Mục lục
Một thai ba bảo bối: Mẹ tôi là cường nữ (Full) - Mộ Yến Lệ - Trần Húc Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Yến Lệ bên này trở về nhà, đèn cũng không mở mà cứ như vậy ngồi trên sô pha ở phòng khách mà ngẩn người, trong đầu là câu đó của Dung Tư Thành: “Đúng! Yến Lệ, tôi đang thổ lộ với em, tôi muốn làm bạn trai của em. Kiểu không cần em chăm sóc, còn có thể chăm sóc cho em ấy!”

Còn có hơi thở gần trong gang tấc kia, nóng bỏng đến bây giờ hai má của cô vẫn còn nóng.

Phải nói rằng lời thổ lộ của anh quá khiến cô trở tay không kịp rồi. Cô cho rằng hôm nay đi, khó tránh khỏi sẽ bị lúng túng vì chuyện ngày hôm đó.

Được thôi, bây giờ càng lúng túng hơn! Nhưng... Tại sao cô lại phiền lòng chứ?

Thậm chí còn có chút hối hận và xem thường hàng loạt hành động hoảng sợ này của bản thân, rõ ràng cô không phải người như vậy!

Lẽ nào, cô còn có ý nghĩ gì với người ta?

Cửa ken két một tiếng, Mộ Yến Lệ nhìn theo âm thanh, trong căn phòng tối có một bóng dáng đi ra từ cửa phòng khách, đèn lập tức bị mở lên.

Nhìn thấy Mộ Yến Lệ ngồi trên ghế sô pha, Thẩm Hoa Linh bị dọa nhảy dựng: “Cậu không ngủ, ngồi ở đây làm gì?”

Mộ Yến Lệ nhìn thấy Thẩm Hoa Linh uể oải thì thu ánh mắt về, than thở: “Cậu tỉnh rượu rồi sao?” “Tốt hơn chút rồi.”


Thẩm Hoa Linh nói rồi, lấy chai nước từ trong tủ lạnh ra, uống ừng ực hơn nửa chai. Lúc này mới ngồi xuống số pha đối diện: “Buồn phiền gì thế?”

Mộ Yến Lệ ngửa đầu ra phía sau, không biết nói thế nào. “Nói đi, không phải ở trên xe cậu nói đón con yêu sao?

Đón về chưa?” “Đừng nhắc nữa.”

Quả thật Mộ Yến Lệ không muốn nhắc đến chuyện mất mặt như vậy, đứa nhỏ chưa đón về, ngược lại dọa cho bản thân trở về rồi.

Thẩm Hoa Linh lườm cô: “Bộ dạng này của cậu giống như bị người ta chà đạp, giày vò vậy” Mộ Yến Lệ nhìn cô ấy hồi lâu mới thỏa hiệp: “Cậu nói đúng rồi.”

Ánh mắt Thẩm Hoa Linh lập tức trợn rất to: “Cái gì?”

Mộ Yến Lệ hơi buồn rầu: “Dung Tư Thành... Anh ta nói thích tớ.

Nghe vậy, Thẩm Hoa Linh hăng hái lạ thường, ngay tức khắc di chuyển từ số pha đối diện đến bên cạnh Mộ Yến Lệ: “A a a... Anh ta bày tỏ với cậu rồi?”

Mộ Yến Lệ gật đầu lên tiếng trả lời: “Ừ” “Trời đất ơi! Tớ đã nói Dung Tư Thành đối với cậu tuyệt đối không bình thường. Thế nào, bị tớ đoán trúng rồi chứ?” “Cậu phấn khởi như vậy làm gì?” “Đây không phải là một chuyện đáng phấn khởi sao? Dung Tư Thành nha, đó là người đàn ông mà bao nhiêu phụ nữ tha thiết ước mơ? Nếu hai người bên nhau, ôi mẹ ơi, tớ ôm được một đôi chân vàng rồi.

Thẩm Hoa Linh nói nhấn mạnh, còn ôm đùi Mộ Yến Lệ lắc qua lắc lại.

Mộ Yến Lệ: “

Cô không muốn nhận người chị em vui tính này.

Một mình Thẩm Hoa Linh hưng phấn cả buổi: "Không đúng, vậy bộ dạng như sắp chết không muốn sống này của cậu làm gì?”

Mộ Yến Lệ lạnh lùng lườm cô ấy một cái.

Thẩm Hoa Linh cười mỉa mai nói: “Tớ nói đây là chuyện tốt mà, cậu mặt ủ mày chau làm gì?” Mộ Yến Lệ bĩu môi: “Dung Tư Thành làm loạn việc tớ tu hành!”

Thẩm Hoa Linh cười lớn: “Được rồi, bản thân tu hành không tới nơi tới chốn, còn nói người ta làm loạn cậu tu hành, nói xem cậu trả lời thế nào?”

Mộ Yến Lệ: “Tớ nói chúng ta không hợp.

