Edit: Lan Điềm Điềm
Đổng Thiếu Ân chậm rãi tiến lại gần, Lạc Thừa Thu chỉ giương mắt nhìn y, đến khi cảm giác mềm mại ấm áp trên môi mình, Lạc Thừa Thu khép hờ mắt sau đó đưa tay ôm lấy Đổng Thiếu Ân, làm sâu thêm nụ hôn này...
Ngay lúc Lạc Thừa Thu chủ động thì Đổng Thiếu Ân hơi lui về sau một chút, để người trước mặt nắm quyền điều khiển.
Cứ như vậy, mới sáng sớm Lạc Thừa Thu và Đổng Thiếu Ân đã chào buổi sáng bằng nụ hôn sâu kiểu Pháp. Sau một hồi, hai người mới tách ra.
Tại lúc Lạc Thừa Thu rời đi, trên khuôn mặt quanh năm không biểu cảm của Đổng Thiếu Ân xuất hiện một tia mê ly.
"Đứng lên đi, hôm nay chúng ta còn ra ngoài chơi nữa." Lạc Thừa Thu mỉm cười nói, Đổng Thiếu Ân nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Rửa mặt xong, hai người cùng xuống lầu, lúc này bảo mẫu đã làm xong bữa sáng. Hai người ngồi vào bàn ăn thì thấy hôm nay có cà rốt xào với ớt xanh. Kể ra thì đây là món Đổng Thiếu Ân không thích ăn nhất, cho dù ngửi mùi thôi cũng không thích. Nhưng cố tình Lạc Thừa Thu lại thích, cho nên Đổng Thiếu Ân cũng không nói ra.
Có lẽ mấy ngày nay hai ở chung rất hòa hợp, cho nên, sau khi ngồi xuống Đổng Thiếu Ân nhìn thấy món này thì lập tức nhíu mày, nhưng chỉ một thoáng vẫn bị Lạc Thừa Thu nhìn thấy.
Lạc Thừa Thu nhìn theo ánh mắt y, hơi nhướng mày nói, "Có chuyện gì sao? Không thích món này?"
Đổng Thiếu Ân nghe vậy thì há miệng thở dốc, tựa như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ trầm mặc lắc đầu.
Nếu là trước đây, Đổng Thiếu Ân thích ăn cái gì, không thích ăn gì, suy nghĩ cái gì, chắc chắn Lạc Thừa Thu sẽ không quan tâm, cũng không bao giờ dò hỏi. Nhưng hiện tại lại khác, Lạc Thừa Thu muốn thay đổi mối quan hệ của hai người, cho nên cũng muốn hiểu rõ y hơn.
Tròng mắt khẽ đảo, Lạc Thừa Thu bỗng gắp một đũa cà rốt xào ớt xanh cho vào chén của Đổng Thiếu Ân, sắc mặt của y lập tức thay đổi, Lạc Thừa Thu thấy thế thì trong lòng hiểu rõ!
Hóa ra là không thích món này? Nhưng trước kia cũng hay ăn món này, cũng không thấy y tỏ thái độ gì,... Mà trước kia, khuôn mặt kia của y cũng là vạn năm không đổi.
Mà gần đây....là hoạt bát sao?
Nghĩ đến đây, Lạc Thừa Thu lại cảm thấy muốn cười!
"Không thích ăn?"
Đổng Thiếu Ân thề thốt phủ nhận, "Không có, dinh dưỡng rất tốt, có thể thường xuyên ăn, đối với sức khỏe anh có lợi."
Lạc Thừa Thu nghe vậy thì khựng lại một chút, bởi vì giá trị dinh dưỡng cao, cho nên mặc dù không thích món này nhưng chưa bao giờ tỏ thái độ ra sao?
Chớp mắt một cái, tâm tình của Lạc Thừa Thu vô cùng rối bời.
"Cậu cũng nói món này giá trị dinh dưỡng cao, khẳng định là rất tốt, mà bảo mẫu nấu ăn cũng rất ngon, cậu nếm thử đi." Hắn cố ý nói, quả nhiên sắc mặt Đổng Thiếu Ân lập tức cứng đờ.
Lạc Thừa Thu nhìn bộ dáng này của y, quả thật không thể nào tưởng tượng được bộ dáng tàn nhẫn, bất chấp thủ đoạn để báo thủ của y ở kiếp trước, cảm giác như hai người khác nhau một trời một vực.
Lạc Thừa Thu hoảng hốt nghĩ, chớp mắt một cái, sau đó cười cười lại gắp cho Đổng Thiếu Ân một đũa nữa, "Món ăn tốt như vậy, cậu ăn nhiều vào."
Đổng Thiếu Ân nhìn nhìn Lạc Thừa Thu, hình như là muốn nói gì đó, nhưng chạm đến ánh mắt chứa ý cười của người đối diện, Đổng Thiếu Ân lại thấy chết không sờn gắp miếng cà rốt lên...Đưa vào miệng!
Đây là đang ở chuẩn bị chiến đấu sao? Lạc Thừa Thu rốt cuộc không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.
Đổng Thiếu Ân trong miệng ngậm đồ ăn mình ghét nhất, nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của Lạc Thừa Thu....Hình như miếng cà rốt mà y đang nhai cũng không khó ăn như vậy!
Đổng Thiếu Ân âm thầm suy nghĩ, cuộc sống hàng ngày cứ duy trì như thế này thì tốt rồi...
Đổng Thiếu Ân chậm rãi tiến lại gần, Lạc Thừa Thu chỉ giương mắt nhìn y, đến khi cảm giác mềm mại ấm áp trên môi mình, Lạc Thừa Thu khép hờ mắt sau đó đưa tay ôm lấy Đổng Thiếu Ân, làm sâu thêm nụ hôn này...
Ngay lúc Lạc Thừa Thu chủ động thì Đổng Thiếu Ân hơi lui về sau một chút, để người trước mặt nắm quyền điều khiển.
Cứ như vậy, mới sáng sớm Lạc Thừa Thu và Đổng Thiếu Ân đã chào buổi sáng bằng nụ hôn sâu kiểu Pháp. Sau một hồi, hai người mới tách ra.
Tại lúc Lạc Thừa Thu rời đi, trên khuôn mặt quanh năm không biểu cảm của Đổng Thiếu Ân xuất hiện một tia mê ly.
"Đứng lên đi, hôm nay chúng ta còn ra ngoài chơi nữa." Lạc Thừa Thu mỉm cười nói, Đổng Thiếu Ân nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Rửa mặt xong, hai người cùng xuống lầu, lúc này bảo mẫu đã làm xong bữa sáng. Hai người ngồi vào bàn ăn thì thấy hôm nay có cà rốt xào với ớt xanh. Kể ra thì đây là món Đổng Thiếu Ân không thích ăn nhất, cho dù ngửi mùi thôi cũng không thích. Nhưng cố tình Lạc Thừa Thu lại thích, cho nên Đổng Thiếu Ân cũng không nói ra.
Có lẽ mấy ngày nay hai ở chung rất hòa hợp, cho nên, sau khi ngồi xuống Đổng Thiếu Ân nhìn thấy món này thì lập tức nhíu mày, nhưng chỉ một thoáng vẫn bị Lạc Thừa Thu nhìn thấy.
Lạc Thừa Thu nhìn theo ánh mắt y, hơi nhướng mày nói, "Có chuyện gì sao? Không thích món này?"
Đổng Thiếu Ân nghe vậy thì há miệng thở dốc, tựa như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ trầm mặc lắc đầu.
Nếu là trước đây, Đổng Thiếu Ân thích ăn cái gì, không thích ăn gì, suy nghĩ cái gì, chắc chắn Lạc Thừa Thu sẽ không quan tâm, cũng không bao giờ dò hỏi. Nhưng hiện tại lại khác, Lạc Thừa Thu muốn thay đổi mối quan hệ của hai người, cho nên cũng muốn hiểu rõ y hơn.
Tròng mắt khẽ đảo, Lạc Thừa Thu bỗng gắp một đũa cà rốt xào ớt xanh cho vào chén của Đổng Thiếu Ân, sắc mặt của y lập tức thay đổi, Lạc Thừa Thu thấy thế thì trong lòng hiểu rõ!
Hóa ra là không thích món này? Nhưng trước kia cũng hay ăn món này, cũng không thấy y tỏ thái độ gì,... Mà trước kia, khuôn mặt kia của y cũng là vạn năm không đổi.
Mà gần đây....là hoạt bát sao?
Nghĩ đến đây, Lạc Thừa Thu lại cảm thấy muốn cười!
"Không thích ăn?"
Đổng Thiếu Ân thề thốt phủ nhận, "Không có, dinh dưỡng rất tốt, có thể thường xuyên ăn, đối với sức khỏe anh có lợi."
Lạc Thừa Thu nghe vậy thì khựng lại một chút, bởi vì giá trị dinh dưỡng cao, cho nên mặc dù không thích món này nhưng chưa bao giờ tỏ thái độ ra sao?
Chớp mắt một cái, tâm tình của Lạc Thừa Thu vô cùng rối bời.
"Cậu cũng nói món này giá trị dinh dưỡng cao, khẳng định là rất tốt, mà bảo mẫu nấu ăn cũng rất ngon, cậu nếm thử đi." Hắn cố ý nói, quả nhiên sắc mặt Đổng Thiếu Ân lập tức cứng đờ.
Lạc Thừa Thu nhìn bộ dáng này của y, quả thật không thể nào tưởng tượng được bộ dáng tàn nhẫn, bất chấp thủ đoạn để báo thủ của y ở kiếp trước, cảm giác như hai người khác nhau một trời một vực.
Lạc Thừa Thu hoảng hốt nghĩ, chớp mắt một cái, sau đó cười cười lại gắp cho Đổng Thiếu Ân một đũa nữa, "Món ăn tốt như vậy, cậu ăn nhiều vào."
Đổng Thiếu Ân nhìn nhìn Lạc Thừa Thu, hình như là muốn nói gì đó, nhưng chạm đến ánh mắt chứa ý cười của người đối diện, Đổng Thiếu Ân lại thấy chết không sờn gắp miếng cà rốt lên...Đưa vào miệng!
Đây là đang ở chuẩn bị chiến đấu sao? Lạc Thừa Thu rốt cuộc không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.
Đổng Thiếu Ân trong miệng ngậm đồ ăn mình ghét nhất, nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của Lạc Thừa Thu....Hình như miếng cà rốt mà y đang nhai cũng không khó ăn như vậy!
Đổng Thiếu Ân âm thầm suy nghĩ, cuộc sống hàng ngày cứ duy trì như thế này thì tốt rồi...