Cô ta còn chưa dứt câu thì Yến Lệ đã giơ tay một cái tát. Tai họa không vạ lây người nhà, cô có thể rộng lượng tha thứ cho cô ta châm chọc mình, nhưng liên lụy tới con trai thì không thể tha thứ.
Cô lắc bàn tay phải run lên, đôi mắt lạnh lẽo vẫn còn tức giận: “Cô vẫn không rút ra được bài học gì cả”
Giọng cô lạnh lẽo gai người, giống như nước đổ xuống trong mùa đông giá rét, dễ dàng thấm vào trong khung.
Mộ Ngọc Tú ôm bên má bị tát sưng lên: “Chị dám đánh tôi hả? Mộ Yến Lệ! Tôi liều mạng với chị!” Cô ta gào thét nhào về phía Mộ Yến Lệ.
Bảy năm trước cô ta vẫn kiêu ngạo như vậy, đánh mình xong rồi ra nước ngoài, bảy năm sau cô ta dựa vào đâu mà còn dám kiêu ngạo như thế?
Trần Húc Tuấn thấy làm to chuyện nên vội vàng ôm cô ta: “Được rồi, đừng càn quấy nữa”
Mộ Ngọc Tú giãy dụa không ra, quát anh ta: “Trần Húc Tuấn, anh có phải chồng tôi không hả? Anh đánh chết cô ta cho tôi! Đánh chết con đàn bà để tiện này!”.
Trần Húc Tuấn nhíu mày: “Được rồi, vất vả lắm mới gặp nhau một lần.” Anh ta cau mày ngăn cản Mộ Ngọc Tủ, lại nhìn Mộ Yên Lệ: “Yến Lệ, chuyện năm đó đã qua rồi, em coi như anh có lỗi với em, đừng so đo với Ngọc Tú”.
Mộ Yến Lệ lạnh lùng nhìn Trần Húc Tuấn như nhìn một con ruồi bọ phiền phức: “Coi như anh xin lỗi tôi? Tôi từng thấy kẻ mặt dày, nhưng chưa từng thấy ai mặt dày hơn các người. Bây giờ tôi thấy các người là lại ghê tởm! Anh lập tức dẫn theo con chó điên này cút xa một chút cho tôi!”
Trần Húc Tuấn bị mắng rất xấu hổ, kéo Mộ Ngọc Tú muốn lên lầu. Nhưng Mộ Ngọc Tú không cam lòng ỉu xìu rời đi như vậy. Cô ta liếc nhìn Mộ Gia Hạo, thằng nhóc đó vẫn ngồi trên ghế, tay cầm một hộp sữa bò, cứ như thế trận cãi vã của họ không hề ảnh hưởng tới việc nó uống sữa. Sau đó Mộ Ngọc Tú điên cuồng chạy tới trước bàn, một tay kéo Mộ Gia Hạo xuống ghế, hung tợn nói: “Mày lại đây cho tao! Mọi người mau tới mà xem, thằng oắt con này chính là bằng chứng cho sự dơ bẩn của Mộ Yến Lệ!”.
Tốc độ của Mộ Ngọc Tú quá nhanh, khiến mọi người không kịp phản ứng, Mộ Gia Hạo đã bị ném xuống đất. Chân cậu bé đụng vào chân bàn, khuôn mặt trắng bệch, đau đớn thở dốc, sữa bò cũng đổ đầy người.
“Bảo bối!” Mộ Yến Lệ hoảng sợ giọng thay đổi, chạy tới ôm con trai, khẩn trương đến mức tay run rẩy: “Bảo bối, cho mẹ xem thử con đau chỗ nào?”
Mộ Gia Hạo rụt bàn tay che đầu gối, an ủi: “Không sao đâu mẹ, con không đau”
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi. Có người thì thầm với nhau, có người vô cùng căm phẫn, có người đã đứng dậy muốn chạy tới giúp đỡ.
Người phụ nữ này điên rồi hay sao mà lại ra tay với một đứa bé như thế?
