Bé lớn của cô vẫn chưa chết!
Tô Ngọc Anh run lên, chiếc bánh ngọt ở trong tay suýt chút nữa thì tuột ra khỏi tay, cô vội vàng ôm chiếc bánh ngọt vào trong lòng, dường như thể chiếc bánh ở trong tay không phải là chiếc bánh ngọt nữa, mà là bảo bối quý báu.
“Làm sao có thể. Đại bảo rõ ràng là đã bị Chiến Thần Dũng lấy đi làm thuốc dẫn” để đi cứu lấy Tiểu Ngọc mới đúng chứ. Tại sao..”.
“Đó có thể là đứa con duy nhất của ngài Chiến, hổ dữ không ăn thịt con, cô thật sự sẽ nghĩ rằng ngài Chiến lại hung ác đến như vậy đúng không?”
Trương Phong đi qua từ phía đằng sau, trong ánh mắt lộ ra rõ vẻ không hài lòng. Đối với Tô Ngọc Anh, anh ta dường như có rất nhiều oán hận. Sau đó Tô Ngọc Anh lúc này mới tỉnh ngộ, hồi đó là Phương Hoa đang nói dối cô sao?
“Bố, bố, tại sao đến bệnh viện tìm con thế ạ? Con rất là bận rộn, công ty còn có rất nhiều việc phải làm, không phải ai cũng nhàn nhã rảnh rỗi như sếp lớn như bố đâu”.
Chiến Anh Thiên nhìn thấy Chiến Thần Dũng, dường như có vẻ không nói nên lời, trách anh vì sao lại trì hoàn công việc của bản thân mình.
“Muốn đưa con đến gặp một người” Chiến Thần Dũng nhìn xung quanh, nhưng mà không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Tô Ngọc Anh.
Nếu như cô nhìn thấy Anh Thiên, có lẽ sẽ rất hạnh phúc đúng không?
“Trương Phong, Tô Ngọc Anh ở đâu rồi?”
Trương Phong đáp lại: “Trở về đi ngài Chiến, Tô Ngọc Anh đã rời đi rồi”
Tại của bệnh viện, Tô Ngọc Anh đã đợi từ rất lâu, cuối cùng cũng đợi được Chiến Anh Thiên một mình đi
ra.
“Bé lớn”.
“Cô ơi, cô ăn bánh ngọt chưa thể? Mùi vị ngon hay không ngon ạ? Đây là sản phẩm mới của cửa hàng bánh ngọt Vụ Nữ, cháu vẫn còn không nỡ ăn mà đã đưa nó cho cô đó” Khi Chiến Anh Thiên nhìn thấy một người phụ nữ, thì liên quan tâm ngay đến hương vị của cái bánh ngọt.
Cửa hàng bánh ngọt Vụ Nữ là cửa hàng bánh được yêu thích nhất ở trong Nguyễn Quốc, dùng toàn bộ nguyên liệu đều được vận chuyển từ nước ngoài về, chỉ bán một trăm món đồ ngọt mỗi ngày, đóng cửa ngay sau khi bán hết, không mở cửa nữa.
Hơn nữa không có chi nhánh, đây là chi nhánh duy nhất ở trong Nguyễn Quốc, đồng thời cũng là thương hiệu yêu thích hàng đầu của Chiến Anh Thiên.
“Cô cũng vẫn là không nỡ ăn, nhưng mà cô nghĩ ăn vào thì chắc chắn sẽ rất ngon” Tô Ngọc Anh cười dịu dàng, đưa bàn tay run rẩy xoa nhẹ lên trên đầu của Chiến Anh Thiên, ánh mắt nhìn đầy sự dịu dàng.
Cô có quá nhiều điều muốn nói với bé lớn, chỉ là bây giờ đột ngột quá, cô vẫn không biết phải nói như thế nào.
“Cô ơi, bánh ngọt của thương hiệu cửa hàng này là thương hiệu mà cháu thích nhất đó. Cô nhất định cũng sẽ thích nó thôi” Chiến Anh Thiên không biết tại sao lại có thể nói ra lời nói khẳng định đến như vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Ngọc Anh khóc thút thít, cậu bé đáng ra là chỉ có thể đứng bên cạnh rồi quan sát lướt qua thôi, nhưng mà cậu bé đã không làm như vậy.
người cô.
Cậu bé đã chủ động nói chuyện với cô, chính là bởi vì cảm thấy có sự gần gũi và thân quen ở trên con
"Anh Thiên, thực ra cô là... của con” Tô Ngọc Anh chịu đựng những giọt nước mắt bên trong không tuân ra, chưa kịp nói xong, thì âm thanh của nhạc chuông điện thoại di động đã ngắt lời cô. Chiến Anh Thiên liếc nhìn điện thoại: "Cô ơi, công ty còn có chuyện chờ cháu giải quyết, cháu đi trước đây”.
Tô Ngọc Anh đi theo cậu bé sang bên đường, rồi nhìn thấy một bóng dáng người rất quen thuộc. Chỉ nhìn thấy một người mặc chiếc váy liền màu trắng, Tô Nhã Nhã ăn diện nhẹ nhàng dịu dàng đi ngay phía đằng sau Chiến Anh Thiên, trong tay cũng mang theo một chiếc bánh ngọt cùng kiểu cách với Tô Ngọc Anh.
"Anh Thiên, đây là chiếc bánh ngọt yêu thích của cháu. Cô chính là đặc biệt dậy từ lúc sáu giờ để đi xếp hàng chờ để mua được đó. Vừa mua được thì cô liền chạy qua đây luôn đó”
Cô ta nói năng nhẹ nhàng, trong mắt có vài phần của sự nịnh nọt.
Chiến Anh Thiên lạnh lùng nhìn người phụ nữ, thuận tay ném ngay chiếc bánh ngọt vào phía bên trong thùng rác: “Bây giờ, tôi không thích ăn”
Nụ cười trên mặt Tô Nhã Nhã đột nhiên trở nên có chút miễn cưỡng, mãi cho đến khi Chiến Anh Thiên lên xe rời đi, thì cô ta mới hoàn hồn trở lại, rồi đá vào cái thùng rác.
“Nếu như không phải để lấy được thân phận là cô chủ Chiến, làm sao tôi lại có thể đi lấy lòng một đứa trẻ hoang dã như cháu! Đợi đến khi tôi được gả thành công vào nhà họ Chiến, điều đầu tiên chính là đá cháu đi!"
Khuôn mặt Tô Ngọc Anh lạnh lùng, trong lòng không khỏi lo lắng cho tình hình của Chiến Anh Thiên. Tô Nhã Nhã tưởng chừng như vô hại, nhưng mà thực sự bản chất lại là một kẻ hung ác hơn ai hết.
Ở kiếp trước, cô chính vì quá tin tưởng Tô Nhã Nhã, thì mới bị hại đến cảnh người thân làm phản, gia đình tan vỡ, cô lâm vào cảnh túng quẫn, tiếng tăm tiêu tan, đến bản thân cũng bị Chiến Thần Dũng căm ghét đến chết đi.
Tô Nhã Nhã, tuyệt đối không thể được gả vào nhà họ Chiến được.
Trong quán cà phê, Tô Ngọc Anh và Tô Nhiên cũng đang ngồi uống cà phê và trò chuyện với nhau. “Ngọc Anh, em vẫn định rời đi sao? Đừng rời đi mà, năm năm mà em rời đi, chúng ta đã rất nhớ em đó.” Tô Nhiên không nỡ để Tô Ngọc Anh rời đi, nắm chặt lấy bàn tay của cô.
Trong đôi mắt Tô Ngọc Anh lóe lên tia lạnh lùng chế giễu: “Nhớ em? Người nhà đó, ngoài chị và anh hai, còn có ai có thể nhớ đến em nữa vậy?”
“Ngọc Anh." Tô Nhiên không biết nên nói gì trả lời lại để an ủi cô, trong ánh mắt có những tia tội lỗi áy náy.
Cửa quán cà phê lại bị đẩy ra lần nữa, chuông gió cũng tự nhiên vang lên những tiếng định định đồng đồng.
Một bóng đen mảnh mai trải dài ở phía trước, phản chiếu lại trong ánh mắt của Tô Ngọc Anh.
Người đàn ông có một chiếc mũi cao và nổi bật, sự xuất hiện của khuôn mặt đó có thể gây ra rất nhiều sự hỗn loạn ngay khi xuất hiện.
Chiến Thần Dũng không khách khí gì mà kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh Tô Ngọc Anh, động tác rất mạch lạc và tự nhiên.
Tô Ngọc Anh thì lại đứng dậy không chút do dự nào, chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi ban đầu.
Cô còn chưa hoàn toàn đứng dậy, thì đột nhiên, có một bàn tay dùng lực đặt lên bả vai của cô, ẩn cô xuống một lần nữa.
“Chiến Thần Dũng, tại sao cậu lại ở đây?” Tô Nhiên tò mò hỏi, biết rằng, xác suất gặp phải với Chiến Thần Dũng còn thấp hơn cả xác suất gặp phải người ngoài hành tinh.
Nhưng mà dạo gần đây, dường như bọn họ luôn có thể thỉnh thoảng gặp những người chức cao vọng
trọng như Chiến Thần Dũng ở nhiều những nơi khác nhau.
“Thuận đường”.
Chiến Thần Dũng nhẹ nhàng trả lời, cũng có lẽ là bởi vì thân phận của Tô Nhiên là chị gái của Tô Ngọc Anh, nếu không thì, có lẽ rằng đến một chữ trong câu trả lời cũng sẽ không có.
Tô Ngọc Anh không khách khí vòng tay một cách thản nhiên, nói toạc ra: “Thuận đường? Chỗ này cách tập đoàn Chiến Thị đến năm mươi cây số, chỗ nào gọi là thuận đường vậy?”
Cô đã cố tình chọn những địa điểm mà xa chỗ của Chiến Thần Dũng, kết quả là lần nào cô cũng đều có thể gặp mặt Chiến Thần Dũng.
Một hoặc hai lần thì còn có thể giải thích rằng là ngẫu nhiên trùng hợp, nhưng mà lúc nào cũng gặp phải, vừa gặp thì đã biết ngay có quỷ.
“Tôi nghĩ nó là thuận đường, thì nó chính là thuận đường”
Chỉ có khi đối mặt với Tô Ngọc Anh, thì trạng thái tiết kiệm lời nói của Chiến Thần Dũng mới thay đổi, sẽ nói nhiều hơn.
Người đàn ông ánh mắt lóe lên, bình tĩnh liếc nhìn cốc cà phê cappuccino trước mặt Tô Ngọc Anh: “Lấy tôi một tách cappuccino đến đây.”
"Ngài Chiến, từ khi nào mà anh lại uống loại cà phê giá rẻ như vậy! Trước đây thứ mà anh thường uống đều là cà phê được làm thủ công với những hạt thô tươi mà được vận chuyển từ nước ngoài về nước chưa đầy năm giờ sao!".
Trương Phong bị kinh ngạc, suýt chút nữa thì đã cắm cằm ngã xuống đất. “Từ bây giờ, tôi sẽ uống cappuccino”
Khi mà Chiến Thần Dũng nói điều này, ánh mắt bằng giá lạnh lùng của anh nhìn thẳng sâu về phía bên Tô Ngọc Anh.
Không biết được rằng cái mà anh nói là cà phê hay là người nữa.
“Ngọc Anh, chị đột nhiên nhớ ra là chị vẫn còn có việc phải làm, vậy chị về trước đây, hai người cứ từ từ nói chuyện”
Nói xong, Tô Nhiên tự nhiên rời đi rất thật chân. Lúc mới đầu Tô Ngọc Anh rất thích Chiến Thần Dũng, bọn họ đều biết hết. Tô Ngọc Anh nhìn Chiến Thần Dũng, ánh mắt cô tối sầm lại.
"Tôi đột nhiên không thích uống cappuccino nữa, nhân viên phục vụ, lấy một cốc coca cola.” Tô Ngọc Anh đột nhiên gọi nhân viên phục vụ lại, sau đó cố ý nhìn Chiến Thần Dũng.
Thức uống mà Chiến Thần Dũng ghét nhất chính là coca cola.
Nhìn thấy người phụ nữ thay đổi khẩu vị, Chiến Thần Dũng khẽ cau mày, không chút do dự mà anh cũng mở miệng nói: “Không uống cappuccino nữa, đổi sang coca cola”.
Nhân viên phục vụ nhìn trái nhìn phải, sợ tới mức ngay lập tức chạy đi rồi nhanh chóng mang ra cốc coca cola.
Chất lỏng ở trong ly rượu màu đỏ trong suốt, các viên đá ở bên trong va chạm nhẹ vào nhau, bên trên có một lát chanh nổi lên.
Đối với hầu hết mọi người, đó là một thức uống ngon lành, sau khi uống một ngụm thì thật tuyệt.
Nhưng mà điều này thực sự khó khăn với Chiến Thần Dũng, người mà từ trước đến nay đều chưa từng tiếp xúc với đồ uống có ga.
Anh liếc nhìn Tô Ngọc Anh đang nắm tay ở phía đối diện với gương mặt không chút biểu cảm, sau đó đưa cốc coca cola lên và nhấp một ngụm nhỏ.
Sắc mặt vừa trắng bệch vừa xanh xao của Chiến Thần Dũng khi uống coca cola, trên đầu lưỡi có mùi vị lạ sộc lên, anh nhíu mày thật chặt, nhìn trông rất khó chịu.
“Ngài Chiến, đừng uống nữa. Anh từ trước đến này đều không bao giờ uống những đồ uống này, nếu uống lần nữa thì sẽ nôn ra đó”
Trương Phong nhìn thấy mà không thể chịu đựng được việc sếp của mình trở nên như thế này, đã chủ động giành lấy cốc coca cola trong tay của Chiến Thần Dũng.
Không ngờ rằng trong giây tiếp theo, Chiến Thần Dũng đã uống hết cốc coca cola ở trong tay, sắc mặt trắng bệch tái mét lại.
Cảm giác khó chịu mạnh mẽ khiến anh phải lắc đầu, rồi nhìn sang một bên: “Tô Ngọc Anh, tôi đã uống hết rồi”.
Anh dường như muốn chứng minh rằng, ngay cả khi từ trước đến nay anh chưa bao giờ chạm vào thứ mà anh không thích, thì bây giờ anh sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho nó.
Chỉ chờ anh nhìn thấy, bên người anh đã trống rỗng, sớm đã không còn có bóng dáng của Tô Ngọc Anh từ lâu.