Mà Giang Trì và Hạ Văn Hiên không cùng một cấp bậc. Nghe nói, mấy bệnh viện lớn ở thành phố Giang Châu đều muốn kéo Giang Trì về chỗ mình. Mà Viện trưởng Trương càng coi Giang Trì như bảo bối! Chỉ có cô ả Tô Vãn đầu óc ngu si này mới đi chất vấn Giang Trì thôi...
Cố Tương đi theo Giang Trì ra khỏi phòng VIP, cả hai vẫn còn đang ở hành lang thì Viện trưởng Trương đi theo ra ngoài, ông ấy gọi: "Giang Trì."
Giang Trì dừng lại, Viện trưởng Trương nói ngay: "Cô gái kia nói chuyện có hơi quá đáng, cậu đừng để trong lòng."
Sắc mặt Giang Trì rất bình tĩnh, "Tôi không để tâm đâu." Là một bác sĩ, anh đã từng gặp đủ các loại người nhà bệnh nhân không thể tưởng tượng nổi. Nên vẫn phải có chút tố chất tâm lý này.
Anh không thèm chấp nhặt với kẻ ngu. Viện trưởng Trương nói: "Vậy là tốt rồi, cậu về trước đi, buổi tối tôi lại tìm cậu nói chuyện sau."
Giang Trì: "Tốt hơn là Viện trưởng vẫn nên sắp xếp người khác thực hiện ca mổ này đi."
Viện trưởng Trương nhìn Giang Trì, "Cậu lại nói lẫy rồi! Hôm nay là lỗi của tôi, lần sau sẽ không bắt cậu đi ăn cơm cùng nữa! Ông cụ Dương bên kia cũng rất đáng thương. Người nhà của ông ấy đã thế này rồi thì chúng ta cũng không nên hờn dỗi với họ làm gì, đúng không? Tuy ông cụ Dương bây giờ đã già, nhưng ông ấy là một anh hùng từng có nhiều cống hiến cho xã hội. Mà hiện tại người khiến tôi yên tâm nhất chỉ có mỗi cậu thôi!"
Giang Trì nghe Viện trưởng Trương nói mà hai mắt rũ xuống.
Trên thực tế, là một bác sĩ, có đôi khi mặc kệ người nhà bệnh nhân có vô lý tới cỡ nào, nhưng khi bệnh nhân ở trước mặt anh, anh vẫn phải điều trị.
Viện trưởng Trương nói chuyện xong với Giang Trì thì nhìn sang Cố Tương, ông dặn: "Cố Tương, cháu giúp chú dỗ cậu ấy nhé."
Cố Tương: "..."
Ngay sau đó Viện trưởng Trương quay trở về phòng VIP, bỏ lại hai người Cố Tương và Giang Trì.
Cố Tương nhìn Giang Trì, phát hiện anh rất yên tĩnh không nói chuyện, ánh mắt thâm thủy không biết đang suy nghĩ gì. Dù sao cô cũng đi theo anh ra ngoài rồi, chẳng cần quan tâm gì tới Bạch Vi nữa nên nói với anh: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Giang Trì liếc nhìn Cố Tương.
Nghĩ đến vừa rồi mình không gọi cô là cô còn không định đi ra! Đúng là người phụ nữ vô tình vô nghĩa mà! Căn bản không hề coi anh là người một nhà.
Cố Tương nói: Chẳng phải anh bị Tô Vãn chọc tức đến mức ăn không trôi sao? Không tìm một chỗ tiếp tục ăn cơm à?"
Chủ yếu là Cố Tương cũng bị Tô Vãn làm cho buồn nôn đến mức không ăn được.
Giang Trì: "Cô ta là bạn học của em, không phải hai người thân nhau sao?"
"..." Cố Tương hơi không vui khi nghe anh nói vậy, "Cô ta là bạn học của tôi thì thế nào? Anh còn là chồng của tôi đấy!" Nói đến câu sau, Cố Tương nói một cách rất kiêu ngạo.
Giang Trì nhìn cô, lúc đầu trong lòng anh rất khó chịu, nghe cô nói như vậy thì suýt bật cười.
Cố Tương lấy di động ra bảo với anh: "Để tôi gửi tin nhắn cho Bạch Vi, sau đó chúng ta tìm một chỗ ăn cơm." Cô vừa nhìn điện thoại vừa bước tới chỗ thang máy.
Lúc tiến vào thang máy, cô cũng gửi xong tin nhắn cho Bạch Vi, Cố Tương liếc nhìn Giang Trì thông qua mặt gương trong thang máy, cô nói: "Tính cách của Tô Vãn là như thế đấy, cô ta không vừa mắt tôi cho nên mới cố ý nhắm vào anh. Tôi xin lỗi! Đợi lát nữa ăn cơm tối sẽ mời, anh muốn ăn gì?"
Bởi vì cảm thấy hơi có lỗi nên thái độ của Cố Tương với Giang Trì khá tốt.
Giang Trì nói: "Em và cô ta có quan hệ không tốt sao?"
"Anh nhìn chỗ nào ra được tôi có quan hệ tốt với cô ta."
Cố Tương nói: "Hôm nay tôi đi tham dự tiệc đầy tháng con của con của một người bạn. Cô ta vừa thấy tôi là đã khoe ngay mình kết hôn, còn hỏi tôi lấy chồng chưa? Tôi nói lấy rồi, cô ta không tin, còn nói như thể tôi không lấy được chồng ấy."