- Cởi ra!
Phiên Tuyết thấy ánh mắt Cảnh Thần đang nhìn chằm chằm vào địa phương nào đó, ánh mắt quen thuộc kia khiến cậu nhớ lại những ký ức tồi tệ trong bệnh viện thú cưng trước đây. Lòng Phiên Tuyết lạnh run, cậu hoảng loạn lấy tay che kín "trứng trứng" của mình nhưng lúc này ánh mắt Cảnh Thần như thiêu đốt tay cậu vậy. Thấy sắc mặt của Cảnh Thần ngày càng đen, Phiên Tuyết thở dài cam chịu số phận chuẩn bị bỏ tay ra. Sao chủ nhân cứ nghĩ đến việc này nhỉ, giờ cậu chạy đi còn kẹp không nhỉ?. Hai tay Phiên Tuyết đặt lên thắt lưng, trong đầu thầm nghĩ nếu Cảnh Thần thật sự trói cậu lại đưa vào bệnh viện thì cậu thoát thế nào đây a.
- Dừng lại.
Phiên Tuyết mới cởi quần được một nửa thì Cảnh Thần vội vàng ngăn cậu lại. Phiên Tuyết vẫn duy trì động tác cởi quần nên hiện tại chiếc quần dừng ở một vị trí rất là kì quái, cậu cùng Cảnh Thần mắt to trừng mắt nhỏ, trong đầu đầy sự khó hiểu. Truyện Đông Phương
Cảnh Thần chịu thua bản thân mình, anh vì giận mà hồ đồ quên mất đây là trong xe không thể đổi đồ được, nếu cởi thật thì mình đối mặt với cậu sao đây? Cho dù cậu mặc áo vào đi nữa, chẳng lẽ để cậu chân không đi theo mình sao? Không, anh chịu không nổi, chỉ nghĩ đến đó thôi anh đã thấy miệng mình khô khốc. Cảnh Thần hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra nhìn gương mặt ngơ ngác của Phiên Tuyết lại thỏa hiệp:
- Mặc vào đi nhưng về sau không được mặc quần lót của tôi nữa.
Quên đi, này chỉ là vấn đề nhỏ thôi chẳng là gì so với việc mất đi mèo con. Lúc Cảnh Thần phát hiện không thấy Tiêu Khả đâu, một nỗi sợ hãi ập đến khiến trái tim anh như muốn vỡ tung. Cảnh Thần không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày mà vị trí Tiêu Khả trong lòng anh lại sâu như vậy, anh không thể tưởng tượng nổi bản thân sẽ như thế nào nếu Tiêu Khả đột nhiên xuất hiện cứ như vậy đột nhiên biến mất. Tiểu gia hỏa này luôn hành động không theo lẽ thường, lại lần lượt đánh vỡ các nguyên tắc của anh, gây rắc rối cho anh nhưng anh không thể thực sự tức giận với cậu được. Nếu đứa nhỏ không biết gì vậy để anh từ từ dạy cậu đi.
Cuối cùng Phiên Tuyết mới nhận ra một cách muộn màng, hóa ra Cảnh Thần tức giận là vì cậu mặc quần áo của anh nha. Cậu thấy bản thân mình không phạm lỗi xíu nào nên lá gan cũng lớn hơn, khuôn mặt nhỏ giương lên cãi lại:
- Đồ này không phải trong giỏ đựng đồ bẩn nha, đồ sạch mà.
Cậu vừa dứt lời, đôi lông mày của Cảnh Thần vừa giãn ra lần nữa nhăn lại. Phiên Tuyết thấy không ổn rồi, cậu lập tức kéo quần lên rồi khéo léo chuyển chủ đề:
- À... Tôi thích Cảnh Thần nhất!
Chiêu cũ này lại có hiệu quả. Sau đó, Phiên Tuyết lục tung túi đồ bên cạnh, tùy tiện mặc quần áo mới mua lên người. Vừa tránh được một kiếp, Phiên Tuyết thầm nghĩ sau này phải cố gắng để chủ nhân không chú ý đến "trứng trứng" của mình nữa.
Cảnh Thần nhìn vòng eo mảnh khảnh trắng trẻo của Phiên Tuyết, hầu kết khẽ động, trong mắt nhiều thêm một tia dục vọng chiếm hữu, anh thầm nghĩ có một số việc đúng là phải nhanh dạy cậu mới được.
- Ục ục...
Trong lúc Phiên Tuyết đang hăng say suy nghĩ, tiếng bụng cậu kêu đặc biệt văng dội. Cảnh Thần nhìn thời gian đã qua giữa trưa, hỏi cậu:
- Cậu đói bụng không? Muốn ăn cái gì?
Phiên Tuyết kinh ngạc mở to hai mắt:
- Cá! Ăn cáaa!
Cảnh Thần xuống xe đi vòng qua ghế lái phía trước, khi anh nhìn lên đã thấy Phiên Tuyết khéo léo nhảy từ hàng ghế sau lên ghế phó lái với tốc độ nhanh đến nỗi anh không nhìn rõ được. Làm thế nào mà cậu ấy làm được điều đó trong không gian hẹp như vậy nhỉ? Phiên Tuyết nhìn Cảnh Thần đang đứng ở cửa xe mà chưa chịu ngồi vào ghế, vỗ vỗ ghế thúc giục anh.
Cảnh Thần sửng sốt hai giây rồi đè xuống lòng nghi hoặc của mình, anh ôn nhu giúp Phiên Tuyết đeo đai an toàn rồi lái xe đến nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng nhất thủ đô.
- -------------------------------
Chương mới mừng come back đây cả nhà ơi~