Đã vậy lại còn rất dồi dào sinh lực, không hề giống một kẻ thức khuya mới ngủ được 4 tiếng chút nào.
"Chao ôi, Thành nhi đã cao lớn, đẹp trai thế này rồi sao? Đứa con bé xíu ngày nào của ta đã sắp thành bát nước đổ đi rồi."
Phụng Bân rưng rưng nước mắt ôm hắn như thể đây là lần cuối.
"Được rồi, em đừng xúc động quá. Cô Giang đưa Phụng Bân ra ngoài đi, cháu có chuyện riêng muốn nói với Tưởng Thành."
Người giúp việc hiền hậu đỡ lấy Tưởng phu nhân, cẩn thận dìu cô đi.
Thấy hai người đã đi khuất, Tưởng Chí Kiệt mới ho nhẹ một cái.
Hắn không nói gì, chỉ gật đầu ám chỉ mình vẫn đang nghe.
Chú Kiệt cuối cùng thở dài, ánh mắt đặt vào khoảng không vô định sau lưng con trai:
"Tưởng Thành, dù không nói ra nhưng ta biết con vẫn luôn không vui vì mãi bị ta đánh giá thấp trước mặt người ngoài.
Ta sao lại không biết con giỏi giang, con có tài, mà cũng chính vì biết nên ta mới phải làm như vậy.
Lí do con phải chuyển đột ngột đến trường cấp 3 T hẳn là con chưa quên, à, phải là không thể nào quên."
Cấp 3 T là nơi hắn gặp Kiều Giai Khanh và tình địch Nghiêm Liễm.
Như kịch bản đã đề cập, Tưởng Thành là học sinh thuộc diện "chuyển ngang".
Thông thường, việc chuyển trường được thực hiện khi kết thúc học kỳ I của năm học hoặc trong thời gian hè trước khi khai giảng năm học mới.
Tuy nhiên, đùng một cái, hắn đã trở thành một học sinh mới của cấp 3 T, đã vậy lại còn chuyển vào giữa kỳ học thứ hai.
Mọi sự đương nhiên không đơn giản tới mức chỉ để làm nền cho chuyện tình yêu hường phấn của hai nhân vật chính.
Nguyên nhân sâu sa cho việc này, như Tưởng Chí Kiệt đã nói, đúng, hắn nhớ. Hắn nhớ đến khắc cốt ghi tâm.
Tại trường cũ của hắn, tư thục phổ thông R, đã xảy ra một sự kiện đáng đi vào dĩ vãng.
Tưởng Thành siết chặt bàn tay đang nắm vali sau lưng, gương mặt vẫn duy trì bộ dạng tỉnh bơ lười nhác thường thấy.
Thấy hắn không có vẻ gì là kích động, Tưởng Chí Kiệt lắc đầu, tiếp tục:
"Kể từ đó, ta không dám lơ là nữa. Trước đó ta đã quá bất cẩn, thậm chí còn không hề nhận ra con trai mình đang là đối tượng bị nhắm đến hàng đầu.
Ta phải bảo vệ con, và theo ta, đây là cách duy nhất. Ta phải khiến chúng tin rằng con là một kẻ bất tài, một kẻ không có giá trị lợi dụng.
Chỉ như thế, con mới có thể an toàn, con trai ạ."
Chú Kiệt thở dài, ánh mắt không còn xa xăm nữa mà nhìn thẳng vào hai con ngươi đang che giấu cảm xúc thật của hắn.
"Nhưng ta nhầm rồi, điều ta cần làm không phải là giấu nhẹm con sau lưng để che chở, mà là dạy con cách đề phòng và đối mặt.
Chặng đường mới này là của ngươi, thượng lộ bình an, con trai."
Tưởng Thành mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông đối diện.
"Cảm ơn ba."
Tưởng Chí Kiệt hốc mắt đã hoe đỏ, vội quay mặt, lớn giọng:
"Hừ, đi đi. Mi đi thì nhà bớt một nhân khẩu, đỡ một cái miệng, càng tốt."
Nói xong quay lưng bước nhanh.
Hắn cười rộ lên, vẫy tay:
"Con chào ba, con chào mẹ. Con đi đây."
- --------------------
Máy bay sắp cất cánh, Tưởng Thành tắt nguồn điện thoại, nhàn nhã đặt lưng xuống chiếc giường mềm mại của khoang hạng nhất.
Hắn hiện tại quay về trạng thái thật: Buồn ngủ muốn chết đi được.
Kiều Giai Khanh đã chặn Tưởng Thành trên mọi mặt trận ngay sau khi được hắn tỏ tình ngày hôm qua. Khiến hắn không khỏi cảm thán, năng suất lao động cũng cao quá đi.
Hắn vì lẽ đó không liên lạc được với cậu dưới gần như mọi hình thức.
Chậc chậc, chẳng phải cũng chỉ là "gần như" thôi sao?
Tạo tài khoản mới? Mua điện thoại mới? Nô, người chơi hệ 7 con số trong tài khoản như hắn phải giải quyết vấn đề theo cách cồng kềnh hơn.
Chính là phương pháp "Lấy độc trị độc"!
Hết chương 7