Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Ngọc Anh không khỏi nhìn Chiến Thần Dũng thêm một chút, tại sao người đàn ông này lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ?

Rõ ràng trước đó còn ghét mình khủng khiếp, bây giờ lại chỉ định mình làm vợ của anh.

Thấy người đàn ông đang ôm chặt eo của mình, Tô Ngọc Anh cau mày, rất nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm làm bây giờ không thể trở mặt, cô đành phải làm mặt lạnh lùng, nhỏ giọng uy hiếp nói: “Lấy cái móng heo ra, đừng có ép em phải ra tay”

Chiến Thần Dũng mắt mù tại điếc, thậm chí còn ôm chặt hơn.

Trước mặt, vẻ mặt ông Tô khiếp sợ, ngay cả Vệ Hân, trong mắt bà ta chứa đầy sự ấm ức. Con gái của bà ta đã ở bên cạnh Chiến Thần Dũng đợi ròng rã năm năm, nhưng Chiến Thần Dũng chưa từng liếc nhìn con bé đến một cái, kết quả một Tô Ngọc Anh điên điên khùng khùng làm việc không đàng hoàng vừa trở về đã dễ dàng có được Chiến Thần Dũng?

Trong mắt Tô Nhã Nhã ngập tràn nước mắt đau thương, người nào không biết còn tưởng rằng cô ta bị tình đầu phụ bạc.

Nhìn khổ sở đau thương nhưng thực ra nội tâm đã hận không thể xé xác Tô Ngọc Anh thành từng mảnh từ lâu!

Tô Ngọc Anh, tôi uổng phí năm năm bên cạnh Chiến Thần Dũng, năm năm thanh xuân! Sao tôi có thể để cho cô dễ dàng cướp anh ấy đi được!

Chiến Anh Thiên còn lạnh lùng quét mắt qua người Tô Nhã Nhã, chỉ cần không phải cô ta thì ai cũng được.

Bà nội chiến dẫn Tô Nhã Nhã đang khóc sướt mướt vào trong phòng, an ủi cô ta, nói: “Nhã Nhã đừng khóc nữa, cháu biết lòng bà nội luôn hướng về cháu mà. Năm năm này đều là cháu ở bên cạnh giúp đỡ Thần. Dũng, cũng là cháu giúp đỡ làm bạn của bà cụ này.

Cháu vì nhà họ Chiến mà làm tất cả, chúng ta đều nhìn thấy. Chỉ là bây giờ, không hiểu tại sao mà Thần Dũng vậy mà lại đồng ý chấp nhận Tô Ngọc Anh”

Người mà cháu trai mình thích, dường như bà ta cũng không có cách gì.

“Bà nội, không phải con khóc vì mình mà là con lo lắng cho anh Chiến. Bà cũng biết rồi đấy, năm năm trước, chị gái cháu biến mất một cách vô trách nhiệm, còn Chiến Anh Thiên là do anh Chiến dẫn về.

Anh Chiến đơn thuần, tin tưởng chị gái cháu, hiểu lầm Chiến Anh Thiên chính là con ruột của anh ấy."

Tô Nhã Nhã lau nước mắt đi, một dáng vẻ hiền lành lương thiện suy nghĩ thay người khác: “Anh Chiến đã bị Tô Ngọc Anh lừa năm năm, làm anh Chiến phải nuôi con thay chị ấy và người đàn ông khác năm năm.

Bây giờ Tô Ngọc Anh đột nhiên chủ động quay về bên cạnh anh Chiến, cháu chỉ lo lắng lúc này chị ấy đang có âm mưu gì khác.”

Điều này cũng làm cô ta thấy rất kì lạ.

Trước đây Chiến Thần Dũng vô cùng ghét việc Tô Ngọc Anh đi theo anh khắp nơi, chưa từng cho cô một ánh mắt hay sắc mặt tốt.

Hiện tại làm sao lại trở nên khác nhau hoàn toàn? Nhắc tới Chiến Anh Thiên, sắc mặt của bà nội Chiến liền thay đổi.

Ngay từ đầu, bà ta cũng vô cùng yêu thương đứa chắt này, nhưng mà...

“Nhã Nhã, bà phải cảm ơn cháu chuyện này. Nếu không có cháu thì bây giờ bà cũng chẳng biết gì, đã coi đứa con hoang kia là chất của mình. Tô Ngọc Anh đúng là loại phụ nữ không biết xấu hổ, không có lòng tự trọng, không xứng làm cháu dâu của nhà họ Chiến!”

“Một ngày nào đó, bà sẽ bắt Tô Ngọc Anh mang theo Chiến Anh Thiên rời khỏi nhà họ Chiến!” Nói xong, bà nội Chiến rời đi cùng với Chiến Thần Dũng.

Tô Nhã Nhã đưa mắt nhìn bà nội Chiến rời đi, trong mắt chứa đầy tia sáng tự tin và được như ý muốn, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười xấu xa.

Từ khi Chiến Anh Thiên vừa trở lại nhà họ Chiến vào năm năm trước, cô ta cả ngày tẩy não bà nội Chiến.

Nói cho bà ta biết, cuộc sống riêng tư bên ngoài của Tô Ngọc Anh rất lộn xộn, Chiến Anh Thiên là đứa con Tô Ngọc Anh sinh ra, hoàn toàn không phải con của Chiến Thần Dũng.

Trải qua năm năm cô ta kiên trì khuyên bảo không ngừng, tư tưởng và nhận thức của bà nội Chiến đã củng cố, kiên quyết tin rằng Chiến Anh Thiên không phải con của Chiến Thần Dũng.

Lúc này mới dẫn đến chuyện bà nội Chiến vô cùng ghét Chiến Anh Thiên.

“Ngọc Anh, chị về nhà đi, mang con của chị cùng trở về đi.” Tô Nhiên kéo kéo tay Tô Ngọc Anh, trong mắt chứa đầy sự quan tâm.

Tô Nhã Nhã khiếp sợ nắm lấy tay Tô Ngọc Anh, móng tay cắm thật sâu vào bên trong da thịt của cô. "Con sao? Chị còn có con à?”

Giờ phút này, cô ta không thể bình tĩnh được, chẳng lẽ trước đó Tô Ngọc Anh không chỉ sinh ra một đứa bé là Chiển Anh Thiên thôi à?

Tô Ngọc Anh lạnh lùng hất tay Tô Nhã Nhã ra: “Thì sao? Tôi ra nước ngoài năm năm thì không thể yêu đương rồi sinh con sao?”.

Lời nói này của cô là cố ý nói cho Tô Nhã Nhã nghe.

Tô Nhã Nhã chính là chó săn của nhà họ Chiến, nếu một ngày cô ta biết đến bé hai, bé ba và bé út đều là con của Chiến Thần Dũng, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó giống như con thiêu thân.

Tô Nhã Nhã nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức vui vẻ nhướng mày. “Tốt, rất tốt, vô cùng tốt, chị à, nhìn thấy chị có con của mình, em thật lòng mừng thay cho chị” Đương nhiên là cô ta rất vui vẻ!

Tô Ngọc Anh yêu người đàn ông khác ở nước ngoài, chưa kết hôn mà đã sinh con. Vậy thì đồng nghĩa với việc cô còn phải mang theo con của chồng trước, như vậy thì cô càng không thể bước vào nhà họ Chiến.

Mặc dù ông Tô không thích Tô Ngọc Anh mang danh tiếng xấu, nhưng dù sao cũng là con gái của ông ấy: “Nếu đã trở về thì chuyển về nhà ở đi.”

“Không được!” Tô Nhã Nhã là người đầu tiên lên tiếng phản đối, dường như còn có điều đề phòng.

Cho đến nay, cô ta phải mang danh là đứa con riêng gửi nuôi ở nông thôn.

Vất vả lắm mới về được nhà họ Tô, bước lên cuộc sống giàu có, cô ta đã sớm quyết định phải có được cuộc sống tốt nhất, bất luận là quyền lợi, tiền tài hay là đàn ông, cô ta đều muốn thứ tốt nhất!

Hiện tại làm sao cô ta có thể cho phép Tô Ngọc Anh trở về. Đương nhiên là Tô Ngọc Anh biết trong lòng Tô Nhã Nhã nghĩ gì, cũng biết cô ta muốn gì.

Kiếp trước cô tin tưởng Tô Nhã Nhã vô điều kiện rồi bị cô ta lừa dối, chuyển toàn bộ 10% cổ phần nhà họ Tô mà mình nắm giữ trong tay cho Tô Nhã Nhã.

Đồng thời còn cố gắng giúp Tô Nhã Nhã có được vị trí cao nhất, trở thành người thừa kế của nhà họ Tô, không tiếc chuyển 10% cổ phần mà Tô Nhiên đứng tên cho Tô Nhã Nhã.

Nói cách khác, bây giờ Tô Nhã Nhã đang nắm giữ ba phần trăm cổ phần công ty, tổng cộng cô ta có 23% cổ phần, coi như là một cổ đông không nhỏ của tập đoàn Tô thị.

Mà tất cả chuyện này đều là sai lầm trước đây cô phạm phải. Tô Ngọc Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu dã tâm của Tô Nhã Nhã.

Tô Nhã Nhã không chỉ muốn cổ phần công ty, mà là toàn bộ nhà họ Tô, toàn bộ Tập đoàn Tô thị.

Lần này cô trở về chính là muốn thay mình lấy lại những thứ mình bị lừa trước đây.

“Không được? Một con nhóc vừa quay về từ nông thôn, có tư cách gì nói không được với cô chủ như tôi đây?”.

Tô Ngọc Anh kêu a một tiếp, trực tiếp tiến lên, một tay nắm lấy vai Tô Nhã Nhã, một tay giơ lên tát vào mặt cô ta.

Hung dữ tát mạnh.

Bốp một tiếng, âm thanh trong trẻo mạnh mẽ của cái tát quanh quẩn trong khắp phòng khách.

Lần này làm toàn bộ người trong phòng đều thấy choáng váng.

Điều làm họ há hốc mồm chính là Tô Ngọc Anh trở nên bá đạo như vậy từ khi nào? Hơn nữa, Tô Ngọc Anh còn dám trực tiếp đánh Tô Nhã Nhã?

“Chị, chị, chị dám đánh tôi?”. Tô Nhã Nhã che khuôn mặt bị đánh đến sưng lên, không dám tin được nhìn sang, khóc thút thít. Không ngờ là Tô Ngọc Anh lại giơ tay lên lần nữa, lại một cái tát vào nửa khuôn mặt còn lại của cô ta.

 

“Cô cũng biết tôi là chị cô sao? Mắt không thấy người bề trên, cô chủ tôi muốn trở về, tôi xem ai dám ngăn cản!”

Người phụ nữ tùy tiện kiêu ngạo khẽ hất cằm lên, ánh mắt mạnh mẽ mà bá đạo lạnh lùng đảo qua ông Tô và Vệ Hân trong phòng khách, dường như đang cảnh cáo bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK