• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Khương Chi Ngư

Edit: xanhngocbich

– ——————————

Từ đầu tới cuối, Lương Kim Nhược chỉ có một mục đích này.

Cô rời khỏi Lương Thị.

Lương Thanh Lộ xem như biết được, từ đầu đến cuối Lương Kim Nhược chỉ chờ đợi đến hiện giờ, chờ đợi để nói ra câu này, mà cô ta vẫn cứ nhảy vào cái hố của cô.

“Cô là cố ý?” Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm Lương Kim Nhược.

Lương Kim Nhược khẽ mỉm cười: “Đúng thì làm sao.”

Nhà là tự bọn họ đi vào, lại không phải cô xua họ vào, có điều, cô nổi giận là có thể.

Lòng bàn tay Lương Thanh Lộ đều bị nắm đến phát đau.

Hôm qua khi bọn Diệp Chi nói chuyện, cô ta cũng không để trong lòng, thứ nhất là chưa nghe thấy tin tức Lương Kim Nhược trở về, thứ hai là cô ta cũng không cố tình thể hiện khoe khoang.

– —– Cô hiện tại đã là thì quá khứ rồi.

– —– Mọi thứ của Lương gia đều là của mình.

Có lẽ là ngày tháng nhàn hạ trôi qua đã lâu rồi, Lương Thanh Lộ hoàn toàn quên mất một số sự việc, cũng quên mất đột nhập nhà riêng.

Hoặc là nói, theo thói quen suy nghĩ của cô ta, cho dù là Lương Kim Nhược có ồn ào, cũng là ồn ào ở chung cư, mà không nghĩ đến việc đến đồn cảnh sát.

“Cô đang uy hiếp tôi sao?” Lương Thanh Lộ trong lòng phát hận.

“Đúng vậy.”

Đuôi mắt Lương Kim Nhược giương lên, lập tức rời khỏi phòng khách.

Điều kiện đưa ra là được rồi, cô không có thời gian lưu lại nơi này,

Trước khi rời đi, bên ngoài có một người làm ôm theo bó hoa tiến vào: “Trước khi phu nhân về đã yêu cầu vận chuyển bằng được hàng không…”

Những lời còn lại khi nhìn thấy Lương Kim Nhược thì đột nhiên im bặt.

Cô ta là người mới đến, nhưng không có nghĩa không biết Lương Kim Nhược là ai.

Về phần “phu nhân” trong miệng cô ta, tự nhiên là mẹ của Lương Thanh Lộ.

Lương Kim Nhược nhìn vào vòng tay của cô ta, “Tươi mới sao?”

Người làm thấp thỏm gật đầu.

Lương Kim Nhược: “Đưa cho tôi đi.”

Người làm do dự hồi lâu, bắt gặp ánh mắt của cô, vội vàng cung kính đưa qua.

“Nếu có người hỏi đâu rồi, thì nói tôi cầm đi rồi.” Lương Kim Nhược nghịch cánh hoa một chút, khẽ mỉm cười.

So với hoa trong ngực còn muốn động lòng người hơn.

Mãi đến khi trận gió thơm kia xẹt qua trước mặt mình, người làm mới hồi phục tinh thần, cẩn thận nói: “Đây, đây là…”

“Suỵt.” Các đồng nghiệp cảnh báo.

Trong phòng khách khắp nơi toàn vụn thủy tinh các cô còn chưa kịp thu dọn.

Chủ yếu là hiện tại không ai dám đến phòng khách sợ xui xẻo khi đụng phải Lương Thanh Lộ, tiếng la hét vừa rồi chính là nghe đến rõ rõ ràng ràng.

Khi Lương Kim Nhược rời khỏi biệt thự Lương gia, quay đầu quan sát.

Căn biệt thự này trước đây là khi Thẩm Hướng Hoan cùng Lương Lập Thân kết hôn sống, tương đương với phòng tân hôn, chứa đựng ký ức mười mấy năm của cô.

Cô thậm chí còn nhớ rõ mỗi ngóc ngách có cái gì.

Lương Kim Nhược mím chặt môi, bỗng thu hồi ánh mắt, tùy tay ném bó hoa vào thùng rác, quay người rời đi.

Thẩm Trì đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Nhìn thấy cô động tác ném hoa vào thùng rác không chút lưu tình của cô, cánh tay chống trên cửa sổ xe, “Một bó hoa đẹp, liền cứ thế lãng phí sao?”

“Tặng cậu?” Lương Kim Nhược quay đầu, “Dù sao bạn gái của cậu nhiều như thế.”

“Vậy vẫn là thôi đi.” Thẩn Trì cự tuyệt, “Bản thiếu gia tuy rằng dựa vào gia đình, nhưng vẫn là mua nổi một bó hoa.”

Lương Kim Nhược lên xe.

Thẩm Trì bắt đầu lại lải nhải dài dòng: “Chờ một chút, bạn gái tôi nào có nhiều, tôi rất chuyên nhất(*), mỗi lần đều là một người.”

(*) Chuyên nhất: một lòng, dốc lòng, chuyên tâm chuyên chú, tập trung, không phân tâm, bền lòng chắc ý

Lương Kim Nhược xì một tiếng, không chút thiên vị: “Phải, cậu chỉ là tốc độ thay đổi quá nhanh, tra nam có mới nới cũ.”

Thẩm Trì nhướng mày: “Vậy thì hết cách nha.”

Thiếu gia thích danh hiệu 'tra nam' hỏi: “Lương đại tiểu thư, muốn đi đâu đây?”

Lương Kim Nhược ngẫm nghĩ: “Đến chung cư bên kia trước, tôi thấy đồ đạc bẩn chưa được lau sạch, gọi cho Dung Dung.”

Xe vừa chạy trên đường, Thẩm Trì đã nhận được điện thoại của người quen.

“Dì ạ, dì tìm cháu cũng vô dụng thôi, chuyện này phải tìm Lương Thanh Lộ… Liên quan gì tới Lương Thanh Lộ… chuyện kia có liên quan rất lớn đó.”

Cúp điện thoại, Thẩm Trì cười tủm tỉm: “Thế nào, được đó chứ?”

Lương Kim Nhược nhoẻn miệng cười: “Làm rất tốt.”

Ai nấy đều biết là Lương Kim Nhược cô đang truy cứu, nhưng hiện tại chưa ai tìm tới làm phiền cô.

Lúc đến chung cư bên kia, Tô Ninh Dung cũng vừa mới tới.

“Chiêu Chiêu, lần này cậu là thực sự lên hot search rồi.”

“Nói cứ như lần trước mình không phải thực vậy.” Lương Kim Nhược không để ý, nghiêng mắt nhìn sang, vậy mà không phải là chuyện bức họa.

Mà là chuyện cô về Bắc Kinh.

#Lương Thanh Lộ Con gái của Thẩm Hướng Hoan đã về nước#

Tiêu đề này tùy tiện mà treo ở giữa dàn minh tinh.

Sáu năm trước, Thẩm Hướng Hoan ly hôn mang theo con gái xuất ngoại, vẫn luôn lang bạt ở Hollywood, từ vai diễn nhỏ đến vai chính, rồi đến ảnh hậu quốc tế.

Ngày ấy khi bà qua đời, vô số fans bi thương.

Mà Lương Kim Nhược bởi vì là con gái duy nhất của bà nên thời khắc sống dưới ánh đèn flash.

Ở nước ngoài cũng tốt, suy cho cùng rất nhiều người quan tâm chính là bản thân Thẩm Hướng Hoan, cho nên cô chuyên tâm bồi dưỡng hội họa, truyền thông cũng không vào được trường học, truyền thông trong nước cũng khó sang chụp ảnh.

Về nước được hai ngày, gây ra chút náo loạn, bị chú ý đến là điều hiển nhiên.

Trên văn án(*) không viết cụ thể lắm, chỉ nói rằng có mấy người đám con cháu nhà giàu đang ngồi chờ trong đồn cảnh sát.

(*) Văn án 文案: Từ này trong tiếng Trung có thể được hiểu là một đoạn văn, câu văn, áng văn hay đoạn trích. Hầu hết các từ điển của Việt Nam không ghi nhận hay giải nghĩa từ này. Theo từ điển Nguyễn Quốc Hùng thì “Văn án: Giấy tờ về một vụ được quan xử — Chỉ bài vở học hành. Trong trường hợp này, theo mình đoán thì văn án chắc là để chỉ đến bài viết liên quan đến hot search về Lương Kim Nhược.

Kèm theo là một bức hình của Thẩm Hướng Hoan, còn có một tấm ảnh trước kia của Lương Kim Nhược khi cô làm khách mời trong một bộ phim.

Vai cô diễn vừa đúng là công chúa, rất là cao quý.

Lương Kim Nhược hơi hoảng hốt.

Thiếu chút nữa cho rằng bản thân vẫn đang trong độ tuổi mười lăm mười sáu.

Cô lướt mắt nhìn bình luận phía bên dưới.

[Cô ấy về rồi!]

[Ôi, thực là đáng tiếc cho nữ thần, hồng nhan bạc mệnh.]

[Ảnh chụp về nước đâu?]

[Có thể đừng đăng ảnh lúc nhỏ nữa được không?]

[Còn giá trị nhan sắc này, thực sự tuyệt vời!]

[Hiện tại tiểu công chúa khẳng định đặc biệt xinh đẹp!]

[Chờ đã, sẽ không dậy thì thất bại chứ?]

[Nói thực, sao nhí đều có không ít người dậy thì thất bại đó…]

[Mị còn nhớ trước đây, tính khí tiểu công chúa vẫn rất kiêu, không giống mẹ lắm, có chút kiêu ngạo.]

[Điểm chú ý của các người đều thật kỳ quái, lẽ nào không phải nên chú ý đến việc tiểu công chúa vừa về nước liền đem đám phú nhị đại mời đi uống trà hay sao?]

[Đây không phải là thao tác bình thường sao?]

[Đây không phải là 'vui tai vui mắt' sao?]

[Những việc cô ấy làm qua trước đây cũng không thiếu một chuyện này.]

Lương Kim Nhược xem rồi lại xem, không nhịn được bật cười.

Đủ loại bình luận, cô thu hồi ngón tay mảnh khảnh, “Xem ra mọi người đối với mình vẫn còn ấn tượng rất sâu sắc.”

Tô Ninh Dung: “Dì chính là ảnh hậu quốc tế đó.”

Mặc dù phòng vé trong nước hiện nay chiếm đa số, nhưng lịch sử dốc sức làm việc kia của Thẩm Hướng Hoan chính là người người công nhận, đều rất kính phục.

Không phải ai cũng có dũng khí bắt đầu lại từ đầu ở Hollywood.

Cho nên, bọn họ đối với Lương Kim Nhược cũng rất khoan dung, cưng chiều chút thì có làm sao, lại không có trái pháp phạm tội, mà còn trừng trị những phú nhị đại khác nữa đó.

Lương Kim Nhược nhắm mắt lại.

Những suy nghĩ xuất hiện trước biệt thự Lương gia trước đó, vô luận như nào cũng không thể tiêu tan.

Bởi vì tối qua đám Diệp Chi bị mang đi, Lương Kim Nhược cho người dọn dẹp bên này, cho nên hiện tại nhìn có vẻ rực rỡ hẳn lên.

“Lương Thanh Lộ chưa từng ở nơi này.” Tô Ninh Dung quay lại: “Sau này cậu định ở đây luôn sao?”

Lương Kim Nhược ngữ khí bình tĩnh: “Trước hết cứ ở tạm đã.”

Cô bước đến trước cửa sổ sát đất, ban ngày Bắc Kinh tấp nập xe cộ, thỉnh thoảng nhìn thấy những chiếc siêu xe phiên bản giới hạn, thể hiện sức hấp dẫn của đô thị lớn quốc tế hóa.

Tô Ninh Dung hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”

Lương Kim Nhược xoay người, dựa lưng vào kính, nghiêng nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Sau này đương nhiên là ở căn nhà của chính mình rồi.”

Cô nói không rõ ràng, Tô Ninh Dung còn cho rằng là có ý tứ gì khác.

Bởi vì trong chung cư cái gì cũng không có, Lương Kim Nhược lại sai người gửi tới.

Cứ vậy đi tới đi lui, cô liền lôi kéo Tô Ninh Dung đi xuống uống cà phê, một ly cà phê cũng chưa uống xong, liền có không ít người gọi điện tới.

Có bạn của mẹ gọi tới quan tâm.

Cũng có cuộc gọi lấy danh nghĩa quan tâm để hỏi một ít chuyện.

Đương nhiên cũng có người trong nhóm kia của Diệp Chi, hỏi khi nào để bọn họ trở về.

Trên mặt Lương Kim Nhược nở nụ cười ngọt ngào, ngữ khí ôn nhu, nhưng lời nói ra lại là một chút cũng không đổi: “Nhanh thôi.”

Chỉ cần Lương Thanh Lộ gật đầu là được.

Ai nấy đều biết tính khí của cô, trước đây khi cô còn nhỏ, đám người lớn đều đã từng có lúc bị cô chặn họng không thể phản bác.

Cho nên áp lực bỗng dưng lại quay lại phía Lương Thanh Lộ ở bên kia.

Lương Thanh Lộ ở trong nhà đã mất bình tĩnh.

Bộ mặt ôn nhu của cô ta cũng bị xé rách, bất chấp biểu tình kỳ quái của đám người làm, gọi điện thoại cho mẹ mình.

“Mẹ, con phải làm thế nào?”

Phương Lan Nhưng vẫn còn đang trên đường từ nhà mẹ đẻ trở về, hôm nay thức giấc, sau khi nhận được tin tức, liền quyết định trở về.

“Con bình tĩnh trước đi.”

“Con làm sao bình tĩnh được, nó nói muốn con rời khỏi Lương Thị, con thực không dễ dàng mới đứng vững gót chân, nếu rời đi thì con không còn gì cả!”

Phương Lan Như cũng không ngờ hành động đột ngột này, thở dài: “Sao con lại để cho nó bắt được nhược điểm, nó khẳng định muốn phục thù.”

Chuyện này không thể đáp ứng, nếu không bọn họ liền không còn gì.

Phương Lan Như cũng không phải là hoa thố ti(*), sản nghiệp Lương gia lớn như vậy, bà ta nếu như không nhúng tay, vậy có khác gì Thẩm Hướng Hoan kia.

(*) Hoa thố ti 菟丝花 (Thố ti hoa): Là loài thực vật ký sinh, không có rễ và lá nên không thể sinh tồn độc lập. Hoa Thổ Ti phụ thuộc hoàn toàn vào vật chủ. Hoa Thổ Ti gợi đến hình ảnh một nữ nhân yếu đuối cần được chở che.

Đi rồi thì cái gì cũng không có.

Lương Thanh Lộ sắc mặt cứng nhắc: “Con cho rằng…”

“Con cho rằng cái gì?” Phương Lan Như bình tĩnh lại: “Chuyện này trước hết nói với ba con, con ngoan ngoãn một chút, làm nũng một chút, tính khí nha đầu kia không tốt, sẽ cãi nhau với ba con.”

Lương Thanh Lộ ậm ừ: “Con sợ là, nó không chỉ muốn cái này.”

Phương Lan Như cười một cái: “Con cho rằng những năm này của chúng ta chờ đợi vô ích sao? Huống hồ, con vẫn còn em trai đấy, đây chính là con trai duy nhất của Lương gia.”

Nhắc đến Lương Tứ, Lương Thanh Lộ lập tức nổi giận.

“Nó ăn cây táo rào cây sung, hoàn toàn không coi con là chị ruột, được nuôi mười nằm, liền thực sự cho rằng là con trai của tiện nhân kia, mẹ cũng kệ nó đi.”

Phương Lan Như lại không tức giận: “Thẩm Hướng Hoan đã chết rồi, Lương Kim Nhược cũng không nhận nó, nó là do mẹ sinh, ở Ninh Thành sứt đầu mẻ trán thì sẽ tỉnh ngộ thôi.”

Trong lời nói của bà ta có oán giận, cũng có đắc ý.

Nhớ năm đó, Lương Tứ vừa sinh ra liền bị mang đi, bị Lương Lập Thân che giấu, Thẩm Hướng Hoan coi cậu ta như con trai ruột, bà ta chưa từng được nhìn thêm lần nữa.

Thẩm Hướng Hoan quá cố chấp, biết được chân tướng liền ly hôn, ngay quả con gái cũng cố chấp như vậy, hiện tại người sống trong biệt thự này vẫn không phải bà.

Về phần Lương Tứ, vì Lương Kim Nhược mà quay về Ninh Thành, bà ta tức giận cũng vô ích.

Bà ta cười nhấn mạnh: “Thằng bé là con trai mẹ.”

Lương Thanh Lộ bĩu môi: “Lần nào mẹ cũng nói vậy, nói nhiều lần như thế có ích gì không?”

“Sau này sẽ có ích.” Phương Lan Như lại nói: “Con là con gái ruột của ba con, ông ấy sao có thể để mặc con?”

Lương Thanh Lộ: “… Lương Kim Nhược cũng thế mà.”

Phương Lan Như tức giận: “Không có đầu óc, con còn có mẹ, nó có ai?”

Bà ta dặn dò: “Trước khi mẹ về đến nhà đứng có lộn xộn, về phần đám Diệp Chi, đều qua một ngày rồi, không thiếu mấy tiếng đồng hồ này.”

Lương Thanh Lộ dạ một tiếng, cúp điện thoại.

Tuy rằng vẫn còn thấp thỏm, nhưng cũng bình tĩnh lại không ít, mẹ nói đúng, Lương Kim Nhược chỉ có một người, cũng không thể lật trời.

Lương Kim Nhược phải quay về Nguyệt Lan Loan thu dọn đồ đạc.

Tuy rằng kỳ thực cũng không có cái gì.

Ngày đó cô sử dụng 'mỹ nhân kế' với Chu Sơ Hành, đem máy bay riêng của anh lái đi, sợ anh tỉnh dậy quá sớm, quần áo cũng chưa thu dọn được mấy bộ.

Về phần hành lý nhờ người đại diện bọn họ đóng gói, cũng đều chưa có đến nơi.

Lương Kim Nhược tuy rằng ngày ngày mua đồ mới, nhưng trong đống quần áo cũ có không ít đồ chưa mặc, cũng có đồ bản thân đặc biệt thích.

Cô trở về Nguyệt Lan Loan, Tô Ninh Dung cũng đi theo.

“Mình còn chưa từng vào trong đâu.” Cô ấy đứng trong sân, nhìn hoa viên, “Chu Sơ Hành cũng người sẽ chăm sóc hoa cỏ sao?”

“Tất nhiên là không.”

Lương Kim Nhược vừa trả lời vừa đi vào phòng.

Tô Ninh Dung đi theo vào, không nhịn được cười: “Khó trách cậu nói là địa phủ, xác thực có chút giống, có lẽ bá tổng(*) đều yêu thích loại trang trí này đi.”

(*) Bá tổng: tổng tài bá đạo

Lương Kim Nhược nhớ tới cái gì đó, “Vị hôn phu của cậu thì sao?”

Tô Ninh Dung chớp chớp mắt, “Hắn hình như rất bình thường.”

Lương Kim Nhược cảm thấy hiếm lạ: “Cậu nói muốn làm triển lãm ảnh chụp đàn ông khỏa thân, anh ta cũng rất bình thường?”

Tô Ninh Dung: “Đúng vậy.”

Qua mấy giây, cô ấy nói: “Cũng có thể là anh ấy không bình thường mà mình không biết.”

Lương Kim Nhược không nhịn được cười.

Trước khi đính hôn, Tô Ninh Dung là thiên kim tri thức ôn nhu hào phóng, sau khi đính hôn cô ấy liền buông thả chính mình, muốn chụp ảnh kích thích.

Dù sao đã đính hôn rồi, có thể theo đuổi mộng tưởng.

Đối với vị hôn phu kia của Tô Ninh Dung cô biết rất ít, chỉ biết tên là Tần Tông, trước kia cố có ấn tượng với Tần gia, nhưng không có tiếp xúc.

Có điều, vị hôn thê đều đã muốn chụp ảnh đàn ông khỏa thân, vẫn có thể bình tĩnh, cũng thực là thần kỳ.

Lương Kim Nhược bước lên lầu.

Tô Ninh Dung liền nhìn thấy cô giống như một cơn gió, xách theo hai chiếc váy xuống lầu.

“Ding dong….”

Chuông cửa bên ngoài vang lên.

Lương Kim Nhược đi qua nhìn xem, là mấy người phụ nữ không quen biết, chắc sẽ không phải là nợ phong lưu của Chu Sơ Hành đó chứ.

Cô cau mày, cẩu nam nhân này đúng là biết người biết mặt không biết lòng.

Đám người ngoài cửa thấy cửa mở, im lặng tiến vào.

Tuy rằng trong lòng hiểu rõ, rốt cuộc là tặng quần áo cho phụ nữ, nhưng thực sự nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp rạng ngời đứng trong phòng khách, vẫn là trợn tròn mắt.

Chu tổng thực sự kim ốc tàng kiều(*)!

(*) Kim ốc tàng kiều 金屋藏娇: Nhà vàng cao sang xây dựng để cho người đẹp ở.

Chỉ là, nàng “Kiều” này các cô cảm thấy có hơi quen mắt.

Chỉ có điều ảnh hậu Thẩm Hướng Hoan đã qua đời mấy năm, cho nên các cô chưa xem hot search, nhất thời sẽ không nghĩ tới quan hệ giữa bà và Lương Kim Nhược.

Lại đi vào bên trong, Tô đại tiểu thư cũng ở đây.

“Xin chào.” Các cô lễ phép nói.

Lương Kim Nhược nhìn quần áo họ mang đến, cơ bản đều là váy.

“Của ai vậy?”

Không ngờ giọng nói của chim hoàng yến lại dễ nghe như vậy, trên mặt người dẫn đầu mỉm cười nói: “Ân tổng bảo chúng tôi đưa tới.”

Thực ra Lương Kim Nhược đã đoán được, cảm thấy quái dị.

Chu Sơ Hành vậy mà tốt bụng thế, khẳng định là không muốn cô lại đùa nghịch quần áo của anh.

Chắc anh sẽ không cho rằng vì chút chuyện này liền đuổi được cô đi chứ.

Cô chính là người sẽ trở thành nữ tổng tài.

Chờ họ rời đi, Tô Ninh Dung mới duỗi tay lật lật: “Đều là số đo của cậu… oa… ngay cả nội y cũng có.”

“Mấy năm không gặp, Chiêu Chiêu cậu đã cỡ này rồi sao?”

Cô trêu ghẹo nhìn Lương Kim Nhược.

“Kinh ngạc cái gì, mình vẫn luôn xuất sắc vậy đó có được không?” Lương Kim Nhược không thèm để ý, ngắm qua: “Cậu cũng không kém.”

Cô đóng gói tất cả váy mới bỏ vào vali của mình.

Một chồng trang phục này, phát hiện cũng gần mười bộ.

Hơn nữa bên trong thế nhưng không có đồ ngủ.

Lương Kim Nhược vỗ vỗ tay, gọi điện thoại cho Chu Sơ Hành. Qua mười mấy giây, bên kia mới bắt máy, bối cảnh thực yên tĩnh, có thể đang trong phòng làm việc.

Ngữ khí của cô thực tốt: “Anh mua quần áo cho em sao?”

Trên tay Chu Sơ Hành đang ký tên: “Mượn một đền mười.”

“……..?”

Lương Kim Nhược bị làm cho lú lẫn nửa ngày, mới phản ứng lại đây là đây là câu nói tiếp theo của vụ bồi thường rượu giả mà cô nói lúc sáng.

Có điều, anh là đem rượu đổi thành quần áo.

Không sao hết, dù sao đều là mua cho mình mà.

“Tại sao không có đồ ngủ?” Cô hỏi.

“Quên mất.” Chu Sơ Hành đến lông mày cũng không nhúc nhích.

Tô đặc trợ đang đứng chờ trước bàn làm việc cười thầm trong bụng, ôi đàn ông.

Nếu không phải bản thân anh ta nghe được câu nói 'không cần đồ ngủ' kia, thì anh ta đã tin rồi.

Lương Kim Nhược ồ một tiếng: “Vậy anh bảo họ đưa thêm hai bộ tới đây.”

Chu Sơ Hành ngừng bút, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, “Đền em mười bộ, còn kén cá chọn canh, anh lại không phải làm từ thiện.”

Lương Kim Nhược: “?”

Người gì thế.

“Anh hung cái gì mà hung!”(*)

(*)Hung: hung dữ

Nói chuyện không hợp ý, cô cúp điện thoại.

Không phải lần đầu tiên Chu Sơ Hành bị cúp máy nên không có phản ứng gì cả.

Tô đặc trợ tiếp nhận văn kiện đã được ký tên, bước hai bước, suy nghĩ, lại quay đầu nói: “Con gái đều thích đàn ông dịu dàng.”

Chu Sơ Hành liếc anh ta một cái: “Xem ra cậu rất có kinh nghiệm.”

Tô đặc trợ vừa định khiêm tốn vài câu, lại nghe thấy giọng nói của cấp trên: “Cậu có bạn gái rồi?”

Tô đặc trợ: “……”

Chưa có.

Không sao, sớm thôi ngài cũng sẽ không có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK