Bạch Vi là một cô gái tốt, luôn đối xử tốt với tất cả mọi người nên ai nấy đều rất thích cô, vẫn cảm thấy cô và Hạ Văn Hiên rất xứng đôi. Giờ xảy ra chuyện này, bọn họ cũng cảm thấy đáng tiếc thay cho cô. Nhưng dù sao không phải là chuyện của mình, cũng không tiện tham gia vào.
Giờ phút này nhìn thấy Cố Tương vừa xuất hiện là cho luôn cô bồ nhí một cái tát, còn nói những lời như vậy thì ai nấy đều cảm thấy cô nói rất có lý.
Còn không phải à...Đã làm kẻ thứ ba rồi mà còn không biết xấu hổ nói mình là tình yêu đích thực?
Ả bồ nhí nhìn Cố Tương, bắt đầu giả vờ đáng thương, "Tôi đang mang thai đấy, sao cô dám đánh tôi?"
"Tôi thích đánh thì đánh đấy!" Cố Tương nhìn cô ả bồ nhí, cô cười khẩy, "Cô có thai thì sao? Không bắt cô đi phá thai cũng đã là nể mặt cô lắm rồi đấy! Cô làm bồ nhí thì cũng thôi đi, vậy mà cứ hở một cái là lại gửi những tin nhắn nói về cô với Hạ Văn Hiên, cô còn sợ là cậu ấy không biết à?"
Chắc Hạ Văn Hiên cũng không biết những chuyện này, anh ta liếc nhìn cô ả bồ nhí. Cô ả cắn cắn môi.
Cố Tương tiếp tục nói: "Cô phí hết tâm tư như vậy chẳng phải là muốn để Vi Vi tác thành cho mình cùng Hạ Văn Hiên sao? Yên tâm, Vi Vi nhà chúng tôi rộng lượng lắm, loại đàn ông khốn nạn này cô xem như báu vật, chứ cậu ấy thì chướng mắt đấy! Người theo đuổi cậu ấy phải xếp hàng dài đến tận nước Pháp. Hạ Văn Hiên đã là cái thá gì?"
Chẳng những mắng kẻ thứ ba, ngay cả gã đàn ông khốn nạn cũng chửi luôn. Hạ Văn Hiên đứng bên cạnh sắc mặt tái mét.
Cố Tương khác với Bạch Vi, đúng là không chừa mặt mũi cho anh ta. Mấy vậy mà còn có nhiều đồng nghiệp đang đứng nhìn xem.
Cố Tương nói xong bèn nhìn về phía Hạ Văn Hiên, "Bác sĩ Hạ cũng thật là, người ta yêu anh như thế, vì anh mà ngay cả mặt mũi cũng không cần, thế thì anh chịu trách nhiệm với người ta đi! Anh nhìn anh bây giờ đến cả công việc cũng sắp không giữ được rồi, người ta còn không rời không bỏ anh đấy!"
Bồ nhí đã đến làm to chuyện ở bệnh viện rồi, chuyện này ầm ĩ như thế chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới công việc của Hạ Văn Hiên. Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Hạ Văn Hiên tối sầm lại. Ở bệnh viện, anh ta có tương lai đầy hứa hẹn, bây giờ bị cô bồ nhí làm ầm lên như thế thì đúng là có thêm một vết nhơ.
Cố Tương tiếp tục nói: "Nếu đã chia tay rồi thì tài sản cũng phải làm cho rõ ràng. Căn nhà kia mặc dù do anh bỏ tiền ra mua, nhưng người đứng tên lại là Bạch Vi. Giờ hai người chia tay, căn nhà kia cũng chẳng còn liên quan gì đến anh nữa."
Cô lại liếc mắt sang ả bồ nhí, "Yên tâm, cô ta đã nói là yêu anh thật lòng thì cho dù anh trắng tay, chắc chắn cô ta cũng sẽ tiếp tục yêu anh thôi, đúng không?"
Ả bồ nhí nghe đến đó, nghĩ tới chuyện Hạ Văn Hiên sắp bị mất việc, nhà còn bị Bạch Vi lấy mất thì sắc mặt rất khó coi. Nhưng đang ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng không tiện phản bác lại Cố Tương. Nên cô ả chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Tương và Bạch Vi đi mất.
Bạch Vi đi theo Cố Tương, cô ấy nhìn cô và bảo: "Cậu đúng là can đảm, dám đánh cô ta."
"Đánh chứ sao không, cậu khách sáo với cô ta làm cái gì?" Cố Tương nói: "Tớ đã muốn đánh cô ta từ lâu rồi!"
Kể từ khi cô ả kia bắt đầu thường xuyên nhắn tin cho Bạch Vi, Cố Tương đã muốn xem loại phụ nữ nào có thể làm ra những việc vô liêm sỉ như vậy. Hôm nay quả nhiên được mở rộng tầm mắt! Bạch Vi thở dài.
Cố Tương nói: "Vì cậu quá hiền nên người khác mới cảm thấy cậu dễ bắt nạt đấy."
Bạch Vi bảo: "Chẳng phải tớ còn có cậu đấy sao? À đúng rồi, hôm nay cậu bận làm gì vậy?"
Cố Tương không nói cho Bạch Vi biết chuyện mình đi đăng kí kết hôn, cô cũng không biết phải nói như thế nào.
Nếu để Bạch Vi biết cô vì nhà họ Mạnh mà đăng kí kết hôn với một người đàn ông chưa từng gặp mặt, chắc chắn cô ấy sẽ mắng cô!
Cô còn đang suy nghĩ làm sao nói chuyện này với Bạch Vi thì đã thấy cô ấy tóm lấy tay của mình, sau đó kéo tay áo để cô nhìn, "Cậu nhìn anh bác sĩ kia đi, đẹp trai quá!".
__________________
Aaaaaa cuối cùng a nhà cũng xuất hiện!!