Bạn học ngồi gần Diễm Nhạn Xích đang định ngỏ lời thì y đã trực tiếp lắc đầu:
"Không thể."
Emi âm thầm hài lòng nhìn cậu bạn nọ ủ rũ vì bị khước từ. Trong lớp hiện chỉ duy Tưởng Thành là chưa động đậy, còn tất cả những người khác đều đã ghép nhóm với nhau.
Cô nàng sung sướng nhìn Diễm Nhạn Xích cô độc không ai lại gần. Không trực tiếp xuống tay được thì đã sao? Cô không thiếu nhất chính là thủ đoạn để giày vò y.
Chợt, người cô đang đợi đứng lên, Emi chưa kịp vui mừng thì đã thấy hắn thong thả tiến tới vị trí của Diễm Nhạn Xích.
"Tưởng Thành, lớp mình vẫn còn bạn chưa lập nhóm đâu, cậu ra đây đi nè."- Cô kìm nén sốt sắng, gọi với theo.
Hắn quay đầu, mỉm cười nhìn Emi. Cô nàng cảm thấy vẫn còn hi vọng, cười tươi như hoa đáp lại hắn.
Nhưng giây tiếp theo, Tưởng Thành lại không do dự đặt mông ngồi ngay ngắn bên cạnh Diễm Nhạn Xích, khiến Emi chỉ biết đứng như trời trồng nhìn hắn.
Diễm Nhạn Xích rất ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng thì Tưởng Thành đã ngả người, lười biếng gác tay ra sau lưng y thì thầm:
"Tôi chậm chân, còn mỗi mình cậu thôi."
Y không biết phải đáp thế nào cho phải, Tưởng Thành cũng không làm y khó xử, bắt đầu mở sách ra chia việc:
"Cậu làm phần này, chỗ còn lại tôi lo nốt, việc ai nấy làm, rõ chưa?"
"Ừm.". Truyện Full
Thế là hai người cúi mặt xuống tập trung làm việc, không để ý đến đối phương nữa...
Ít nhất thì ngoài mặt là vậy, thực chất, bàn tay Tưởng Thành đặt ở sau lưng của Diễm Nhạn Xích thi thoảng lại chạm vào y.
Nhưng động tác của hắn rất khẽ, như có như không, Diễm Nhạn Xích còn hồ nghi không biết liệu Tưởng Thành có thật sự đang động chạm cơ thể mình.
Bỗng, hắn vuốt ve phần xương bả vai của y, bàn tay tiếp tục trượt xuống, kéo tới tận phần xương cụt mềm mại.
Môi hắn cong lên một nụ cười đê tiện, không thèm che giấu sự thèm muốn.
Quấy rối!
Diễm Nhạn Xích chỉ biết mím môi, cả người run rẩy, lộ ra sự yếu đuối hiếm thấy.
Y bây giờ không khác gì một con thú nhỏ xinh đẹp bị thợ săn cưỡng ép, yếu ớt kháng cự, khiến người ta vừa muốn chà đạp, vừa muốn "yêu thương".
Tưởng Thành thấy y như vậy rất vừa lòng dừng tay, đột nhiên:
"Này! Cậu làm gì đấy!"- Nam sinh vừa rồi ngồi cạnh Diễm Nhạn Xích bỗng lên tiếng, thu hút không ít sự chú ý của người khác.
Hắn không hề lúng túng, tỏ ra ngơ ngác, khó hiểu chỉ vào mình:
"Tôi á? Tôi đã làm gì không phải à?"
"Cậu còn..."
"James, không biết có vấn đề gì thế nhỉ?"- Diễm Nhạn Xích bất ngờ cất lời, làm cậu ta ngớ người. Từ trước đến nay y rất hiếm khi mở miệng nói chuyện với cậu ta, có nói thì đều rất cụt lủn, lạnh nhạt.
Lần này... thế mà còn gọi tên mình! Thanh niên James mở cờ trong bụng, không tiếp tục truy vấn nữa:
"Xin lỗi, mình nhìn nhầm."
Quả là danh bất hư truyền, hắn cảm thán, lớp có vài đứa con trai thì cả thảy đều yêu thích y, chẳng trách kiểu người thích sự chú ý như Emi sinh lòng đố kỵ.
Vào lúc hắn không chú ý, Diễm Nhạn Xích đã âm thầm nhìn Emi, ánh mắt của y hiện rõ sự đắc thắng.
"Sao mà mặt mũi hằm hằm thế kia? Cậu không khỏe à?"