Một người đàn ông ngồi trên quầy bar, thấy đến đây, sắc mặt anh ta đã trầm xuống. Anh ta vô cùng đẹp mắt, gương mặt trắng nõn như ngọc, nhất là đôi mắt xanh biếc như đại dương mênh mông. Lúc này anh đang cau mày, nhìn chằm chằm vào Mộ Yến Lệ, tay chạm vào di động không nhúc nhích.
Nhân viên phục vụ đi tới: “Sếp Tề, chúng ta có cần báo cảnh sát không?” Người đàn ông nhìn Mộ Yến Lệ đã đứng dậy, lên tiếng: “Chờ thêm lát nữa.”
Mộ Yến Lệ đưa con trai cho Thẩm Hoa Linh, sau đó đi về phía Mộ Ngọc Tú. Cả người cô tràn ngập lệ khí, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt hằm hằm sát khí.
“Mộ Ngọc Tú! Cô thật là chán sống rồi!” Cô tiến lên, giơ chân đạp bay Mộ Ngọc Tú. Động tác của cô rất lưu loát, Mộ Ngọc Tú còn chưa kịp bò dậy thì cô đã đi đến trước mặt cô ta, cúi người túm cổ áo cô ta, đè đầu xuống bàn cơm.
Đồ ăn trên bàn rơi vãi đầy mặt đất.
"Sếp Tề, cứ tiếp tục thế này thì chắc sẽ xảy ra án mạng mất” Nhân viên phục vụ khẩn trương nói. Nhưng người phụ nữ kia dám đánh con nít, đúng là vô liêm sỉ, bị đánh cũng khiến người ta hả dạ.
“Có tôi đây, cô sợ cái gì” Người đàn ông thản nhiên nói, trong mắt tràn đầy tán thưởng. Cảnh tượng thuận theo lòng người thế này, anh không có lý do kêu dừng lại.
“Mộ Yến Lệ, chị buông tôi ra!” Mộ Ngọc Tú bị Mộ Yến Lệ đè lên bàn giãy dụa không được, tủi thân kêu Trần Húc Tuấn: “Húc Tuấn, cứu em!”
Trần Húc Tuấn vô cùng kích động, do dự không biết có nên cứu hay không. Anh ta không ngờ mấy năm không gặp, Mộ Yến Lệ lại trở nên lợi hại đến thế. Anh ta chần chờ một lát, cuối cùng ỷ vào mình là đàn ông đi qua: “Yến Lệ, em buông cô ấy là trước đã. Cô ấy có lỗi, nhưng lỡ xảy ra án mạng thì cũng không tốt cho em đầu, đúng không?”
Mộ Yến Lệ không nhìn anh ta, chỉ nhìn Mộ Ngọc Tủ chật vật, dần dần buông lỏng tay ra.
“Mộ Ngọc Tú, sức chịu đựng của tôi có giới hạn. Cô đừng coi sự rộng lượng của người khác là thứ để cô được nước lấn tới! Lần sau cô còn dám chọc tôi thì coi chừng tôi đánh chết cô!” Dứt lời, cô buông tay ra, vừa đứng thẳng lưng, lúc này Mộ Ngọc Tú lại tinh mắt nhìn thấy một người bước xuống cầu thang, con mắt cô ta xoay tròn, nảy ra mưu kế.
Cô ta cố ý giả vờ hoảng sợ, túm chặt tay Mộ Yến Lệ hét lên: “Á! Chị đừng giết em!”
Mộ Yến Lệ lập tức phát hiện sự khác thường của cô ta. Cô theo bản năng muốn né tránh, nhưng Mộ Ngọc Tú lại túm chặt tay cô, tư thế này lọt vào mắt người khác cứ như cô đang muốn bóp chết Mộ Ngọc Tú.
Đúng lúc này, ai đó kéo mạnh cô ra đằng sau, khiến cô ngã xuống đất. “Mộ Yên Lệ! mày lại bắt nạt em gái mày!”
Tiếng rít gào xuyên thấu màng nhĩ, là giọng nói mà cô vô cùng quen thuộc.