Edit: Lan Điềm Điềm
"Hôm nay thật sự không cần gọi bác sĩ, chỉ là cảm thông thường thôi, cậu yên tâm, tôi không sao. Nếu cậu không yên tâm, chờ lát nữa chúng ta ăn cơm xong, cậu có thể nhìn tôi uống thuốc. Bệnh cảm vặt này, cũng cần có quá trình, bác sĩ có đến cũng không thể làm gì. Cũng chỉ truyền nước biển, cái này không cần thiết, lại nói truyền nước nhiều cũng không tốt, cậu cảm thấy sao?"
Lúc nói những lời này, đôi mắt Lạc Thừa Thu vẫn luôn nhìn Đổng Thiếu Ân.
Cài này hình như cũng là lần đầu tiên, Lạc Thừa nói chuyện mà nhìn thẳng vào mắt Đổng Thiếu Ân. Hồi trước, giữa hai hoặc là không nói chuyện, cho dù có nói chuyện đi chăng nữa thì Lạc Thừa Thu cũng không bao nhìn Đổng Thiếu Ân mà nói chuyện. Bởi vì mỗi khi nhìn thấy y, hắn đều cảm thấy vô cùng chán ghét.
Bình tĩnh cùng nói chuyện với y như thế này, đây thật sự là lần đầu tiên. Trước kia, nếu có chuyện gì phải nói với người kia, hắn sẽ trực tiếp uy hiếp hoặc là phát giận, hoặc là nói lời khó nghe. Giống như bây giờ, thật là chưa bao giờ trải qua.
Bắt đầu của bọn họ vốn dĩ đã không tốt. Cho nên, bình tĩnh đối mặt cũng là chuyện khó, huống chi, hồi trước hắn vẫn luôn ôm căm hận cùng oán khí với đối phương, sao có thể bình tĩnh nổi.
Lúc Lạc Thừa Thu nói xong câu này, Đổng Thiếu Ân trầm mặc một lúc, rốt cuộc cũng đáp ứng.
Lạc Thừa Thu thở phào một hơi nhẹ nhõm, xem ra, hồi trước hắn cùng Đồng Thiếu Ân đi đến kết cục kia, mối quan hệ giữa bọn họ có quá nhiều khúc mắc, người này cũng không phải không thuyết phục được. Chỉ là trước kia hắn chưa từng thử thuyết phục đối phương.
"Bảo mẫu đã làm cơm xong rồi, chúng ta trước đi ăn cơm đi!". Lạc Thừa Thu nói.
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu.
—------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lúc ăn cơm, hai người cũng không nói chuyện. Chỉ là đôi khi, ánh mắt Đổng Thiếu Ân sẽ nhìn qua. Lạc Thừa Thu không biết, có phải hay không biểu hiện của mình khác thường, khiến cho y hoài nghi. Mà thôi, cho dù đối phương hoài nghi, hắn cũng không để ý. Thông qua những chuyện xảy ra ở đời trước, hắn đã sớm hiểu rõ, Đổng Thiếu Ân sẽ không thương tổn hắn. Người kia, cho dù ở chỗ hắn không nhìn thấy, cho dù tự tổn hại mình cũng sẽ không động thủ với hắn.
Đối với người như vậy, hắn còn có gì phải sợ hãi, lo lắng?
Đã là người chết qua một lần, vốn dĩ hắn từng cảm thấy là thiệt thòi cho mẹ hắn, hiện tại một chút cảm giác cũng không có. Nếu đã như vậy, nếu đời này chú định vẫn muốn hắn dây dưa cùng Đổng Thiếu Ân, không bằng... Phải tính toán tốt a.
Nói như thế nào hai người cũng ở bên nhau 5 năm, mặc kệ Đổng Thiếu Ân là người thế nào, chính mình cũng coi như có thói quen có y tồn tại.
Nếu thay đổi một chút phương thức ở chung, có lẽ, hai người về sau.... Thật sự có thể đi cùng nhau, cũng không phải là không thể?
Nếu đã không thể phản kháng lại ý trời, ít nhất có thể thử thay đổi, có Đổng Thiếu Ân để ý hắn, về sau hắn muốn tính toán cho tốt, muốn cho cuộc sống của hắn trôi qua thoải mái một chút, không thành vấn đề.
Ôm suy nghĩ như vậy, tâm tình hắn lập tức nhẹ nhàng hơn không ít, sau khi ăn xong, hắn nhìn Đổng Thiếu Ân đem tất cả chén đĩa thu vào trong bồn rửa chén.
Thời điểm người này không mang ánh mắt sắc bén đó, có thể phát ra hiện một vài chi tiết mà bình thường không để ý tới như: Đổng Thiếu Ân đường đường là Phó Chủ tịch tập đoàn Đổng thị, lúc ở nhà lại tự mình rửa chén. Còn hắn, trên thực tế, hầu như rất ít làm những việc này.
Rất nhiều thời điểm, ly nước đều là Đổng Thiếu Ân để trước mặt hắn, còn phải xem lúc tâm tình hắn tốt thì mới uống, tâm tình không tốt thì căn bản không thèm nhìn đến. Mà đa số, tâm tình hắn chưa bao giờ tốt.
Đổng Thiếu Ân dùng tâm tư gì để làm những việc này? Trong thời gian ngắn, Lạc Thừa Thu lâm vào trầm mặc. Hắn vẫn luôn oán hận, trách cứ, trách đối phương đem mình vào hoàn cảnh như vậy, cắt đứt tự do của hắn. Do đó, Đổng Thiếu Ân làm rất nhiều việc, hắn cũng không vui vẻ gì, thậm chí không có nửa điểm thưởng thức.
Đời trước, khi hắn chết, ngoại trừ Đổng Thiếu Ân, phần lớn nguyên nhân đều là do hắn. Là chính hắn lòng dạ khó yên, chính hắn ngu dốt, không hiểu rõ con người thật của mẹ hắn, Cũng không cần biết mẹ hắn làm cái gì, hắn chỉ cố chấp cho rằng, là hắn ủy khuất mẹ hắn. Hắn cho rằng, mẹ hắn rất thương hắn.
Hiện giờ nghĩ lại, thật nực cười.
Đổng Thiếu Ân tuy rằng đem chén đũa thu vào bồn rửa, y cũng chỉ nghĩ là không để mấy thứ này ở bàn, cảm thấy chướng mắt. Chỉ là, y không nghĩ tới sẽ động thủ rửa chén.
Không lâu sau y từ phòng bếp đi ra, nhìn đến Lạc Thừa Thu ngồi ở sô pha, phía trước là hòm thuốc, nhưng mà không có nước ấm.
Đổng Thiếu Ân quay lại phòng bếp, rót một ly nước ấm, sau đó đem đến trước mặt Lạc Thừa Thu, đem ly nước đặt xuống.
"Uống thuốc."
Hai chữ này, lạnh như băng, Lạc Thừa Thu thấy quen rồi, cũng không thấy gì. Huống chi hắn biết tâm tư của y, cho dù y dùng ngữ khí lạnh như băng để nói chuyện, hắn cũng không nghĩ nhiều. Bởi vì, người này chính là như thế.
Lạc Thừa Thu gật gật đầu, lấy qua ly nước, tìm thuốc trị cảm cùng thuốc hạ sốt, sau đó đem chúng uống cùng với nước.
Đổng Thiếu Ân nhìn chằm chằm Lạc Thừa Thu, xem đối phương uống thuốc, xong rồi cũng không chuyển tầm mắt đi.
Nếu là quá khứ, bị nhìn chằm chằm như vậy, Lạc Thừa Thu đã sớm mất hứng, mà hiện tại, hắn hiểu rõ cái tính bướng bỉnh này của y. Lạc Thừa Thu cũng sẽ không mất hứng. Bất qua..........
"Đang xem cái gì?"
Đổng Thiếu Ân nhìn Lạc Thừa Thu, ánh mắt một chút cũng không đổi, vẫn cứ lạnh lùng, âm trầm như vậy, sau đó, "Hôm nay đã làm gì?"
Đổi lại là người khác nghe thấy lời này, cũng sẽ không cảm thấy đây là quan tâm. Này rõ ràng là chất vấn, có tốt không?
"Không làm cái gì, buổi sáng cảm thấy không thoải mái, cho nên sau khi ăn sáng xong thì uống thuốc, thời gian còn lại đều nghỉ ngơi, cũng uống rất nhiều nước. Tôi nghĩ rằng buổi tối sẽ tốt lên, không nghĩ tới lại sốt, nhưng mà cảm mạo ấy mà, dù sao cũng cần thời gian. Nói đến.....Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, nhưng tôi thấy cậu chưa ốm bao giờ thì phải?"
Đổng Thiếu Ân bỗng thấy sửng sốt, không nghĩ tới Lạc Thừa Thu sẽ cùng hắn nói chuyện phiếm. Có lẽ là tự hỏi, hình như chính y chưa từng ốm bao giờ.
Trừ bỏ phương diện về tinh thần, Đổng Thiếu Ân bình thường rất chú trọng rèn luyện, tất nhiên thể chất của y tốt hơn rất nhiều so với Lạc Thừa Thu, mấy bệnh ốm vặt, cảm mạo gì đó hầu như là không có.
"Ừm, do anh thiếu rèn luyện." Đổng Thiếu Ân thẳng thắn nói.
Lạc Thừa Thu lại bất đắc dĩ. Hắn đúng là thiếu rèn luyện, ở biệt thự tuy rằng có phòng tập, phòng thể thao. Nhưng 2 phòng đó chỉ có Đổng Thiếu Ân thường xuyên đi, còn hắn lại rất ít.
Hồi trước, cho dù suốt ngày ở trong biệt thự, hắn cũng chỉ oán tự hận, cũng không muốn làm cái gì. Thật ra Đổng Thiếu Ân không hạn chế tự do của hắn. Hắn muốn làm cái gì đều có thể, chỉ là đi ra ngoài sẽ có người đi theo.
Hắn cảm thấy tổn thương lòng tự trọng, hơn nữa vô cùng ghét cảm giác có người đi theo sau. Bởi vì điều đó thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn về mối quan hệ khác giữa hắn và Đổng Thiếu Ân.
Cũng vì thế, về sau hắn liền không thích ra ngoài nữa.
Hiện tại nhớ lại, kết cục đời trước bi thảm như vậy, hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
"Hảo đi, về sau tôi sẽ thường xuyên rèn luyện hơn, đúng là cần rèn luyện."
Đổng Thiếu Ân nghiêm túc gật gật đầu.
Lại nói thêm mấy câu, lúc này Lạc Thừa Thu ngáp một cái.
Đổng Thiếu Ân lập tức nói, "Uống thuốc cảm sẽ bị như vậy, đi ngủ đi."
Lạc Thừa Thu đồng ý, sau đó đi lên lầu, không ngoài ý muốn, Đổng Thiếu Ân lập tức theo sau. Hồi trước, nếu Lạc Thừa Thu bị bệnh, Đổng Thiếu Ân sẽ cạnh giữa trước giường, nhìn hắn chằm chằm, chờ đến khi hắn hết bệnh rồi mới rời đi.
Nếu là trước kia, Lạc Thừa Thu sẽ nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp xoay người qua chỗ khác. Mà hiện tại.........
Thoáng do dự một chút, Lạc Thừa Thu nhìn về phía Đổng Thiếu Ân, "Ngồi chỗ này không mệt sao? Cậu trước đi tắm một cái, rồi cùng nhau ngủ sớm một chút."
Đổng Thiếu Ân cũng không lập tức đi ngay, tựa hồ là suy tư, muốn hay không muốn.
Lạc Thừa Thu bắt đầu thúc dục, "Nhanh đi tắm đi, cậu tính ngồi trên cả một đêm sao? Giường có không ngủ, vì cái phải ngồi ở đó, nhanh lên đi tắm đi, sớm chút nghỉ ngơi."