Thẩm Hoa Linh kinh ngạc nói: “Từ chối rồi?” “Cậu cảm thấy chúng tớ hợp à?” Mộ Yến Lệ lườm cô ấy. “Hợp chứ, làm sao không hợp? Cậu xem anh ta phóng khoảng, cậu xinh đẹp, một đôi đạt đến đỉnh cao biết bao. Mộ Yến Lệ: “ “Không muốn nói chuyện với cậu.

Thẩm Hoa Linh hít sâu một hơi nói: “Yến Lê, Dung Tư Thành thật sự không tệ. Nhiều năm như vậy, tớ chưa từng nghe qua chuyện xấu của anh ta ở thành phố Cẩm Chưởng, chứng minh tính tự hạn chế của con người này hoàn toàn tốt. Về mặt tiền bạc, quyền lực, tướng mạo này thì tớ không nói nữa, cậu cũng biết là anh ta nhất định xứng số một. Chúng ta cứ nói việc anh ta đối với cậu, cậu nói xem dáng vẻ cẩn thận chăm sóc cậu ở bệnh viện, còn có lần trước ở tiệc rượu Dung Tư Thành oán giận Tào Thúy Liễu...

Thẩm Hoa Linh thấy Mộ Yến Lệ lại sắp ngụy biện, vội vàng nói thêm một câu “Tớ biết, lúc đó anh ta có mặt, đổi lại là một người khác cũng sẽ làm vậy. Nhưng Tào Thúy Liễu không phải người bình thường, mặc dù thực lực không bằng Dung Tư Thành nhưng ít nhất thường ngày cũng phải nể mặt, hôm đó cậu thấy Dung Tư Thành có giữ lại mặt mũi cho Tào Thúy Liễu sao? Không phải ai cũng đều có thể đắc tội với người ta vì cậu đâu.”

Còn nữa, cậu không cảm thấy các cậu rất có duyên sao? Mặc dù mấy lần gặp mặt ban đầu không mấy vui vẻ, nhưng cậu phải tin mọi chuyện hầu như đã được định sẵn. Nếu không thì tại sao Lâm Hà Vinh là cháu trai của Dung Tư Thành, nếu không thì tại sao người cậu muốn cứu là ông nội của Dung Tư Thành, gặp gỡ ngẫu nhiên nhiều lần như vậy, không phải duyên số thì là gì? Cậu có thể ngụy biện với tớ, nhưng cậu không thể lừa gạt chính bản thân cậu. Yến Lệ, tại sao không thử xem chứ?”

Mộ Yến Lệ thở dài: “Dung Tư Thành không tệ, chính bởi vì không tệ nên tớ mới không thể phá hoại người ta. “Chỉ có cậu nghĩ như vậy, Dung Tư Thành chỉ mong sao cậu ra sức phá hoại anh ta đấy.”

Thẩm Hoa Linh nói xong rồi cũng mới nhận ra, lời này sao khiến người ta suy nghĩ xa xôi như vậy chứ?

Mộ Yến Lệ nhìn bộ dạng sững sờ của cô ấy, không nhịn được mà cười ra thành tiếng: “Cũng không biết Dung Tư Thành cho cậu bao nhiêu lợi ích, để cậu bán sức nói chuyện vì anh ta như thế!” “Đúng vậy đó, ngày mai tớ phải tìm anh ta nói chuyện. “Nói gì?” “Nói nên cho tớ bao nhiêu tiền trà nước!” “Tớ vừa có chút cảm động nho nhỏ, bây giờ bị lời thô bỉ của cậu lây nhiễm đến không còn lại chút nào.” “Đừng mà, cảm động vẫn là phải có. Cậu xem một người tầm thường, không có gì đặc sắc như tớ, còn nhọc lòng vì tình yêu của chị em, xúc động lòng người biết bao!”

Mộ Yến Lệ nhìn cô ấy có chút không biết dỗ dành thế nào, bỗng chốc trầm tĩnh lại.

Thẩm Hoa Linh liếc cô: “Ôi! Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tớ, tớ sẽ cảm thấy cậu đang tội nghiệp tớ đó!”

Mộ Yến Lệ hít sâu, cố tình hung dữ nói: “Cậu đáng thương mới lạ, người phụ nữ bán rẻ bạn bè như cậu này, còn có chị em tốt thế này như tớ không rời không bỏ thì đáng thương cái gì? Mau mau về phòng ngủ đi.” “Chị em tốt, tớ muốn tán dốc với cậu, ngủ cùng cậu.” Thẩm Hoa Linh tiến lên kéo cánh tay của cô.

Mộ Yến Lệ giả vờ ghét bỏ gạc cô ấy ra: “Cậu được voi đòi tiên rồi đó!”

Vài ngày sau.

Studio của Mộ Yến Lệ khai trương.

Hôm nay Mộ Yến Lệ mặc một bộ sườn xám màu đỏ rất phù hợp với quốc phong, cũng để lấy được điểm tốt.

