Sau khi Chiến Thần Dũng nói xong, liền không nhìn Tô Ngọc Anh nữa.
Đợi đến khi xe đã đi xa, anh mới không nhịn được nhìn người phụ nữ vẫn ở nguyên chỗ cũ từ gương chiếu hậu trong xe.
So với năm năm trước, cô ngày càng trở nên đặc biệt thu hút. Ánh sáng nghiêm túc trong mắt vừa rực rỡ vừa chói mắt.
Nhưng anh lại không biết làm thế nào để hòa hợp với cô, anh muốn đối xử tốt với Tô Ngọc Anh, nhưng Tô Ngọc Anh lại hững hờ từ chối anh hết lần này đến lần khác, không cho anh một chút cơ hội nào.
Mặc dù cô không hề liên lạc với Tiêu Tần Thắng trong suốt năm năm cô rời đi, nhưng anh không biết rốt cuộc trong lòng Tô Ngọc Anh đang nghĩ gì.
Cô có còn yêu anh không?
Chiến Thần Dũng nhìn lên bầu trời ở xa xa, cho dù biết trái tim mình thì sao chứ, trước đây anh đã làm quá nhiều điều sai trái. Những tổn thương đã gây ra cho cô giờ lại hằn lên cơ thể anh, chỉ khiến anh cảm thấy trái tim đau đớn muốn nổ tung.
Anh muốn ôm Tô Ngọc Anh vào lòng, nuông chiều cô. Nhưng giờ đã quá muộn, bất cứ thứ mà anh cho là tốt đối với Tô Ngọc Anh đều là tai họa khiến cô muốn tránh xa.
Sự kiêu ngạo trong lòng khiến anh luôn duy trì hình ảnh xa cách, anh dùng sự lạnh lùng để che đậy tình yêu của mình, có lẽ bằng cách này anh có thể tiếp xúc nhiều hơn với cô.
Trong phòng sách, hôm nay Chiến Anh Thiên nghỉ ngơi. Cậu ấy đang đọc sách trong phòng.
Tô Ngọc Anh nhẹ nhàng bước vào, đặt một đĩa hoa quả đã cắt sẵn lên bàn: "Anh Thiên, dì muốn cùng con thảo luận một vài chuyện"
“Nói đi, có phải là muốn cùng cháu đi nếm thử món tráng miệng?” Chiển Anh Thiên vẫn lạnh lùng, nhưng khi nói đến món tráng miệng, trong mắt lại tràn ngập ánh sáng.
Cô cười gật đầu: "Được, chỉ cần cháu muốn đi, lúc nào cô cũng có thể đi cùng con. Nhưng Anh Thiên, con không cảm thấy những sách và tài liệu này xem rất nhàm chán sao? Con thử nghĩ xem, nếu chúng ta tạm nghỉ một thời gian không đến công ty làm việc, con có thể sẽ có rất nhiều bạn tốt, thậm chí là..."
Cô chưa kịp nói hết lời, sắc mặt Chiến Anh Thiên đột nhiên thay đổi, trái cây trong tay bị ném trở lại đĩa.
"Sách và tài liệu kinh doanh là những thứ thú vị nhất mà cháu từng thấy, không hề nhàm chán chút nào. Cháu biết dù đang nghĩ gì, dì nên bỏ cái suy nghĩ ấy đi."
Tô Ngọc Anh cắn răng, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn nhìn xung quanh: "Vậy, Anh Thiên, hay là hôm nay sao chúng ta nghỉ một ngày, dì sẽ đưa con đi công viên giải trí!"
"Không cần, bố đã mua công viên giải trí cho cháu rồi." "...Vậy dị dẫn con đi ăn KFC?"
"Bố nói không được ăn đồ ăn nhanh." "Vậy di dẫn cháu đi ăn macaron!" "Hình như không cháu không ăn được?"
"Vậy, dì mua cho con Transformers?"
"Cháu không chơi đồ chơi cho trẻ con". Tô Ngọc Anh dốc hết sức lực, cuối cùng vẫn bại trận.
Tất cả mọi điều kiện đều không thể khiển Chiến Anh Thiên cảm thấy hứng thú, cô cảm thấy hơi thất bại,
nhìn nhiều thành quen khi nhìn thấy Bé lớn si mê công việc, cô bất giác nói: "Vậy con có muốn biết mẹ của con là ai không?"
Một câu nói đó, khiến ánh mắt của Chiến Anh Thiên rời khỏi cuốn sách, mặc dù cậu ấy đang cố giả vờ là mình không hề quan tâm.
Những bàn tay bé nhỏ đang siết chặt lấy cuốn sách trên tay đã phản bội cậu: "Bố nói, mẹ chết khi sinh ra cháu."
“Mẹ con chưa chết” Hai mắt Tô Ngọc Anh đỏ lên, mảnh mềm mại trong lòng nhất thời rung động. Cô rất muốn ôm Bé lớn thật chặt nói cho cậu biết cô chính là mẹ của cậu, cô đã trở lại rồi.
Nhưng cô không thể.
Hơn nữa, so với nhà họ Tô, nhà họ Chiến rõ ràng là có điều kiện tốt hơn và cũng an toàn hơn.
“Bà ấy ở đâu?” Bàn tay nhỏ đang cầm sách của Chiến Anh Thiên khẽ run lên, cuối cùng nới lòng tay nói: “Quên đi, nếu bà ấy chưa chết, vậy có nghĩa là bà ấy đã bỏ rơi cháu”
Trong ánh mắt của đứa trẻ hiện lên sự mất mát không thể che giấu, đồng thời có cả nỗi khát vọng, khao khát tình mẫu tử.
Chiến Anh Thiên lấy đồ ngọt đã chuẩn bị sẵn từ trong ngăn kéo ra, bỏ vào miệng.
Mỗi khi tâm trạng không vui cậu ấy sẽ ăn đồ ngọt.
Đồ ngọt giống như một thuốc chữa bệnh của cậu ấy.
"Không, không phải. Mẹ không... bà ấy không có, bà ấy không bỏ rơi con, không hề không cần con, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ rơi con.
Trong lòng bà ấy, con là đứa trẻ thông minh và giỏi giang nhất” Tô Ngọc Anh vội vàng giải thích, nước mắt cũng rơi xuống.
Khi Bé lớn nói ra lời này, nó như một nhát dao đâm vào tim cô. “Vậy thì tại sao bà ấy lại rời đi?” Chiến Anh Thiên nhìn cô, dừng động tác nhai đồ ngọt trong miệng lại. Tô Ngọc Anh chỉ có thể cúi đầu giải thích: "Có nỗi khổ không thể nói." “Bà ấy ở đâu?” Chiến Anh Thiên hỏi, cậu ấy muốn trực tiếp hỏi bà ấy.
Tô Ngọc Anh mỉm cười lau đi giọt nước mắt trên mặt, giả vờ bí hiểm gãi gãi mũi cậu ấy: "Muốn biết bà ấy. là ai, ở đâu thì con phải đồng ý với dì nghỉ ngơi, đi học rồi trở về cuộc sống của người bình thường. Chỉ cần con đồng ý với dì, sau ba tháng, dì đảm bảo mẹ của con sẽ xuất hiện trước mặt con."
Chiến Anh Thiên do dự một lúc, nghiêm túc trả lời: "Mặc dù đây là một giao dịch vô nghĩa và tốn thời gian, nhưng cháu đồng ý với dì".
Hơi thở của cậu bé từ từ bình tĩnh trở lại, đồ ngọt trên tay cũng cho vào miệng.
Buổi tối, biết được Chiến Anh Thiên đồng ý đi học và tham gia các hoạt động xã hội, Chiến Thần Dũng trở về nhà sớm.
"Anh Thiên, con đồng ý đi học sao? Không phải lúc trước con nói đi học là việc làm mất thời gian và ngu dốt nhất sao?" Chiến Thần Dũng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng.
Chiến Anh Thiên quá thông minh, mới năm tuổi đã có thể tự mình hoàn thành toàn bộ kiến thức của đại học. Vì vậy cậu ấy có sự kiêu ngạo của bản thân, khinh thường việc đến nhà trẻ để học cái gọi là một cộng một, hai công hai.
Khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng: "Anh Thiên, cô ấy uy hiếp con?" Chiến Anh Thiên nhẹ lắc đầu: "Không phải, đây là giao dịch giữa hai chúng con." “Giao dịch?” Chiến Anh Thiên hơi nghi hoặc, cô có thể có giao dịch gì với con trai anh? Tuy nhiên, kết quả này vẫn khiến anh rất vui mừng. Tô Ngọc Anh đeo tạp dề bước ra khỏi bếp, một loạt món ăn gia đình được bày ra. Màu sắc, hương thơm và mùi vị đều tốt, khiến người ta chảy nước miếng.
"Hôm nay để chúc mừng Anh Thiên đồng ý đi học, dì đã đích thân xuống bếp. Anh Thiên, con phải ăn thật ngon nhé!"
Tô Ngọc Anh vốn đang cầm đũa đưa cho Chiến Anh Thiên, sau khi nhìn thấy Chiến Thần Dũng liền khựng lại, sau đó cau mày.
Tại sao anh lại về sớm? Những thức ăn này là do cô đặc biệt chuẩn bị cho Bé lớn, cô không hề muốn cho Chiến Thần Dũng biết.
Chiến Thần Dũng ngạc nhiên nhìn một bàn đồ ăn ngon: "Đây đều là em làm sao?"
Tô Ngọc Anh đặt đũa xuống, sắc mặt không hề nhúc nhích, lãnh đạm nói: "Ừm, sao anh về sớm vậy."
Chiến Tần Dũng phát hiện không có đũa của mình nên cúi đầu nói với Chiến Anh Thiên: "Có muốn bố ăn cùng không?"
Chiến Anh Thiên có hơi thắc mắc sao anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu: "Vâng."
Tô Ngọc Anh: ... Người này biết rõ nếu hỏi cô sẽ bị từ chối, vì vậy anh liền chạy đến hỏi Bé lớn!
Thấy Bé lớn đồng ý, tuy không vui nhưng Tô Ngọc Anh không muốn làm trái ý Bé lớn nên chỉ có thể đồng ý để anh ăn cùng.
Chỉ là Tô Ngọc Anh nhìn anh mà rất khó chịu, cho nên cô đành mặc kệ anh, hoàn toàn mặc kệ anh.
Trương Phong nhìn thấy vậy biết rằng Tô Ngọc Anh chắc chắn sẽ không động đậy, vì vậy lập tức đi vào phòng bếp, lấy một đôi đũa cho Chiến Thần Dũng.
Chiến Thần Dũng và Chiến Anh Thiên còn chưa động đũa, Trương Phong đã thành thạo lấy từ trong túi ra một cây kim bạc.
Kiểm tra từng món ăn xem có độc hay không. "Ngài Chiến, không có vấn đề gì." Tô Ngọc Anh không khỏi đỡ trán, người không biết còn tưởng rằng đây là một màn kịch cung đấu quy mô lớn: "Có cần phải khoa trương như vậy không? Chẳng lẽ tôi còn có thể hạ độc vào đồ ăn sao?"
"Lúc trước sẽ không, bây giờ thì ai biết được? Ngài Chiển mấy ngày nay vì cô mà thật sự là lên núi đạo xuống biển lửa, còn cô thì sao? Quay người liền không nhận mặt. Đều nói độc nhất lòng dạ đàn bà, cô chính là đại diện tốt nhất đó!"
Trương Phong nhắc tới chuyện này liền tức giận, anh ta chưa từng thấy người phụ nữ không biết tốt xấu như vậy!
Những người phụ nữ khác ngày đêm mơ ước nghĩ đến việc được gả cho Chiến Thần Dũng nhà họ, còn Tô Ngọc Anh lại cự tuyệt Chiến Thần Dũng.
Chiến Anh Thiên rất kén ăn, nhưng hôm nay cậu ấy lại ăn rất nhiều đồ ăn.
Nhìn thấy cậu ấy ăn ngon như vậy, Chiến Thần Dũng không khỏi cảm thấy hứng thú.
Cắn một miếng đậu phụ sốt cay, anh đột nhiên sửng sốt. Hương vị này!
Hương vị của những món ăn này không béo cũng không ngấy, không mặn cũng không nhạt, rõ ràng là những món ăn bình dân nấu tại nhà nhưng lại có thể tạo nên một hương vị đặc biệt.
Hương vị quen thuộc này khiến trái tim anh dần dần dịu lại.
Anh liếc nhìn Tô Ngọc Anh, lúc này mới thực sự cảm nhận được Tô Ngọc Anh chưa chết, đây không phải là một giấc mơ.
Cô vẫn ở bên cạnh anh.
Chỉ là nếu như là trước kia, anh muốn ăn đồ ăn do Tô Ngọc Anh làm không cần phải bày trò hỏi Chiến Anh Thiên. Mỗi ngày không cần anh phải nói nhiều, Tô Ngọc Anh sẽ chủ động chuẩn bị đồ ăn cho anh.