Đổng Thiếu Ân rốt cuộc đứng lên, gật gật đầu, sau đó đi tới phòng tắm.
Lạc Thừa Thu thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn phát hiện, sau khi hắn bình tĩnh nghĩ lại. Thông qua những biểu hiện vừa rồi, hắn thấy được Đổng Thiếu Ân không phải khó ở chung, cũng không phải không nghe lời người khác nói. Có lẽ cũng vì chưa chạm đến điểm giới hạn của y, dù sao đây cũng là chuyện tốt.
Đúng là có chút mệt mỏi, không đến vài phút, Lạc Thừa Thu liền ngủ say. Chờ đến lúc Đổng Thiếu Ân từ bên trong đi ra, nhìn đến một màn như vậy, y đứng trước giường nhìn đối phương rất lâu.
Sau đó, Đổng Thiếu Ân mới lên giường........
- --------------------------
Ngày hôm sau, lúc Lạc Thừa Thu tỉnh lại, Đổng Thiếu Ân đã không thấy ở bên cạnh, cũng không có ngồi trên ghế kia.
Lạc Thừa Thu từ trên giường ngồi dậy, sau đó xoa trán một chút. Ngủ một đêm, hình nhưng không sốt nữa. Đây là chuyện tốt.
Từ trên giường bò dậy, sau đó Lạc Thừa Thu đến phòng tắm, tắm qua một lượt. Lúc sau thần thanh khí sảng đi ra, trên người cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này, Đổng Thiếu Ân cũng từ bên ngoài đi vào. Lạc Thừa Thu một bên xoa tóc, vừa đi qua liền nhìn thoáng qua Đổng Thiếu Ân, "Hử?"
"Bữa sáng làm xong rồi, anh muốn xuống dưới ăn, hay cho người mang lên?"
Lạc Thừa Thu nghe vậy tức khắc cười, "Cũng không phải không có tay có chân, sao phải cho người mang lên, tôi xuống ăn là được."
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu.
Lúc Lạc Thừa Thu đi xuống dưới, Đổng Thiếu Ân liền đi theo phía sau. Xuống đến bên dưới, Lạc Thừa Thu quay qua hỏi, "Cậu ăn sáng rồi sao?"
Đổng Thiếu Ân lắc đầu.
"Vậy cùng nhau ăn đi. Giờ không còn sớm nữa, tí nữa cậu còn phải đi làm nữa, đúng không?"
Đổng Thiếu Ân không nói gì, mày hơi nhăn lại.
Lạc Thừa Thu cũng không nói thêm gì nữa, xem biểu tình này của y, liền biết hôm nay chắc chắn người này không muốn đi làm rồi. Nếu là trước đây, hắn chỉ cảm thấy bực bội, mà hiện tại.....Đổng Thiếu Ân có đi hay không, cũng không sao. Y muốn đi làm, tất nhiên là không vấn đề, nếu y không muốn đi, cũng không sao cả.
Ăn xong bữa sáng, Lạc Thừa Thu vẫn uống thêm một liều thuốc cảm. Đổng Thiếu Ân lập tức đem nhiệt kế cầm lại đây, nhìn điệu bộ, nếu Lạc Thừa Thu nói không cần, y sẽ không yên vậy.
Lạc Thừa Thu cũng không phản đối, lây qua nhiệt kế, ngâm vào trong miệng. Tối qua còn sốt nhẹ, hôm nay đã về nhiệt độ bình thường, 37 độ 4.
"Đã hết sốt rồi." Lạc Thừa Thu nói.
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu, đem nhiệt kế đi tiêu độc. Làm vậy để lúc cần đến, có thể trực tiếp sử dụng.
Lạc Thừa Thu nhìn động tác của y, bỗng nhiên nói.
"Nếu hôm nay cậu không muốn đi làm, vậy cùng tôi đến một nơi đi.."
Đổng Thiếu Ân ngạc nhiên nhìn hắn....
.........
"Hôm nay thật sự không cần gọi bác sĩ, chỉ là cảm thông thường thôi, cậu yên tâm, tôi không sao. Nếu cậu không yên tâm, chờ lát nữa chúng ta ăn cơm xong, cậu có thể nhìn tôi uống thuốc. Bệnh cảm vặt này, cũng cần có quá trình, bác sĩ có đến cũng không thể làm gì. Cũng chỉ truyền nước biển, cái này không cần thiết, lại nói truyền nước nhiều cũng không tốt, cậu cảm thấy sao?"
Lúc nói những lời này, đôi mắt Lạc Thừa Thu vẫn luôn nhìn Đổng Thiếu Ân.
Cài này hình như cũng là lần đầu tiên, Lạc Thừa nói chuyện mà nhìn thẳng vào mắt Đổng Thiếu Ân. Hồi trước, giữa hai hoặc là không nói chuyện, cho dù có nói chuyện đi chăng nữa thì Lạc Thừa Thu cũng không bao nhìn Đổng Thiếu Ân mà nói chuyện. Bởi vì mỗi khi nhìn thấy y, hắn đều cảm thấy vô cùng chán ghét.
Bình tĩnh cùng nói chuyện với y như thế này, đây thật sự là lần đầu tiên. Trước kia, nếu có chuyện gì phải nói với người kia, hắn sẽ trực tiếp uy hiếp hoặc là phát giận, hoặc là nói lời khó nghe. Giống như bây giờ, thật là chưa bao giờ trải qua.
Bắt đầu của bọn họ vốn dĩ đã không tốt. Cho nên, bình tĩnh đối mặt cũng là chuyện khó, huống chi, hồi trước hắn vẫn luôn ôm căm hận cùng oán khí với đối phương, sao có thể bình tĩnh nổi.
Lúc Lạc Thừa Thu nói xong câu này, Đổng Thiếu Ân trầm mặc một lúc, rốt cuộc cũng đáp ứng.
Lạc Thừa Thu thở phào một hơi nhẹ nhõm, xem ra, hồi trước hắn cùng Đồng Thiếu Ân đi đến kết cục kia, mối quan hệ giữa bọn họ có quá nhiều khúc mắc, người này cũng không phải không thuyết phục được. Chỉ là trước kia hắn chưa từng thử thuyết phục đối phương.
"Bảo mẫu đã làm cơm xong rồi, chúng ta trước đi ăn cơm đi!". Lạc Thừa Thu nói.
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu.
—------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lúc ăn cơm, hai người cũng không nói chuyện. Chỉ là đôi khi, ánh mắt Đổng Thiếu Ân sẽ nhìn qua. Lạc Thừa Thu không biết, có phải hay không biểu hiện của mình khác thường, khiến cho y hoài nghi. Mà thôi, cho dù đối phương hoài nghi, hắn cũng không để ý. Thông qua những chuyện xảy ra ở đời trước, hắn đã sớm hiểu rõ, Đổng Thiếu Ân sẽ không thương tổn hắn. Người kia, cho dù ở chỗ hắn không nhìn thấy, cho dù tự tổn hại mình cũng sẽ không động thủ với hắn.
Đối với người như vậy, hắn còn có gì phải sợ hãi, lo lắng?
Đã là người chết qua một lần, vốn dĩ hắn từng cảm thấy là thiệt thòi cho mẹ hắn, hiện tại một chút cảm giác cũng không có. Nếu đã như vậy, nếu đời này chú định vẫn muốn hắn dây dưa cùng Đổng Thiếu Ân, không bằng... Phải tính toán tốt a.
Nói như thế nào hai người cũng ở bên nhau 5 năm, mặc kệ Đổng Thiếu Ân là người thế nào, chính mình cũng coi như có thói quen có y tồn tại.
Nếu thay đổi một chút phương thức ở chung, có lẽ, hai người về sau.... Thật sự có thể đi cùng nhau, cũng không phải là không thể?
Nếu đã không thể phản kháng lại ý trời, ít nhất có thể thử thay đổi, có Đổng Thiếu Ân để ý hắn, về sau hắn muốn tính toán cho tốt, muốn cho cuộc sống của hắn trôi qua thoải mái một chút, không thành vấn đề.
Ôm suy nghĩ như vậy, tâm tình hắn lập tức nhẹ nhàng hơn không ít, sau khi ăn xong, hắn nhìn Đổng Thiếu Ân đem tất cả chén đĩa thu vào trong bồn rửa chén.
Thời điểm người này không mang ánh mắt sắc bén đó, có thể phát ra hiện một vài chi tiết mà bình thường không để ý tới như: Đổng Thiếu Ân đường đường là Phó Chủ tịch tập đoàn Đổng thị, lúc ở nhà lại tự mình rửa chén. Còn hắn, trên thực tế, hầu như rất ít làm những việc này.
Rất nhiều thời điểm, ly nước đều là Đổng Thiếu Ân để trước mặt hắn, còn phải xem lúc tâm tình hắn tốt thì mới uống, tâm tình không tốt thì căn bản không thèm nhìn đến. Mà đa số, tâm tình hắn chưa bao giờ tốt.
Đổng Thiếu Ân dùng tâm tư gì để làm những việc này? Trong thời gian ngắn, Lạc Thừa Thu lâm vào trầm mặc. Hắn vẫn luôn oán hận, trách cứ, trách đối phương đem mình vào hoàn cảnh như vậy, cắt đứt tự do của hắn. Do đó, Đổng Thiếu Ân làm rất nhiều việc, hắn cũng không vui vẻ gì, thậm chí không có nửa điểm thưởng thức.
Đời trước, khi hắn chết, ngoại trừ Đổng Thiếu Ân, phần lớn nguyên nhân đều là do hắn. Là chính hắn lòng dạ khó yên, chính hắn ngu dốt, không hiểu rõ con người thật của mẹ hắn, Cũng không cần biết mẹ hắn làm cái gì, hắn chỉ cố chấp cho rằng, là hắn ủy khuất mẹ hắn. Hắn cho rằng, mẹ hắn rất thương hắn.
Hiện giờ nghĩ lại, thật nực cười.
Đổng Thiếu Ân tuy rằng đem chén đũa thu vào bồn rửa, y cũng chỉ nghĩ là không để mấy thứ này ở bàn, cảm thấy chướng mắt. Chỉ là, y không nghĩ tới sẽ động thủ rửa chén.
Không lâu sau y từ phòng bếp đi ra, nhìn đến Lạc Thừa Thu ngồi ở sô pha, phía trước là hòm thuốc, nhưng mà không có nước ấm.
Đổng Thiếu Ân quay lại phòng bếp, rót một ly nước ấm, sau đó đem đến trước mặt Lạc Thừa Thu, đem ly nước đặt xuống.
"Uống thuốc."
Hai chữ này, lạnh như băng, Lạc Thừa Thu thấy quen rồi, cũng không thấy gì. Huống chi hắn biết tâm tư của y, cho dù y dùng ngữ khí lạnh như băng để nói chuyện, hắn cũng không nghĩ nhiều. Bởi vì, người này chính là như thế.
Lạc Thừa Thu gật gật đầu, lấy qua ly nước, tìm thuốc trị cảm cùng thuốc hạ sốt, sau đó đem chúng uống cùng với nước.
Đổng Thiếu Ân nhìn chằm chằm Lạc Thừa Thu, xem đối phương uống thuốc, xong rồi cũng không chuyển tầm mắt đi.
Nếu là quá khứ, bị nhìn chằm chằm như vậy, Lạc Thừa Thu đã sớm mất hứng, mà hiện tại, hắn hiểu rõ cái tính bướng bỉnh này của y. Lạc Thừa Thu cũng sẽ không mất hứng. Bất qua..........
"Đang xem cái gì?"
Đổng Thiếu Ân nhìn Lạc Thừa Thu, ánh mắt một chút cũng không đổi, vẫn cứ lạnh lùng, âm trầm như vậy, sau đó, "Hôm nay đã làm gì?"
Đổi lại là người khác nghe thấy lời này, cũng sẽ không cảm thấy đây là quan tâm. Này rõ ràng là chất vấn, có tốt không?
"Không làm cái gì, buổi sáng cảm thấy không thoải mái, cho nên sau khi ăn sáng xong thì uống thuốc, thời gian còn lại đều nghỉ ngơi, cũng uống rất nhiều nước. Tôi nghĩ rằng buổi tối sẽ tốt lên, không nghĩ tới lại sốt, nhưng mà cảm mạo ấy mà, dù sao cũng cần thời gian. Nói đến.....Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, nhưng tôi thấy cậu chưa ốm bao giờ thì phải?"
Đổng Thiếu Ân bỗng thấy sửng sốt, không nghĩ tới Lạc Thừa Thu sẽ cùng hắn nói chuyện phiếm. Có lẽ là tự hỏi, hình như chính y chưa từng ốm bao giờ.
Trừ bỏ phương diện về tinh thần, Đổng Thiếu Ân bình thường rất chú trọng rèn luyện, tất nhiên thể chất của y tốt hơn rất nhiều so với Lạc Thừa Thu, mấy bệnh ốm vặt, cảm mạo gì đó hầu như là không có.
"Ừm, do anh thiếu rèn luyện." Đổng Thiếu Ân thẳng thắn nói.
Lạc Thừa Thu lại bất đắc dĩ. Hắn đúng là thiếu rèn luyện, ở biệt thự tuy rằng có phòng tập, phòng thể thao. Nhưng 2 phòng đó chỉ có Đổng Thiếu Ân thường xuyên đi, còn hắn lại rất ít.
Hồi trước, cho dù suốt ngày ở trong biệt thự, hắn cũng chỉ oán tự hận, cũng không muốn làm cái gì. Thật ra Đổng Thiếu Ân không hạn chế tự do của hắn. Hắn muốn làm cái gì đều có thể, chỉ là đi ra ngoài sẽ có người đi theo.
Hắn cảm thấy tổn thương lòng tự trọng, hơn nữa vô cùng ghét cảm giác có người đi theo sau. Bởi vì điều đó thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn về mối quan hệ khác giữa hắn và Đổng Thiếu Ân.
Cũng vì thế, về sau hắn liền không thích ra ngoài nữa.
Hiện tại nhớ lại, kết cục đời trước bi thảm như vậy, hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
"Hảo đi, về sau tôi sẽ thường xuyên rèn luyện hơn, đúng là cần rèn luyện."
Đổng Thiếu Ân nghiêm túc gật gật đầu.
Lại nói thêm mấy câu, lúc này Lạc Thừa Thu ngáp một cái.
Đổng Thiếu Ân lập tức nói, "Uống thuốc cảm sẽ bị như vậy, đi ngủ đi."
Lạc Thừa Thu đồng ý, sau đó đi lên lầu, không ngoài ý muốn, Đổng Thiếu Ân lập tức theo sau. Hồi trước, nếu Lạc Thừa Thu bị bệnh, Đổng Thiếu Ân sẽ cạnh giữa trước giường, nhìn hắn chằm chằm, chờ đến khi hắn hết bệnh rồi mới rời đi.
Nếu là trước kia, Lạc Thừa Thu sẽ nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp xoay người qua chỗ khác. Mà hiện tại.........
Thoáng do dự một chút, Lạc Thừa Thu nhìn về phía Đổng Thiếu Ân, "Ngồi chỗ này không mệt sao? Cậu trước đi tắm một cái, rồi cùng nhau ngủ sớm một chút."
Đổng Thiếu Ân cũng không lập tức đi ngay, tựa hồ là suy tư, muốn hay không muốn.
Lạc Thừa Thu bắt đầu thúc dục, "Nhanh đi tắm đi, cậu tính ngồi trên cả một đêm sao? Giường có không ngủ, vì cái phải ngồi ở đó, nhanh lên đi tắm đi, sớm chút nghỉ ngơi."
