Mục lục
Một thai ba bảo bối: Mẹ tôi là cường nữ (Full) - Mộ Yến Lệ - Trần Húc Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Việt Anh nhìn chung quanh, mãi tới khi thấy nhóm người Mộ Yến Lệ ở dưới lầu, anh ta không nhịn được cười khẽ.

“Dẫn trẻ con tới quán bar, lần đầu tiên thấy nhóm người thần kỳ thế này”

Anh ta vừa dứt lời, Tân Dương Đức ngồi bên cạnh cũng nhìn xuống dưới.

“Hửm? Dung Tư Thành, anh xem người đàn ông kia có giống Lâm Hà Vinh không?”

Nghe vậy, Dung Tư Thành đang lười biếng tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần mới nhìn xuống dưới. Khi thấy bốn người ngồi chung một bàn, anh cau mày, khẽ híp mắt. Thấy vẻ mặt của Dung Tư Thành, Tần Dương Đức lập tức biết mình không nhìn lầm, tiếp tục lải nhải: “Tôi biết ngay là cậu ta mà. Khi nào thằng nhóc này lén chuồn về nước thế nhỉ?”

Lục Việt thấy Dung Tư Thành vẫn không dời mắt, cũng không nhịn được khuyên nhủ: “Vừa vừa phải phải là được rồi. Bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ anh còn không định để cậu ta trở về? Chẳng qua là hồi đó trẻ tuổi, nhiệt tình làm hỏng việc mà thôi”.

Dung Tư Thành không lên tiếng, mặc cho hai người líu ríu bên tại mình, vẫn không nói một lời. Đôi mắt lạnh lùng lại nhìn chằm chằm bốn người bên dưới.


Không, nói đúng hơn thì là nhìn một mình Mộ Yên Lệ.

Anh không ngờ người phụ nữ này lại thần thông quảng đại như vậy, trà trộn với Lâm Hà Vinh từ khi nào? Chẳng lẽ có ý đồ với Lâm Hà Vinh?

Lúc này, dưới sân khấu vang lên giọng nói của người chủ trì: “Kể tiếp chúng tôi sẽ đấu giá phương thuốc Vô Ưu Tán, giá khởi điểm một tỷ năm trăm triệu, mỗi lần tăng giá không thấp hơn 150 triệu

Nghe vậy, Dung Tư Thành cũng không rảnh nghiền ngẫm tâm tư của Mộ Yến Lệ. Nghe nói Vô Ưu Tán có tác dụng thần kỳ đổi với người bị bệnh nặng, hiện giờ tình hình của ông nội rất tệ, anh chỉ có thể trông cậy vào thứ này sẽ kéo dài thời gian cho anh tìm được thần y.

Đêm nay cũng có rất nhiều người tới đây vì Vô Ưu Tán. Ngay cả Mộ Yến Lệ cũng bày tỏ hứng thú với nó: “Lâm Hà Vinh, mua cái này đi. Tôi nghe nói Vô Ưu Tản từ lâu, có lẽ sẽ có ích cho bệnh tình của ông cố ngoại của cậu”

“Ừ” Nghe vậy, Lâm Hà Vinh lập tức đồng ý, nhan chóng ra giá.

Dần dần từ một tỷ năm trăm triệu tăng lên đến 15 tỷ đồng, Lâm Hà Vinh khẽ cau mày. Thứ này chỉ có tác dụng hỗ trợ chứ không có công hiệu cải tử hoàn sinh, sao lại có nhiều người tranh giành như vậy?

Khi anh ta còn đang lưỡng lự có nên tham dự tiếp hay không thì một giọng nói lạnh lùng vang lên trên tầng hai: “Ba mươi tỷ”

Lời nói của anh tràn ngập khí phách. Nghe vậy, mọi người đều hít vào một hơi. Mức giá này 

có thể nói là cao đến thái quá, tăng lên gấp hai mươi lần.

Lâm Hà Vinh nổi trận lôi đình, ngẩng đầu nhìn lên, lại là thằng nào coi tiền như rác không có chỗ xài tiền vậy?

Kết quả thấy gương mặt khiến mình sợ hãi đến trong khung xuất hiện trước mắt, anh ta lập tức ngồi xuống, sau đó trùm mũ áo hoodie lên đầu, bịt tai trộm chuông né tránh.

Thấy vậy, Mộ Yến Lệ kinh ngạc hỏi: “Sao thế?”

Lâm Hà Vinh nôn nóng trả lời: “Cậu đừng hỏi, chúng ta đi thôi”.

“Không mua à?”

“Không mua, hôm khác tôi tìm thứ tốt hơn bù cho cậu. Chúng ta mau chuồn thôi, không thì tôi sẽ xong đời” Lâm Hà Vinh khẩn cầu.

Mộ Yến Lệ càng nghi hoặc, ngước mắt nhìn thấy người đàn ông trên tầng hai, cô lập tức trợn tròn mắt, là tên đàn ông khốn khiếp đó? Anh... anh ta mới kêu bao nhiêu tiền? À phải rồi, ba mươi tý.

