- Hương Tuyết sao?
Ánh mắt Cảnh Thần từ hoài nghi chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng chuyển thành thưởng thức, dường như anh cảm nhận được trái tim cô đơn, lạnh lẽo trong đêm tuyết, sau đó tìm thấy hy vọng, được tình yêu sưởi ấm.
- Đúng vậy ạ.
Phiên Tuyết tròn xoe mắt gật đầu lia lịa, cậu biết Cảnh Thần có thể hiểu được ý nghĩa của mùi hương này. Đây chính là cảm xúc của cậu khi gặp được Cảnh Thần đêm đó, nhìn thấy anh như thấy được ánh sáng.
- Chính xác.
Cảnh Thần nhìn Phiên Tuyết cười cong cong khóe miệng, lần đầu tiên Cảnh Táp làm một việc đáng tin cậy như vậy, ở đâu tìm giúp anh một người tài năng như vậy. Với lọ nước hoa này, Cảnh Thần sẵn sàng cho thiếu niên một cơ hội, tạm tin tưởng cậu một lần.
- Hả?
Phiên Tuyết không kịp phản ứng lại.
- Cậu có thể ở nơi này.
Cảnh Thần nhìn dáng vẻ ngốc ngốc của Phiên Tuyết nhịn không được xoa xoa mái tóc của cậu, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm. Nếu thiếu niên đã muốn ở đây thì anh đồng ý giữ cậu bên cạnh. Dù thiếu niên thật sự là kẻ lừa đảo, anh cũng không sợ cậu có thể làm ra cái gì.
Phiên Tuyết vui đén mức muốn kêu meo meo, cậu vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn của Cảnh Thần, áp má vào lòng bàn tay anh xoa nhẹ, lần này cậu bắt lấy anh thì sẽ không bao giờ buông ra nữa.
Liên tục một tuần Cảnh Thần không đến công ty, bên công ty Quý An không có tin tức gì của Phiên Tuyết. Quý An tìm không thấy mèo cũng chẳng dám đến gặp Cảnh Thần, sợ anh tâm trạng không tốt dứt khoát cho cậu ta một kỳ nghỉ dài hạn. May là trong nhà nhiều thêm một Tiêu Khả, thiếu niên làm không khí trong nhà không trở nên nặng nề. Cảnh Thần thấy Tiêu Khả rất thú vị, cậu có khả năng thực sự thích mình. Ngày thường cậu luôn ngoan ngoãn yên ắng nhưng đôi mắt luôn dõi theo từng hành động của mình giống như xem mãi không chán, ánh mắt cậu vẫn luôn nhiệt tình như vậy, cảm giác yêu thích như muốn tràn ra. Chỉ cần Cảnh Thần quan tâm đến cậu một chút, cậu sẽ tự động dính tới làm nũng với anh. Lúc mệt mỏi, Tiêu Khả cuộn mình ngủ trên sô pha hoặc là ngồi trên cây leo trèo của mèo để phơi nắng.
Nói đến cũng kỳ lạ, Tiêu Khả không biết sinh nhật của bản thân nhưng lại kiên định nói chính mình 19 tuổi, như thế nào Cảnh Thần cũng hoài nghi cậu vị thành niên. Cậu không biết đọc, không biết dùng máy tính, trừ việc điều chế nước hoa cái gì cũng không hiểu, anh thật tò mò làm sao cậu trường thành được, có lẽ thiên tài thường khác với người thường. May mắn thay, Tiêu Khả rất thông minh, những gì cậu không biết chỉ cần hướng dẫn một chút đã nhanh chóng thành thạo. Ngày đầu tiên cậu học pha chế cà phê, ngày thứ hai cậu học làm sandwich, về sau mỗi buổi sáng anh có thể thưởng thức cà phê cùng sandwich hợp khẩu vị của mình. Hiện tại cậu đã biết cách dùng tất cả thiết bị điện tử trong nhà, hơn nữa đặc biệt thích xem tivi.
Cảnh Thần cẩn thận quan sát tóc Tiêu Khả, nhiều ngày như vậy cũng không có tóc đen mọc ra, có thể kết luận tóc cậu có màu bạc tự nhiên, mái tóc mềm mại như tơ lụa, hơn nữa màu mắt hổ phách hiếm thấy, cậu là con lai sao? Mỗi khi anh hỏi trước đây Tiêu Khả ở nơi nào, các vấn đề liên quan đến người nhà Tiêu Khả đều im lặng không lên tiếng, đôi mắt hổ phách liên tục chớp chớp nhìn mình cực kỳ giống một bé mèo bị bỏ rơi. Khi nghĩ đến trước đây thiếu niên có khả năng lẽ loi một mình trải qua rất nhiều ủy khuất, tâm Cảnh Thần cảm giác thật khó chịu.
Lúc này, Phiên Tuyết ngồi ở thảm lông, tay ôm gối ôm cá nhỏ xem hoạt hình, cậu mặc áo sơ mi đen của Cảnh Thần lộ ra hai chân trắng nõn, tinh tế, lúc cậu cao hứng chân nhỏ sẽ lắc qua lắc lại.
- Tiêu Khả muốn ra ngoài chơi không?
Cảnh Thần nhìn hai chân nhỏ đang chuyển động trước mắt như chân mèo cào nhẹ lòng anh một cái, nhìn như thế nào cũng giống như chân mèo mềm mềm của Phiên Tuyết, có lẽ khi nhéo chắc có cảm giác tương tự nhau.
- Được nha!
Phiên Tuyết nghe được ra khỏi nha rất hứng thú, mắt mèo lắp lánh thể hiện cậu đang vui vẻ. Cậu dùng ba bước chạy tới chỗ Cảnh Thần, sau đó ngồi lên đùi anh.