó mới đi ra ngoài, Đổng Thiếu Ân im lặng đi theo sau hắn.
Trở về phòng ngủ, Lạc Thừa Thu mới hướng Đổng Thiếu Ân nói, "Cậu tắm trước đi!"
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu.
Lúc Đổng Thiếu Ân cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm xong, Lạc Thừa Thu mới thu hồi tầm mắt, thở dài một tiếng, sau đó cũng đi lấy đồ để chuẩn bị đi tắm.
Đổng Thiếu Ân tắm xong đi ra, Lạc Thừa Thu mới đi vào. Đến lúc Lạc Thừa Thu tắm xong đi ra, thì thấy Đổng Thiếu Ân đã ngồi sẵn ở ghế mà hôm qua hắn sấy tóc cho y, trước mặt còn để một cái máy sấy. Thấy hắn đi ra, Đổng Thiếu Ân quay qua nhìn hắn, cái ánh mắt này, không cần nói cũng biết.
Lạc Thừa Thu mỉm cười, đi qua đứng đằng sau y, "Muốn tôi giúp cậu sấy tóc?"
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu.
Lạc Thừa Thu tất nhiên là không từ chối, hắn lấy máy sấy qua bắt đầu sấy tóc cho y, mấy phút liền xong. Lúc Lạc Thừa Thu muốn cất máy sấy, Đổng Thiếu Ân bỗng vươn tay, cũng không biết y muốn lấy máy sấy hay muốn làm gì, nhưng kết quả là y lại chạm phải cổ tay Lạc Thừa Thu.
Lạc Thừa Thu ngạc nhiên nhìn y, Đổng Thiếu Ân cũng kinh ngạc, chỉ là y vẫn cầm tay hắn, không buông ra.
Lạc Thừa Thu cũng không giãy tay ra, chỉ là nhìn Đổng Thiếu Ân, anh mắt do hỏi nhìn y, "Làm sao vậy?"
Đổng Thiếu Ân nhấp nhấp miệng, y yên lặng nhìn Lạc Thừa Thu, ánh mắt kia... nếu có người thứ ba ở dây nhìn thấy chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh ánh mắt thật lạnh lùng.
Khóe miệng Lạc Thừa Thu cứng đờ, nếu không phải có ký ức kiếp trước, chỉ sợ nhìn thấy Đổng Thiếu Ân như bây giờ.....hắn chỉ cảm thấy thấy đáng sợ!
Nhưng cũng vì có kí ức kiếp trước, nên Lạc Thừa Thu cũng không giãy tay khỏi tay Đổng Thiếu Ân, ngược lại lúc y trầm mặc, còn hơi cười, "Có chuyện gì, cậu nói đi."
Đổng Thiếu Ân cúi đầu, tạm dừng vài giây sau đó mới chậm rãi nó, "Không có chuyện gì."
Xem bộ dạng này của y, Lạc Thừa Thu tất nhiên biết là không có chuyện gì, chỉ là y không nói gì, hắn cũng không thể đoán được. Huống hồ, từ khi ở chung đến nay, xảy ra chuyện lớn chuyện nhỏ hắn cũng không bao giờ hỏi đến.
Nói tóm lại vẫn cần có thời gian, nghĩ đến đây, Lạc Thừa Thu liên bình tĩnh lại.
"Tóc khô rồi, chúng ta ngủ sớm một chút."
Đổng Thiếu Ân nâng đầu lên, nhìn thoáng qua Lạc Thừa Thu, sau đó mới chậm rãi gật đầu.
Lúc Lạc Thừa Thu đang mơ mơ màng màng, tự nhiên Đổng Thiếu Ân bên cạnh dịch đến bên cạnh hắn.
Sau đó, Lạc Thừa Thu cảm giác mềm mại ấm áp ở trên môi, chỉ là lúc đó mệt quá, lạc Thừa Thu cũng không mở mắt ra, mà cảm giác ấm áp kia, cũng chỉ ở trên môi hắn vài giây liên rời đi.
Thế là Lạc Thừa Thu cũng không mở mắt ra, quãng thời gian hai người ở chung, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, hắn cùng Đổng Thiếu Ân hôn môi cũng không ít, cho dù hắn chưa chủ động lần nào hết.
Ở trên giường cũng vậy, hắn tuy rằng ở trên, nhưng bình thường đều là Đổng Thiếu Ân chủ động, trừ khi tâm tình hắc không tốt hoặc lúc tức giận, hắn sẽ cố ý dày vò Đổng Thiếu Ân ở trên giường. Cho dù là như vậy, Đổng Thiếu Ân chưa nói một lời từ chối nào.
Cho nên chỉ đơn giản là hôn môi, Lạc Thừa Thu cũng thấy không có gì, lúc này hắn mơ màng sắp ngủ rồi, cũng không muốn tỉnh lại làm gì.
Cho nên Lạc Thừa Thu không biết, Đổng Thiếu Ân hôn hắn xong, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Thừa Thu thật lâu... Chừng khoảng một tiếng sau, y mới ly khai tầm mắt...
—---------
Sáng hôm sau, lúc Lạc Thừa Thu tỉnh lại theo bản năng sờ lên môi mình, ký ức đêm qua chậm rãi hiện về.
Lúc Đổng Thiếu Ân hôn hắn, hắn không phải một chút cảm giác cũng không có, chỉ là lúc ấy hắn quá buồn ngủ, nên không có mở mắt, hiện tại,....hình như có chỗ nào quái quái thì phải!
Lạc Thừa Thu lại sờ lên môi mình, lúc này Đổng Thiếu Ân bỗng nhiên từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy động tác của Lạc Thừa Thu, đôi mắt lập tức trầm xuống.
Lạc Thừa Thu nhì thấy Đổng Thiếu Ân, hắn thu tay đang đặt trên môi xuống, cảm thấy có chút xấu hổ. Mà Đổng Thiếu Ân đã đi tới trước mặt Lạc Thừa Thu, lúc hắn ngẩng đầu lên lập tức bị Đổng Thiếu Ân cúi xuống hôn lên môi hắn!
Lạc Thừa Thu ngây ra, không nghĩ tới Đổng Thiếu Ân sẽ làm hành động này, bây giờ mới sáng sớm, nhưng mà chuyện này hắn cũng không bất ngờ lắm.
Trước kia, lúc quan hệ bọn họ không tốt, Đổng Thiếu Ân cũng sẽ cưỡng ép hắn thân mật, càng đứng nói hai ngày nay ở chung không tồi, Đổng Thiếu Ân làm ra hành động này cũng là chuyện bình thường.
Nếu mới bắt đầu Đổng Thiếu Ân là người chủ động, thì sau đó, Lạc Thừa Thu cũng chủ động làm sâu thêm nụ hôn này. Đến lúc này, Đổng Thiếu Ân sẽ buông lỏng để Lạc Thừa Thu chủ động.
Nụ hôn này mãi sau mới dừng lại, chờ đến lúc Lạc Thừa Thu buông Đổng Thiếu Ân ra, hô hấp của hai người có chút rối loạn. Chỗ tóc của Đổng Thiếu có hơi rối, Lạc Thừa Thu nhìn thấy, tự nhiên đưa tay ra giúp y chỉnh lại tóc, thoạt nhìn thân mật vô cùng. Cũng không biết có phải ảo giác của hắn, hình như tai Đổng Thiếu Ân đỏ lên một chút.
Không khí lúc này ấm áp vô cùng, lát sau Lạc Thừa Thu nhẹ nhàng mở miệng, "Giờ cũng không còn sớm, chúng ta đi xuống đi. Lát nữa ăn xong bữa sáng, chúng ta còn phải đi làm."
Đổng Thiếu Ân nhìn nhìn Lạc Thừa Thu, sau đó gật gật đầu.
—-------
Mấy ngày gần đây, cuộc sống sinh hoạt của bọn họ lặp đi lặp lại những việc đơn giản mà có quy luật. Buổi sáng cùng nhau thức dậy, đôi khi thì tập luyện một chút, sau đó thì ăn sáng, Lạc Thừa Thu sẽ tập luyện thêm một chút sau đó cùng Đổng Thiếu Ân đi làm.
Mấy ngày nay ở công ty Lạc Thừa Thu đều dành thời gian để làm quen và học tập, có Đổng Thiếu Ân hướng dẫn nên hắn nắm bắt công việc cũng nhanh hơn. Tuy rằng mấy ngày này hắn chưa giúp được gì cho Đổng Thiếu Ân, nhưng sơ lược về quy luật hoạt động của công ty với cách xử lý công việc của một trợ lý hắn đều đã nắm rõ.
Ngày mai là cuối tuần, Lạc Thừa Thu muốn tranh thủ ngày hôm nay học hỏi thêm nghiệp vụ, Đổng Thiếu Ân đương nhiên là đồng ý.
Buổi tối hôm đó, Đổng Thiếu Ân nhìn về phái Lạc Thừa Thu, bỗng nhiên nói, "Chút nữa tôi về nhà bên kia một chuyến, anh có đi cùng tôi không?"
Lạc Thừa Thu nghe vậy thì rất kinh ngạc, nhà bên kia, đương nhiên hắn biết Đổng Thiếu Ân đang nói là nhà nào. Đời trước, Đổng Thiếu Ân chưa từng đưa hắn đến nhà chính bên kia, tất nhiên là lúc đó là do quan hệ của họ không được như bây giờ, cho dù Đổng Thiếu Ân muốn hắn đi, chắc chắc hắn cũng sẽ không đi.
Mà hiện tại, trong thời gian ngắn Lạc Thừa Thu cũng không biết là mình nên đáp ứng hay từ chối, cho nên chỉ sững sờ nhìn y.
"Anh không muốn đi?" Đổng Thiếu Ân lần nữa mở miệng, lúc này ánh mắt y đã thay đổi, Lạc Thừa Thu cuối cùng cũng phản ứng, nhìn nhìn y rồi mới chậm rãi mở miệng, "Cậu về nhà bên kia có chuyện gì sao?"
"Tập đoàn có một dự đang triển khai, trước đây là ba tôi phụ trách, bây giờ muốn tiếp tục dự án đó thì cần sự đồng ý của ba tôi, tôi trở về là để bàn bạc chuyện này."
Lạc Thừa Thu đột nhiên nghĩ đến đời trước, lúc hắn là linh hồn đi bên cạnh Đổng Thiếu Ân thì cũng nghe nói qua ba của Đổng Thiếu Ân phụ trách một dự án nào đó, đúng là Đổng Thiếu Ân muốn tiếp nhận thì cần có ba y ra mặt, nhưng đang quá trình thực hiện dự án thì xảy ra sự cố, danh dự của tập đoàn cũng suýt nữa bị ảnh hưởng. Hình như là có người nhận hối lộ, khiến cho chất lượng dự án bị xuống cấp....Chuyện này bị đưa ra ánh sáng, nếu không phải Đổng Thiếu Ân có xử lí nhanh gọn dứt khoát, trực tiếp chỉ ra những người ăn hối lộ, lại dùng chút truyền thông, nếu không tập đoàn sẽ phải chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, Lạc Thừa Thu lập tức nhíu mày.
Lạc Thừa Thu không nói gì, Đổng Thiếu Ân thấy vậy hiểu lầm rằng hắn không muốn đi, bèn hạ mi mắt sau đó nhẹ nhàng nói, "Không phải anh là trợ lý của tôi sao? Trợ lý của tôi phải cùng tôi đi nhiều nơi, Anh không muốn cùng tôi về nhà sao?"
Nghe được lời này của Đổng Thiếu Ân, Lạc Thừa Thu cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng nhìn Đổng Thiếu Ân muốn giải thích rằng hắn muốn đi. Chỉ là Đổng Thiếu Ân lại không nhìn hắn, hơn nữa lúc nói xong những lời kia, y liền quay đầu đi thẳng ra ngoài.