Vừa đi ra ngoài thì gặp Dung Tư Thành đứng ở cửa, cả người anh chỉnh trang không khác bình thường, nhưng có vẻ như cũng có chút không giống. Ví dụ như hôm nay anh đặc biệt chọn cà vạt màu đỏ, giống như để phối hợp với trang phục này trên người cô, ngay cả khuy tay áo kim cương trên cổ tay dường như cũng trịnh trọng không ít.

Quan sát người ta xong, cô mới nhận ra, cô tìm hiểu anh như vậy từ khi nào?

Lại có thể quan tâm cẩn thận người ta thắt cà vạt gì, kiểu dáng khuy tay áo gì?

Mấy ngày nay anh yên tĩnh như thế, còn tưởng rằng sau khi bị cô từ chối, cũng không định để ý cô nữa chứ, quả thực trong lòng vẫn không quen được lâu lắm.

Cô cười với anh: “Chào!”

Dung Tư Thành cũng đáp một câu: “Chào, mấy ngày nay bận lắm nhỉ?”

Mộ Yến Lệ cũng cười và trả lời: “Vẫn ổn, có người làm giúp tôi.

Dung Tư Thành gật đầu: “Ừ, đi thôi.”

Thật ra anh đợi ở đây một lúc rồi, lần trước chính thức bày tỏ với cô xong, bọn họ còn chưa nói chuyện nghiêm túc ra sao, sợ cô khó xử. Nhịn vài ngày cũng không qua tìm cô, cuối cùng hôm nay đã có một cơ hội quang minh chính đại thế này. “Chú Dung.” Mộ Gia Hạo giương mắt mỉm cười và chào hỏi.

Dung Tư Thành đáp một tiếng, đưa tay xoa cái đầu nhỏ của cậu bé vài cái, hôm nay cậu nhóc cũng mặc một bộ âu phục màu sầm, cổ áo thắt một cái nơ nhỏ màu đỏ.

Tuyệt vời đến không ai có thể sánh bằng.

Sau khi ra ngoài, Dung Tư Thành lấy lý do Mộ Yến Lệ là bà chủ phải uống rượu không thể lái xe, bảo cô lên xe của anh.

Dưới cùng một không gian thế này, có một loại cảm giác quen thuộc của một nhà ba người đi du lịch. Mộ Gia Hạo vui vẻ, một đôi mắt to đen như mực, một hồi nhìn Dung Tư Thành lái xe, một hồi nhìn Mộ Yến Lê, phấn khởi lạ thường. “Mẹ, đợi con nghỉ hè, chúng ta ra ngoài chơi đi.” Mộ Yến Lệ gật đầu: “Được, con muốn đi đâu?” "Đợi con nghỉ hè, chúng ta đi trượt tuyết” “Được.” “Dẫn theo chủ Dung”

Mộ Yến Lệ vô thức nhìn về phía Dung Tư Thành, con ngươi sâu thẳm của anh nhìn về phía trước. Hàng lông mi dày luôn luôn chớp nhẹ xuống, bờ môi mỏng mím chặt, đường cong của cằm cương nghị khiến mặt bên của anh xem ra càng thêm hoàn mỹ.

Thật ra, cô vẫn luôn thừa nhận anh đẹp trai, cũng đủ tốt với cô. Những điều Hoa Linh nói đó, cô cũng từng suy nghĩ lại, nhưng cô lại không dám kéo người ta xuống nước. Truyện Mỹ Thực

Sao cô có thể hy vọng xa vời một người phụ nữ thiếu thốn tình yêu từ nhỏ có thể mang đến hạnh phúc cho người khác chứ? “Chú Dung của con rất bận.

Dung Tư Thành luôn quan sát sắc mặt của người phụ nữ trong gương chiếu hậu, gương mặt nhỏ nhắn trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô không nói cười tùy tiện.

Anh không đi quấy rầy cô nữa, sao cô còn có chút không vui? “Tôi rảnh” Anh nói.

Mộ Yến Lệ sững sờ: “Hả?” “Khi nào hai người đi gọi tôi một tiếng, tôi rảnh” Dung Tư Thành lại kiên nhẫn giải thích một câu

Đôi mắt Mộ Gia Hạo cười cong cong, cha của cậu bé vẫn là rất nhạy bén, rất hiểu chuyện. “Vậy chủ Dung, không được nuốt lời đó.”

Dung Tư Thành đối diện đôi mắt của Mộ Gia Hạo, chớp mắt với cậu bé, cảm ơn sự tác hợp với cậu bé, trên miệng thản nhiên trả lời: “Không nuốt lời.”


Mộ Yến Lệ: “


Cô muốn nuốt lời được không? “Mẹ, mẹ xem...


Bỗng nhiên Mộ Gia Hạo chỉ một biển quảng cáo rất lớn ngoài cửa sổ, bên trên hiển thị một câu nói rõ nét: “Nhiệt liệt chúc mừng studio thời trang của Mộ Yến Lệ khai trương thuận lợi!”


Mộ Yến Lệ nhất thời ngạc nhiên hồi lâu, cẩn thận nhớ lại một chút, cô chắc chắn không làm quảng cáo thế này mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK