- Ra ngoài phải mặc quần dài, nhớ phải vào phòng quần áo lấy, không được lục giỏ quần áo bẩn. Cậu mau đi thay đi, ngoan.
Cảnh Thần nhẹ nhàng nhéo nhéo mông nhỏ của Phiên Tuyết thúc giục cậu nhanh chóng thay quần áo.
Phiên Tuyết chớp chớp đôi mắt nhìn Cảnh Thần vài giây, cậu cảm nhận được thái độ kiên quyết của Cảnh Thần không thể làm gì khác đành phải đứng dậy, bĩu môi đi vào phòng để quần áo. Cậu vẫn chưa quen với việc mặc quần áo, đặc biệt là quần. Hơn nữa, cậu chỉ thích quần áo có mùi hương của Cảnh Thần.
Hơn nửa ngày cửa phòng quần áo mở ra, Phiên Tuyết chậm rì rì bước ra. Cảnh Thần thấy Phiên Tuyết đang mặc đồ thể dục màu trắng mà anh thường mặc để chạy bộ buổi sáng nhưng tay áo và ống quần quá dài che hết tay chân của cậu, cậu khó khăn đến chỗ anh trông như bé chim cánh cụt.
- A.
Cảnh Thần bị khuôn mặt nhỏ đang ủ rũ kia chọc cười trong vô thức. Anh đến bên Phiên Tuyết, ngồi xổm xuống, bàn tay to với khớp xương rõ ràng hướng tới quần của cậu xắn lên hai vòng lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh của Phiên Tuyết, anh đến bên giá để giày cầm đôi dép lê giúp cậu mang vào.
- Tay, tay cũng muốn nữa.
Phiên Tuyết giơ tay áo dài lên, đôi mắt sáng lên nhìn Cảnh Thần. Cảnh Thần nhìn mắt thiếu niên lại sáng ngời lên, cảm thấy tâm tình Tiêu Khả vẫn còn trẻ con, giây trước vừa nhăn mặt giây sau lập tức cười rộ lên, một chút cảm xúc cũng không che dấu được.
- Những thứ này cậu đã học xong vậy mà còn lười.
Giọng Cảnh Thần nghiêm khắc nhưng động tác của anh vẫn không ngừng lại, anh vẫn đem tay áo xắn lên cho Phiên Tuyết. Cảnh Thần nhìn cậu từ trên xuống dưới cảm thấy không có vấn đề gì mới kéo Phiên Tuyết ra ngoài.
Trung tâm mua sắm Gia Cổ.
Đi vào Gia Cổ, Phiên Tuyết đã hiểu vì sao Cảnh Thần bắt mình mặc quần áo. Nơi này trước kia Cảnh Thần đã đưa cậu tới, chẳng qua khi đó cậu vẫn là mèo được Cảnh Thần nâng niu, sủng nịch ôm vào trong lòng. Nhìn bóng lưng thon dài, cương nghị của Cảnh Thần trong lòng Phiên Tuyết có chút chua hoài niệm về lúc trước. Hiện tại, tuy Cảnh Thần cũng đối xử tốt với cậu nhưng vẫn có cảm giác xa cách làm cậu cảm thấy bất an, giống như chỉ cần xoay người lại anh có thể quên cậu bất cứ lúc nào, quan hệ giữa hai người như chưa bao giờ tồn tại.
Cảnh Thần quay đầu lại thấy cách đó không xa Phiên Tuyết đang ngẩn người giống mèo con, anh ngoắc ngón tay.
- Đến đây, đi theo tôi.
Nghe Cảnh Thần gọi mình Phiên Tuyết bình tĩnh lại, mỉm cười với Cảnh Thần rồi chạy lon ton đến chỗ anh. Ngoại hình của Tiêu Khả giống các "tiểu thịt tươi", trang phục của JS hơi già dặn so với cậu, không phù hợp với khí chất của Tiêu Khả. Suy nghĩ một lúc, trong đầu Cảnh Thần hiện lên một vài nhãn hiệu phù hợp. Cảnh Thần dắt theo Phiên Tuyết quen đường đi về phía trước. Khuôn mặt Cảnh Thần tuấn lãng, cả người một thân tây trang cắt may thủ công cao quý bất phàm.
Nhân viên của các cửa hàng mỹ phẩm đều có ánh mắt lanh lợi, nhân viên cửa hàng thấy Cảnh Thần dừng chân lại lập tức mở cửa chào hỏi.
Cảnh Thần hơi cúi đầu nhìn Phiên Tuyết rồi kiên nhẫn nói:
- Cậu thích cái gì cứ việc chọn.
Phiên Tuyết đối với việc chọn quần áo cũng không quá hứng thú, mắt cậu đảo một vòng nhưng không có động tĩnh gì. Cảnh Thần hiểu rõ thiếu niên không có hứng thú nhưng vẫn phải mặc quần áo, không thể mỗi ngày đều mặc quần áo không vừa người, không đợi Phiên Tuyết trả lời anh liền đi vào bên trong chọn lựa.
Là người sáng lập cũng như nhà thiết kế chính của JS, ánh mắt của Cảnh Thần là không thể nghi ngờ, thậm chí không cần thử anh cũng biết cái gì thích hợp với Phiên Tuyết.
Cảnh Thần vừa đi vừa chỉ từng món quần áo, gương mặt nhân viên theo sau đều tràn ý cười. Vị này đúng là một đại Thần Tài, mỗi một kiện quần áo tận mấy vạn, anh ta nói mua liền mua, mắt cũng không nháy lấy một cái.
Chỉ chốc lát sau nửa cửa hàng liền trống không, Cảnh Thần cầm lấy một bộ quần áo muốn cho Phiên Tuyết thay thử, vừa quay đầu lại phát hiện Phiên Tuyết vốn đứng phía sau anh biến mất từ lúc nào.
- -------------------------------------------------------------------------------
Mình ráng gõ nốt chương 7 rồi đăng lên luôn nè.