“Sáu mươi tỷ” Mộ Yến Lệ cố ý nhìn lên lầu kêu to.

Nghe vậy, Lâm Hà Vinh lảo đảo. Xong đời, anh ta sẽ chết không có chỗ chôn mất.

“Ừm... các cô cứ kêu giá đi, tiền ghi danh của tôi, tôi... tôi phải đi trước đây” Dứt lời, anh ta khom lưng lén lút chuồn đi, Mộ Yến Lệ đều không kêu được, không nhịn được khóe miệng có giật. Sao người này lại như chuột thấy mèo vậy? Làm chuyện xấu gì à?

Mộ Gia Hạo cũng ngước đầu nhìn Dung Tư Thành trên lầu, đôi mắt to tròn đen như hắc diệu. thạch bình tĩnh đối diện với anh. Dung Tư Thành đương nhiên cũng cảm nhận được. Anh khẽ cau mày. Thằng bé này chẳng qua mới sáu bảy tuổi, sao lại có ánh mắt bình tĩnh như vậy? Hơn nữa anh có thể nhận thấy thằng bé này đang nhìn mình. Cho nên ánh mắt của thằng bé là đang cảnh cáo mình à? Nghĩ tới đây, khóe miệng Dung Tư Thành cong lên, bỗng nhiên cảm thấy thú vị. Dù sao còn chưa tới lúc gõ búa, anh lại kêu lên: “90 tỷ”

Khi anh kêu con số này, cả quán bar lại phát ra tiếng thán phục:

“Trời ạ! Một thứ chỉ có giá một tỷ năm trăm triệu đã tăng lên tới chín mươi tỷ!”

“Người giàu thật khó hiểu.”

“Anh biết người ngồi trên lầu kia là ai không? Đó là Dung Tư Thành. Đừng nói là mấy chục tỷ, cho dù mấy ngàn tỷ cũng chẳng đáng nhắc tới”

Mộ Yến Lệ giận dữ, trừng người đàn ông này.

“Bảo bối, nếu anh ta muốn đối đầu với mẹ tới cùng thì con lại làm cho anh ta tổn thất 150 tỷ đi. Cho dù là nhổ lông mẹ cũng phải nhổ sạch lông anh ta”

Mộ Gia Hạo nhấp một ngụm sữa bò, thản nhiên nói: “Mẹ ra bao nhiêu tiền, anh ta cũng sẽ bỏ ra nhiều hơn mẹ”

Nghe vậy, Mộ Yến Lệ ngẩn người. Cũng đúng, so đấu thực lực với Dung Tư Thành thì thật đúng là không biết trời cao đất rộng.

Nhưng... cô nở nụ cười tà khí: “Vậy thì mẹ kêu giá thêm mấy lần cũng có thể làm cho anh ta 

góp thêm sức vì từ thiện, đúng không?”

“Mẹ, mẹ có thể phát hiện ý đồ của anh ta, đương nhiên anh ta cũng có thể nhìn thấu mẹ. Đừng chơi quá trớn”

“Con yên tâm” Mộ Yến Lệ cười khinh miệt nhìn người đàn ông trên lầu: “120 tỷ”

Khóe miệng người đàn ông cũng cong lên, cười như sung sướng hay đang trêu đùa, chậm rãi nói: "150 tỷ”.

Lục Việt Anh và Tần Dương Đức đều khó hiểu nhìn Dung Tư Thành: “Cần gì phải thế? Một món đồ một tỷ năm trăm triệu tăng lên tới 150 tỷ thì hơi quá rồi đấy.”

Dung Tư Thành vẫn cười hứng thú: “Tôi chỉ muốn xem thử cô ta sẽ đối đầu với tôi tới khi nào”.

Lục Việt Anh không nhịn được lại nhìn Mộ Yên Lệ: “Phải công nhân cô gái này thật xinh đẹp! Vừa thanh thuần lại vừa quyến rũ, đúng là cực phẩm” Nói rồi, anh ta ngoài người ra, cứ như muốn xem cho kỹ.

Tần Dương Đức cũng cười lại gần: “Ừ, điện nước đầy đủ, nhiều một phần thì mập, bớt một phần thì gầy, đúng là cực phẩm”


Nghe thấy hai người không kiêng dè bình luận, Dung Tư Thành lập tức đen mặt. Không hiểu sao anh lại rất phản cảm hai người không đứng đắn như thế. Anh giơ chân đạp ghế của Lục Việt Anh, đen mặt: “Đừng giở trò với cô ta.”


Lục Việt Anh lập tức hiểu được, cười nói: “Xem ra hai người quen nhau hả?”


Dung Tư Thành không để ý tới anh ta, chỉ nhìn Mộ Yên Lệ bằng ánh mắt ẩn ý.


Khóe môi Mộ Yến Lệ cong lên, khiêu khích giơ một ngón tay với người đàn ông trên lầu: “300 tỷ"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK