"Nghiêm Liễm, anh đang nói cái quỷ gì vậy?"- Kiều Giai Khanh gằn giọng, cảnh giác nhìn người trước mặt.
Tiểu Linh cảm thấy tình hình sắp không cứu được nữa dứt khoát đưa tay lên định đánh ngất anh như trong phim.
"A..."- Nghiêm Liễm đột nhiên bừng tỉnh, vội buông cổ tay cậu ra, ánh mắt thoát khỏi mê man, bối rối nhìn xung quanh.
Anh cũng không hiểu lí do vì sao ban nãy khi nhìn thấy Kiều Giai Khanh, bản thân lại kích động đến vậy. Nhưng có một điều anh đảm bảo, chính là không phải vì nuối tiếc cậu.
Nghiêm Liễm cảm thấy chính mình đã bị thứ gì đó sai khiến, không phải tự nguyện nói mấy lời đó, nhưng vẫn cúi đầu nhận lỗi:
"Xin lỗi, vừa rồi anh không kìm chế được cảm xúc, mong em bỏ qua."
Rất đúng với phong cách chính nhân quân tử thường ngày của anh, y như Tưởng Thành đã hình dung.
Tiểu Linh đang lo đến sắp ngất xỉu:?
Nói xong, anh quay sang hỏi cô:
"Vừa nãy em bảo gì?"
"Không... Không ạ. Mà anh ơi, em có chút chuyện muốn nói với Giai Khanh, anh vào làm nốt hồ sơ nhé, còn xíu xiu nữa thôi".
Vừa dứt lời, cô đã kéo Kiều Giai Khanh chạy khuất khỏi tầm mắt Nghiêm Liễm.
Vào phòng, anh vẫn chưa thể đẩy khỏi đầu một vạn câu hỏi vì sao.
- ---------------------
"Giai Khanh, cậu..."
"Mình biết từ đầu rồi."- Kiều Giai Khanh ngắt lời, cười khẩy:
"Muốn uống rượu mời hay rượu phạt?"
Tiểu Linh không tin, nhất định là Giai Khanh đang chơi trò tâm lý, khiến cô chưa đánh đã khai tuốt tuồn tuột thôi! Nghĩ là làm, cô cứng miệng:
"Học trưởng Nghiêm chắc chắn đang cố tình diễn để cậu không biết đó là ổng thôi. Có nhiều chuyện nhìn vậy mà không phải vậy đâu, kiểu người tâm cơ khó đoán như học trưởng Nghiêm càng..."
"Thứ nhất, tên Tiếng Anh của học trưởng Nghiêm đúng là nicholas thật, nhưng lúc nào anh ta cũng viết thành nikolax, không bao giờ viết đúng.
Thứ hai, Nghiêm Liễm hoàn toàn không phải kiểu người lòng dạ khó lường như cậu nghĩ, biểu hiện ban nãy của anh ta tuy rất đáng ngờ nhưng không phải là diễn."
Tiểu Linh âm thầm thở dài, lần đầu tiên dâng lên cảm thông cho Tưởng Thành đáng thương: Haiz, rốt cuộc cục cưng trong lòng anh vẫn chưa quên được người thương.
Kiều Giai Khanh còn nhớ rõ từng thói quen của Nghiêm Liễm kìa, xem ra anh tốn công vô ích.
"Thứ ba... Cậu đừng có nhìn mình kiểu đấy, bằng chứng quyết định nằm ở đây."
Kiều Giai Khanh hừ lạnh, giơ điện thoại lên trước mặt Tiểu Linh.
"Cậu nói xem trong ảnh lúc này đang là mấy giờ?"
"Tối thế này... chắc cũng phải đến 19 giờ?"
"Thứ tư bọn mình học lập trình vào tiết thứ ba phải không?"
"Ừm, không sai"- Cô gật gù, vẫn chưa cảm thấy có gì không đúng.
"Cậu nói xem, lúc chúng ta đang học còn chưa đến 4 giờ chiều, vậy tại sao bức ảnh nicholas2608 chụp khoe với mình lại tối mù thế này? Còn không phải là vì chênh lệch múi giờ à?"
"A..."- Lúc này Tiểu Linh mới á khẩu, chút thông cảm trong lòng vừa nãy đã bốc hơi hết, hận không thể bay sang một tay bóp chết hắn.
Tên dở hơi Tưởng Thành này mẹ nó tự làm tự chịu! Cô đã giúp đến thế rồi mà vẫn để lộ sơ hở được! Bái phục bái phục.
(Không nhớ có thể đọc lại chương 11 nhé (~ ̄³ ̄)~ Đoạn cuối á)
"Huhu, Giai Khanh, mình biết lỗi rồi, là mình sai, là mình bị tiền làm mờ mắt, huhu cậu đánh mình đi."
Tiểu Linh biết mình đuối lý, bèn rưng rưng nước mắt níu tay cậu.
"Linh Linh à, đây cũng không phải là lần đầu tiên."- Kiều Giai Khanh mỉm cười nhìn cô. Có điều, nụ cười này làm cô nàng rợn hết cả tóc gáy.
"Hức, cậu muốn gì cũng được, chỉ cần không phóng hỏa đốt nhà trộm giật cướp bóc thì mình đều cam tâm."
Tiểu Linh cắn răng nói, tay giơ lên như đang thề.
"Ồ? Thật?"
"Thật thật, chắc chắn là thật!"
Cậu nheo mắt, gương mặt vốn xinh đẹp càng thêm phần quỷ mị dẫn dụ, vừa giống một thiên sứ đơn thuần, lại không khác gì một diễm quỷ mưu mô:
"Trước hết, giấu Tưởng Thành chuyện hắn đã bị bại lộ, tuyệt đối không được để hắn biết, cậu rõ chưa?"
"Mình hứa!"
"Sau đó, tìm ra những người hắn đã làm quen, kết thân từ khi sang nước ngoài, đặc biệt là những người có ngoại hình đẹp đẽ, nghe không?"
Chuyện này khó với ai chứ riêng với bộ trưởng bộ ngoại giao như cô thì không hề ngoài tầm với, Tiểu Linh cắn răng:
"Được!"
"Cuối cùng..."
Cậu ghé vào tai Tiểu Linh, thì thầm.
"Hả? Giai Khanh, cậu..."
Nghe xong yêu cầu này cô nàng không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền đồng ý.
Lúc rời đi, Tiểu Linh vẫn còn cho rằng Kiều Giai Khanh đang lên kế hoạch phân công Tưởng Thành vì đã lừa mình.
Cũng phải, ai bảo tên hôn quân nhà hắn vì trái tim mỹ nhân mà bày trò như vậy, giờ coi như bị mỹ nhân tính kế lại, không oan uổng a.
Có điều, cô không biết rằng, Kiều Giai Khanh thậm chí còn chẳng hề có ý định làm hại Tưởng Thành chứ đừng nói tới trả thù.
Hắn đã hao tâm tổn trí vì cậu như thế thì cậu cũng không ngại đáp lễ một chút. Kiều Giai Khanh nhìn di động, là thông báo tin nhắn từ một người đã rất đỗi quen thuộc:
Vũ Trọng: Hôm nay hắn tỏ ra thân thiết với người tên Diễm Nhạn Xích lắm, tôi đoán là để chọc tức Emi.
Kiều Giai Khanh đen mặt, sao lại giống cậu trước kia lợi dụng hắn để làm Nghiêm Liễm ghen vậy!
Nuốt cục tức này vào trong bụng, cậu trở lại lớp ôn bài, quyết tâm tối nay phải biểu hiện thật tốt để hắn yên tâm.
- --------------------
"Chữa nốt bài này rồi đi ngủ nhé, hôm nay vượt chỉ tiêu, rất đáng khen"- Tưởng Thành khẽ ngáp.
"Vâng, em làm xong rồi, anh kiểm tra đi ạ."
"Hôm nay có chuyện gì vui à? Sao em hừng hực tinh thần thế?"- Hắn thuận miệng vừa hỏi thăm vừa chấm bài.
"Gần như là thế ạ."- Đầu dây bên kia bỗng ngọt ngào nói:
"Anh ơi, người anh thích là người như thế nào vậy ạ?"
Tưởng Thành buột miệng:
"Là người rất xinh đẹp, khi giận lại càng đáng yêu, làm người ta muốn trêu đến hai mắt đỏ ửng, sắp bật khóc đến nơi thì thôi."
Kiều Giai Khanh:...
Hắn hôm nay vừa chọc tức cô nàng tên Emi kia xong, chẳng lẽ... Bẻ cong thành thẳng thành công rồi?
Hết chương 17