"Làm gì có chuyện đó, mình đang suy nghĩ thôi."- Cô nàng thả lỏng bàn tay đang siết chặt, trở về dáng vẻ hoạt bát thường ngày.
Khốn khiếp.
- ------------------------
Cấp 3 T, tại phòng sinh hoạt của ban truyền thông.
"Ơ... Em... em chào học trưởng Nghiêm..."- Tiểu Linh ôm bụng ra mở cửa, suýt thì lên cơn đau tim.
Sao lại là Nghiêm Liễm!
"Anh đến hoàn thiện nốt hồ sơ đăng ký thay A Kỉ, cậu ta bị ngã xe. Anh đã thông báo trước với người phụ trách buổi chiều rồi, cậu ta chưa nói với em à?"
"Dạ dạ, em quên mất, hì hì. À, sẵn tiện em đang làm hồ sơ, hay là anh cứ để phần của A Kỉ đấy cho em, anh về trước đi ha."- Tiểu Linh toát mồ hôi hột, tìm mọi cách đuổi người.
"Như thế không hay, lỡ xảy ra chuyện gì thì khó nói lắm."- Nghiêm Liễm từ chối, anh không có thói quen nhờ vả người khác, hơn nữa anh còn chẳng thân quen gì với cô gái này.
"Ấy anh ơi, nhưng mà..."
"Tiểu Linh, đồ của cậu..."
Nếu ban nãy vẫn còn ôm hy vọng thoi thóp thì hiện tại cô nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi! Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, rốt cuộc Kiều Giai Khanh và học trưởng Nghiêm vẫn chạm trán nhau.
Tiểu Linh khóc không thành tiếng, huhu, khó khăn lắm Giai Khanh mới tạm xuôi lòng với Nghiêm Liễm, giờ tự dưng đụng mặt, không xao động mới là lạ.
Vả lại, Tưởng Thành còn giả làm Nghiêm Liễm, lỡ lát nữa học trưởng vui miệng hỏi vài câu khiến mọi sự bại lộ thì cô biết sống thế nào?
Cô nàng âm thầm mặc niệm, nuốt nước mắt ngược vào trong.
- 5 phút trước-
"A lô? Giai Khanh hả? Cậu mang giùm mình tập tài liệu người ta vừa gửi tới đến phòng truyền thông với, mình đang bận một chút, không về lớp được."
"Được, mình đang rảnh tay, nhưng mà mình không phải thành viên, đi vào có sợ..."
"Không sao không sao, giờ trong phòng chỉ có mỗi mình thôi, cậu yên tâm."
Tiểu Linh cúp máy thở phào, cô bị đau bụng, không chạy qua chạy lại được, bất đắc dĩ mới phải nhờ Kiều Giai Khanh lấy hộ giấy tờ.
May là chị tổ trưởng lúc nào cũng để sẵn một túi chườm ấm ở trong tủ, Tiểu Linh cuối cùng cũng cảm thấy biết ơn tấm lòng người mẹ của chị gái xinh đẹp.
Cốc cốc
Tiểu Linh khá ngạc nhiên, từ phòng học đến đây cũng đâu có gần lắm, Giai Khanh chẳng lẽ chạy vội đến đây? Thế là cô nàng gượng dậy ra mở cửa, kết cục...
Bốn mắt nhìn nhau, Kiều Giai Khanh cúi đầu chào trước, Nghiêm Liễm cũng lịch sự đáp lại. Bầu không khí thật sự vô cùng nặng nề, khiến Tiểu Linh đến cười gượng một cái cũng không nổi.
Mếu máo nhận đồ, cô nàng chỉ muốn nhanh chóng xua tan sự khó xử này, bèn chủ động:
"Cảm ơn Giai Khanh nhé, cậu về cẩn..."
"Anh nghe nói em muốn tham gia chương trình trao đổi văn hóa?"
Tiểu Linh:....
Thách thức mọi định luật Vật Lý, cô ước gì bây giờ ông trời có thể đánh một quả sét xuống chỗ ba người.
"Vâng, em về trước."- Cậu dường như không quá để tâm đến anh, xin phép rút lui.
"Ừm, cậu về nh..."
"Sao lại đột ngột như vậy? Trước kia rõ ràng em đâu có thích xuất ngoại?"- Nghiêm Liễm bắt lấy cổ tay cậu, kéo về phía mình.
Đây... là có không giữ mất tìm lại?
Ngoài lề: Nhân vật có lời muốn phát biểu.
1. Tiểu Linh:... Anh Nghiêm à, đừng ngắt lời em nữa có được không...