Đổng Thiếu Ân rốt cuộc đứng lên, gật gật đầu, sau đó đi tới phòng tắm.
Lạc Thừa Thu thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn phát hiện, sau khi hắn bình tĩnh nghĩ lại. Thông qua những biểu hiện vừa rồi, hắn thấy được Đổng Thiếu Ân không phải khó ở chung, cũng không phải không nghe lời người khác nói. Có lẽ cũng vì chưa chạm đến điểm giới hạn của y, dù sao đây cũng là chuyện tốt.
Đúng là có chút mệt mỏi, không đến vài phút, Lạc Thừa Thu liền ngủ say. Chờ đến lúc Đổng Thiếu Ân từ bên trong đi ra, nhìn đến một màn như vậy, y đứng trước giường nhìn đối phương rất lâu.
Sau đó, Đổng Thiếu Ân mới lên giường........
- --------------------------
Ngày hôm sau, lúc Lạc Thừa Thu tỉnh lại, Đổng Thiếu Ân đã không thấy ở bên cạnh, cũng không có ngồi trên ghế kia.
Lạc Thừa Thu từ trên giường ngồi dậy, sau đó xoa trán một chút. Ngủ một đêm, hình nhưng không sốt nữa. Đây là chuyện tốt.
Từ trên giường bò dậy, sau đó Lạc Thừa Thu đến phòng tắm, tắm qua một lượt. Lúc sau thần thanh khí sảng đi ra, trên người cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này, Đổng Thiếu Ân cũng từ bên ngoài đi vào. Lạc Thừa Thu một bên xoa tóc, vừa đi qua liền nhìn thoáng qua Đổng Thiếu Ân, "Hử?"
"Bữa sáng làm xong rồi, anh muốn xuống dưới ăn, hay cho người mang lên?"
Lạc Thừa Thu nghe vậy tức khắc cười, "Cũng không phải không có tay có chân, sao phải cho người mang lên, tôi xuống ăn là được."
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu.
Lúc Lạc Thừa Thu đi xuống dưới, Đổng Thiếu Ân liền đi theo phía sau. Xuống đến bên dưới, Lạc Thừa Thu quay qua hỏi, "Cậu ăn sáng rồi sao?"
Đổng Thiếu Ân lắc đầu.
"Vậy cùng nhau ăn đi. Giờ không còn sớm nữa, tí nữa cậu còn phải đi làm nữa, đúng không?"
Đổng Thiếu Ân không nói gì, mày hơi nhăn lại.
Lạc Thừa Thu cũng không nói thêm gì nữa, xem biểu tình này của y, liền biết hôm nay chắc chắn người này không muốn đi làm rồi. Nếu là trước đây, hắn chỉ cảm thấy bực bội, mà hiện tại.....Đổng Thiếu Ân có đi hay không, cũng không sao. Y muốn đi làm, tất nhiên là không vấn đề, nếu y không muốn đi, cũng không sao cả.
Ăn xong bữa sáng, Lạc Thừa Thu vẫn uống thêm một liều thuốc cảm. Đổng Thiếu Ân lập tức đem nhiệt kế cầm lại đây, nhìn điệu bộ, nếu Lạc Thừa Thu nói không cần, y sẽ không yên vậy.
Lạc Thừa Thu cũng không phản đối, lây qua nhiệt kế, ngâm vào trong miệng. Tối qua còn sốt nhẹ, hôm nay đã về nhiệt độ bình thường, 37 độ 4.
"Đã hết sốt rồi." Lạc Thừa Thu nói.
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu, đem nhiệt kế đi tiêu độc. Làm vậy để lúc cần đến, có thể trực tiếp sử dụng.
Lạc Thừa Thu nhìn động tác của y, bỗng nhiên nói.
"Nếu hôm nay cậu không muốn đi làm, vậy cùng tôi đến một nơi đi.."
Đổng Thiếu Ân ngạc nhiên nhìn hắn....
.........