Giờ cô mới phản ứng kịp, hình như mình lại vừa mới bị anh lợi dụng.
Trước kia Cố Tương còn không hiểu, tại vì sao có phụ nữ ngu ngốc đến mức bị gã đàn ông mới quen không lâu lừa mất thân thể. Giờ tiếp xúc mới phát hiện, thì ra đàn ông đều là dê già cả.
Anh vừa làm như vậy, không phải là đang muốn lừa cô đấy chứ! Thật là đáng sợ. Cô nghĩ như vậy, đang định rời đi thì lại nghe thấy Giang Trì nói: "Cô biết nấu ăn không?"
Nghe anh hỏi, Cố Tương quay đầu trừng mắt nhìn tên đàn ông nói một đồng nghĩ một nẻo này, rõ ràng bảo mình không muốn ăn mà lại hỏi cô có biết nấu cơm không, cô suýt chút nữa bị anh chọc cười, "Không biết nhiều lắm, nhưng tôi có thể nấu mì, tôi nấu cho anh một bát nhé?"
Giang Trì nhìn cô, đáp: "Ừ."
Lúc anh sống một mình, khi trở về thường trong nhà chỉ có một người, trống rỗng, đây cũng là lý do vì sao anh không muốn về nhà lắm. Anh luôn cảm thấy nơi này không có cảm giác của một ngôi nhà. Giờ có thêm một người nữa, mỗi khi tâm trạng không tốt sẽ có cô quan tâm đến anh.
Loại cảm giác này có vẻ cũng không tồi!
Cố Tương đang đứng cắt hành trong bếp, khi cô còn bé cũng thường xuyên phải nấu cơm nên tay nghề rất tốt. Sau khi tới nhà họ Mạnh, có mẹ làm cho rồi, mà nhà họ Mạnh cũng có di giúp việc hỗ trợ nên cô cũng không nấu ăn nữa. Đứa trẻ có mẹ thật ra là một chuyện rất hạnh phúc, ít nhất không cần còn nhỏ tuổi đã phải tự làm hết mọi chuyện.
Cố Tương nấu hai bát mì rồi bế ra, cô nhìn thấy Giang Trì ngồi dựa người trên ghế sô pha, khuỷu tay chống lên phần tay vịn, mắt nhắm lại, giống như ngủ thiếp đi.
Anh ngồi đó trông giống như một bức tranh vậy, ánh đèn chiếu xuống khiến những đường nét đẹp đẽ trên gương mặt anh càng thêm góc cạnh.
Cố Tương gọi: "Giang Trì, ăn thôi."
Anh mở mắt ra, trong đôi mắt đen láy kia dường như có cả bầu trời đầy sao, khiến người ta không thể nhìn thấy đáy.
Anh đứng dậy, đi đến bàn ăn và ngồi xuống, nhìn bát mì Cố Tương làm cho mình, phía trên còn thả một quả trứng gà cùng vài miếng dăm bông.
Cố Tương nói: "Anh nếm thử đi, xem có ngon không. Thật ra mẹ tôi làm mì mới ngon, nếu có cơ hội anh có thể nếm thử..." Nói đến đây, Cố Tương hơi dừng lại một chút.
Giang Trì nhìn cô, "Sao thế?"
Ánh mắt Cố Tương tối xuống, "Không có gì." Mặc dù biết mẹ không thương mình, nhưng cô thấy mình rất buồn cười, vì ở trong thâm tâm, cô luôn cảm thấy mọi thứ của mẹ đều là tốt nhất.
Khi còn bé Cố Tương thích ăn mì mẹ làm nhất, sau này rất nhiều năm không ở cùng mẹ, cô vẫn sẽ nhớ hương vị đó. Cô cũng từng làm thử, nhưng có làm thế nào cũng không ra được mùi vị đó.
Giờ cô đã chuyển ra khỏi nhà họ Mạnh rồi thì còn suy nghĩ về điều ấy làm gì?
Giang Trì nếm thử, "Hương vị cũng được."
"..." Cố Tương nhìn Giang Trì, "Chắc chắn là anh đang nghĩ khó nuốt quá đúng không." Cô biết ngay vị đại thiếu gia này cực kì bắt bẻ mà, món cô nấu làm sao vừa ý anh ta được.
Giang Trì nói: "Cũng tạm được, dù gì bây giờ cũng không có gì khác để ăn."
"..." Cố Tương có cảm giác trán mình đang nổi gân xanh nhảy thình thịch, tại sao cô lại nấu cho anh ta ăn vậy! Đúng là tự rước lấy nhục. Loại đại thiếu gia sinh ra đã được nuông chiều này làm sao có thể ăn được đồ cô làm?
Cô lườm anh, "Tôi đi ngủ đây." Sau đó cô đi vào phòng dành cho khách, đóng cửa lại và không ra ngoài nữa.
Giang Trì nhìn theo bóng lưng của cô mà nghĩ, tính tình cô vợ này của nhà mình thật là không tốt, lại không có tính nhẫn nại.
Anh nhìn lướt qua món mì sợi trong bát, mặc dù quả thực không phải mùi vị mà anh quen ăn, nhưng... cũng khá tươi.
Cuối cùng anh ăn hết luôn....