*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Khương Chi Ngư
Edit: xanhngocbich
– —————————
Sau khi Lương Kim Nhược chặn Chư Sơ Hành cảm thấy vẫn chưa đã nghiền.
Cô đem lịch sử trò chuyện ngắt đầu bỏ đuôi rồi gửi cho Tô Ninh Dung, tìm kiếm tán đồng: “Cậu nói người này có thể nói chuyện sao?”
Tô Ninh Dung nghiêm túc nói: “Đây không phải rất tốt sao? Nói rất có đạo lý, cậu sắp trở thành lão đại thương giới rồi.”
Cô ấy phỏng đoán một chút, đây không thể nào là Thẩm Trì.
Vậy thì, khả năng lớn nhất chính là Chu Sơ Hành.
Lương Kim Nhược nâng cao giọng điệu: “Đó là chế giễu.”
“Ai chế giễu cậu! Thật quá đáng!” Tô Ninh Dung một lòng tràn đầy phẫn nộ, lại nói: “Thứ cho mình nói thẳng, mình không nhìn ra.”
Cô ấy đại khái hiểu được vì sao Chu Sơ Hành gọi điện cho cô để tìm Lương Kim Nhược rồi, có thể là biết gọi cho Lương Kim Nhược thì cô sẽ không bắt máy.
Quan hệ này có chút kỳ quái.
“……….”
Lương Kim Nhược cũng không đời nào nói cho cô ấy biết về lai lịch của “con cá sấu”, đành phải tự mình buồn bực, quay sang nói về chuyện của Lương Thanh Lộ: “Bây giờ cô ta nên ở trong đồn cảnh sát nhỉ.”
Thực sự là ở trong đó.
Diệp Chi mặc dù mấy năm nay rất khoa trương, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị đưa đến đồn cảnh sát, bất luận có phách lối thế nào, tự nhiên cũng sẽ cảm thấy sợ hãi nơi này.
Thêm nữa còn có đám chị em bạn dì đang dùng ánh mắt như hổ rình mồi nhìn mình, cô ta nghiến răng, thực dễ dàng bán đứng Lương Thanh Lộ.
“… Tôi đã hỏi chị ấy rồi, chị ấy nói là nhà của gia đình, tôi không phải lo, tôi thật sự không biết là của người khác…”
Cảnh sát hỏi: “Cô ta nói gì các người cũng tin à?”
Mấy người đồng loạt gật đầu.
Ai mẹ nó biết được bên trong còn sẽ có nội tình như vậy, sáu năm trời, có một số người sâu trong ký ức vẫn còn nhớ Lương Kim Nhược, nhưng đối với tài sản của cô không hề rõ ràng.
Hơn nữa, hiện tại ở Lương gia thì Lương Thanh Lộ lộ mặt nhiều nhất.
Bọn họ đều cho rằng Lương Kim Nhược đã vứt bỏ thủ đô, sau này sẽ ở nước ngoài.
Ai mà biết, Đại Ma Vương thế nhưng lại lén lút trở về!
Lương Kim Nhược sau khi tự mình lộ mặt liền rời đi, để bọn họ ở lại chỗ này ghi chép, không chỉ như thế, còn phải chờ người.
“Tôi muốn tìm luật sư của tôi!” Diệp Chi vẫn còn muốn giãy giụa lên tiếng: “Trước khi luật sư của tôi tới, tô sẽ không nói thêm gì nữa!”
Cảnh sát: “Cô đã hỏi xong rồi.”
Diệp Chi: “……..”
Khi Lương Thanh Lộ đến, ở đây thực yên lặng, bởi vì đã thẩm vấn xong rồi.
Cô ta đứng ở bên ngoài, hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười tươi: “Vương Hạo, đi thôi, chúng ta vào đi.”
Vị hôn phu Vương Hạo lo lắng cho cô ta, liền cùng đến đây luôn.
Khuôn mặt cô ta có dịu dàng thêm nữa cũng gần như căng ra khi nhìn thấy đám người Diệp Chi.
Bản thân đám “phú kỷ đại”(*) này trước nay chưa từng gặp phải chuyện như vậy, họ đã ở trong đâu gần một tiếng rồi, đã không còn kiên nhẫn.
(*) Phú kỷ đại (富几代): thế hệ nhà giàu mấy đời.
Tương tự như Phú nhị đại (富二代), dịch theo nghĩa đen là 'thế hệ giàu có đời thứ hai' và ban đầu chỉ đến hậu duệ của các Phú nhất đại, nói về những cá nhân sinh trưởng trong các gia đình có địa vị kinh tế xã hội cao. Phú nhị đại sau đó được hợp nhất vào định nghĩa cuộc sống khá giả lên thông qua thừa kế, đối lập với tự thân làm ra.
Các nhân vật phú nhị đại ngày càng gia tăng độ phủ sóng trên truyền thông, với xu hướng tăng lên trong việc dùng thuật ngữ này theo kiểu nhạo báng. Mô tả về phú nhị đại theo góc nhìn này nhấn mạnh các yếu tố buông thả bản thân quá mức với những lối sống tiêu xài hoang phí và phóng đại tầm quan trọng của chủ nghĩa duy vật chất. (theo Wikipedia)
“Lương Thanh Lộ!” Có người kêu lên.
Diệp Chi lại bối rối nhìn cô ta: “Chị Lương, không phải chị nói đã giải quyết rồi sao?”
Trước khi Lương Thanh Lộ đến đã soạn sẵn bản thảo trong đầu: “Chi Chi, là chị không suy xét tốt, chị tưởng cái nhà đó đã bị lấy lại rồi, không ai nói với chị cả.”
Diệp Chi tràn đầy oán trách: “Trước đó chị không phải nói như vậy… Em ở chỗ này suốt đêm, hiện tại rất nhiều người đều biết hết rồi!”
Lương Thanh Lộ vốn muốn đưa tất cả họ đi, nhưng không thành công.
“Không được, đột nhập nhà riêng là phạm pháp.” Cảnh sát đã gặp qua rất nhiều phú nhị đại, thực bình tĩnh: “Đương sự muốn truy cứu.”
Lương Thanh Lộ nhẹ nhàng nói: “Không có biện pháp khác sao?”
Vương Hạo vỗ vỗ tay cô ta, nghĩ tới trọng điểm: “Cho nên chỉ cần đương sự không truy cứu là được phải không?”
Sắc mặt Lương Thanh Lộ có chút khó coi.
Đương sự là Lương Kim Nhược, cô khẳng định sẽ không thể không truy cứu.
Sau một hồi lâu, trong lòng Lương Thanh Lộ hiểu rõ, vẻ mặt đầy áy náy mà nhìn về phía đám Diệp Chi bọn họ: “Mọi người yên tâm, con bé không phải người lòng dạ độc ác, tôi sẽ bảo con bé bỏ qua.”
“…………”
Diệp Chi kỳ thực…. không thể nào tin được.
Lương Thanh Lộ nhiều lần bảo đảm, cười nhẹ nói: “Nói thế nào tôi và con bé vẫn là người một nhà, chuyện này sẽ sớm giải quyết xong, trước ủy khuất mọi người một đêm.”
Ra khỏi đồn cảnh sát, sắc mặt cô ta lập tức trầm xuống.
Khi quay về phía Vương Hạo, lại khôi phục bộ dáng ôn nhu: “Vương Hạo, đêm nay xảy ra chuyện này, em phải về nhà một chuyến.”
Vương Hạo nói: “Anh tiễn em.”
Ngồi trên xe, hắn mới kịp hỏi: “Đúng rồi, ai đưa bọn họ vào vậy?”
Chuyện này từ đầu đến cuối hắn đều không để ý nhiều lắm, cho nên cũng không lắng nghe những lời bọn họ nói.
Lương Thanh Lộ sững người: “Là Kim Nhược.”
Kim Nhược? Kim —- Vương Hạo đột nhiên quay đầu: “Lương Kim Nhược?”
Chiếc xe suýt chút nữa đâm vào bệ đá bên ngoài.
“Cái này, muốn không truy cứu…không quá khả thi đi? Vương Hạo lẩm bẩm, hắn biết Lương Kim Nhược là người có tính cách gì.
Hắn bực bội vò vò tóc: “Nếu không thì… em cứ mặc kệ chuyện này đi, Lương Kim Nhược cô ấy….”
“Có phải anh vẫn chưa quên được nó không?” Lương Thanh Lộ đột nhiên lên tiếng.
“Cái gì?” Vương Hạo sửng sốt.
Lương Thanh Lộ mấy năm nay chưa tùng chịu qua loại nghẹn khuất này, sau khi Lương Kim Nhược ra nước ngoài, có không ít người khinh thường mình, nhưng nhiều lắm cũng chỉ trào phúng vài câu.
Ngay cả Tô Ninh Dung và Thẩm Trì, bình thường cũng lười phản ứng với mình.
Trong lòng cô ta hiểu rõ.
Cho nên Lương Kim Nhược vừa mới trở về, liền khiến cho chính mình chịu tổn thất lớn như vậy, Lương Thanh Lộ nhất thời không nhịn được.
“Thấy anh hiểu rõ nó như vậy, không phải là vẫn còn nhớ mãi không quên nó chứ? Hiện tại nó trở về rồi, dù sao nó và Chu Sơ Hành cũng không thể, anh cũng có cơ hội.”
Đây là lần đầu tiên Vương Hạo bị cô ta sổ một tràng oán thán như súng máy.
“Cô ấy và Chu Sơ Hành không thể?”
Nghe trọng điểm mà hắn bắt được, Lương Thanh Lộ tức giận đến lồng ngực phập phồng, huyệt thái dương giật giật, quay đầu lại nhìn biểu cảm của hắn.
“Vương Hạo, hiện tại anh là vị hôn phu của em, mặc hệ như thế nào, hai người đều không thể, anh cho rằng nó còn nhớ đến anh chắc.”
Chuyện Vương Hạo theo đuổi Lương Kim Nhược lúc trước, toàn thủ đô đều biết.
Lương Kim Nhược chướng mắt hắn, toàn thủ đô cũng biết.
Hiện tại hắn và mình sắp đính hôn, một khi quay đầu theo đuổi lại Lương Kim Nhược, ngay lập tức bản thân sẽ trở thành trò cười của cả thủ đô.
Vương Hạo lấy lại tinh thần, không kiên nhẫn đáp: “Em nói nhảm cái gì vậy.”
Lương Thanh Lộ không nói nữa, quay về phía cửa sổ.
Thật khéo, khu vực lách không ra vị trí trung tâm thành phố Bắc Kinh chính là nơi có căn hộ này của Lương Kim Nhược, nhìn thấy tòa cao ốc kia, cô ta liền nghĩ ngay đến Lương Kim Nhược.
Cùng mang họ Lương như nhau, cô ta còn được sinh ra trước.
Nếu không tại mẹ của Lương Kim Nhược, cô ta sẽ không phải gánh cái danh con gái ngoài giá thú mười mấy năm, đến bây giờ, đây cũng là vết nhơ khiến cô ta không được nhiều người nhìn nhận.
Hơn nữa, hôn ước từ nhỏ của Lương Kim Nhược cũng có thể kiếm được Chu Sơ Hành, Vương Hạp gióng trống khua chiêng theo đuổi cô, thậm chí Chu Sơ Hành cũng là trúc mã của cô.
Lương Thanh Lộ hung hăng hít vào một hơi.
Cũng may, theo như cô ta biết, Chu Sơ Hành không có bất kỳ dấu hiệu nào với Lương Kim Nhược, mấy năm nay cũng nhắc cũng chưa từng nhắc tới tên của cô.
Nghĩ đến đây, Lương Thanh Lộ cuối cùng cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đám mây đen đột ngột xuất hiện đè nặng trong lòng, làm thế nào cũng không xua tan được.
–
“Cậu định đòi lợi ích gì?”
Thẩm Trì vẫy tay, sai người mang đồ tráng miệng lên.
“Theo như tôi biết, Lương Thanh Lộ đã vào công ty được một năm, cho dù có kém thế nào, hẳn cũng có người trợ giúp.”
Cậu nhìn Lương Kim Nhược: “Chiêu Chiêu, thời gian đã chậm một bước.”
Lương Kim Nhược mỉm cười: “Thời gian một năm mà còn như vậy, cô ta thật cùi bắp.”
Tô Ninh Dung cười phá lên: “Chiêu Chiêu nói có lý nha.”
“Trước đây cô ta đúng thật là con gái ngoài giá thú, nhưng bây giờ bác Lương và mẹ cô ta đã kết hôn rồi, cũng có quyền thừa kế.” Cô ấy lắc đầu.
Lương Kim Nhược thong thả ung dung cầm quả dâu tây trong khay đồ tráng miệng lên, cắn một miếng, quả dâu tây đỏ tươi nhưng không đỏ bằng môi cô.
“Vậy thì khiến cô ta cam tâm tình nguyện bỏ ra những gì cô ta được thừa kế.”
Độ cong khóe môi của cô thật đẹp, lại có chút lãnh đạm thờ ơ.
Tô Ninh Dung hiếm khi thấy vẻ đẹp lãnh đạm của cô, nhìn nhiều thêm hai lần.
Thẳng tới khi di động của Thẩm Trì đột ngột vang lên: “Lương Thanh Lộ?”
Lương Kim Nhược quay đầu nhìn sang, Thẩm Trì ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt tinh xảo kia ẩn giấu con dao, vội kêu lên không ổn.
“Tôi kết bạn với nhiều người quá, khẳng định là em gái nào đó thêm vào nhân lúc tôi không để ý.” Cậu ăn nói hùng hồn: “Liền xoa ngay đây.”
“Khỏi.” Lương Kim Nhược chống đỡ thân trên: “Nhận đi.”
Tô Ninh Dung gật đầu: “Xem cô ta là tới làm cái gì.”
Thẩm Trì bị hai người như hổ đói mà nhìn chằm chằm, chột dạ lại run tay, ấn kết nối, ngữ khí không tốt nói: “Có chuyện gì? Không có thì cúp máy.”
Lương Thanh Lộ tay dùng lực, thanh âm vẫn dịu dàng như cũ.
“Chiêu Chiêu có đó không?”
“Cô gọi ai đấy?” Thẩm Trì không vui, giọng điệu bất cần đời trước kia hiếm khi thấy đứng đắn: “Chiêu Chiêu là để cô gọi à?”
“………..”
Lương Thanh Lộ không ngờ tên hoa hoa công tử(*) này lại bảo vệ Lương Kim Nhược đến vậy.
(*) Hoa hoa công tử – 花花公子: kẻ ăn chơi, dân chơi, công tử bột, người hay tán gái.
Cũng may Thẩm Trì không có ý định tán dóc với cô ta, đoán được ý đồ của cô ta, sung sướng khi người khác gặp hoa đưa diện thoại cho Lương Kim Nhược.
“Cứu được người ra chưa?” Lương Kim Nhược nhàn nhã hỏi.
Lương Thanh Lộ hắng giọng: “Kim Nhược, các trưởng bối đều biết nhau, gây ồn ào như vậy không tốt, đối với nhà chúng ta cũng không tốt lắm….”
Cô ta không dám gọi Chiêu Chiêu nữa.
Lương Kim Nhược chậc một tiếng: “Chưa cứu ra được?”
Cô ung dung thong thả ngả người ra sau: “Chỉ là món khai vị thôi, không ngon lắm.”
Cơn tức của Lương Thanh Lộ dễ dàng bị cô châm ngòi, nắm chặt lòng bàn tay mới nhịn xuống được: “Về nhà nói chuyện được không?”
Lương Kim Nhược phớt lờ cô ta.
Lương Thanh Lộ tưởng cô cúp điện thoại, lại alo hai tiếng, lúc này mới ý thức được là cô cố ý không nói lời nào —-
“Em muốn thế nào mới không truy cứu?”
Những người này bởi vì mình mới đi vào, cô ta căn bản không thể mặc kệ, nếu không chính mình sẽ không thể trụ vững được ở thủ đô.
“Phốc.” Lương Kim Nhược cười một cái, diễm tựa đào lý(*).
(*) 艳如桃李,冷若冰霜 (Diễm tựa đào lý, lạnh tựa băng sương): Rực rỡ như hoa đào hoa mận, lạnh như băng tuyết. Mô tả một người phụ nữ với vẻ ngoài lộng lẫy và thái độ nghiêm túc.
Cô thưởng thức tách trà, cặp lông mày xinh đẹp nhíu lại, lời nói ra lại như ngâm trong băng, khí lạnh bức người.
“Cô chuẩn bị xong chưa?”
Cúp điện thoại, cô ném trả lại cho Thẩm Trì.
Tô Ninh Dung xem đến kích động, vừa rồi dáng vẻ của Lương Kim Nhược quá ngông: “Chiêu Chiêu, cậu đã không còn là tiểu công chúa nữa rồi.”
Lương Kim Nhược: “Cái gì?”
Tô Ninh Dung cười tủm tỉm: “Trưởng công chúa nắm giữ đại quyền.”
Lương Kim Nhược chớp chớp mắt.
–
Khi rời khỏi nhà hàng bằng thang máy, đúng lúc gặp phải vài người.
Lương Kim Nhược liếc nhìn qua thử, đều là cậu ấm, chỉ có điều cô đều không nhớ được bản thân có biết họ hay không.
Dù sao thì khiến cô không nhớ rõ, khẳng định chính là không tốt lắm.
“Lý Văn vẫn còn ở đồn cảnh sát à?”
“Ừ, hết cách, lần này không phải là chuyện uống rượu lái xe bị trừ điểm.”
“Còn đột nhập nhà riêng, quá nhàm chán rồi, tốt xấu gì trong vòng đều quen biết nhau, cũng không chừa chút thể diện.”
“Lương Kim Nhược… hả?
“Chị Thanh Lộ chính là quá ôn nhu, nếu không làm sao sẽ để Lương Kim Nhược kiêu ngạo như thế.”
Thanh âm không lớn không nhỏ, Lương Kim Nhược có chút hứng thú.
Cô nghiêng mặt qua, “Thẩm Trì, cậu quen không?”
Thẩm Trì nghĩ nghĩ: “Tôi chỉ nhớ là họ Trịnh, nhà hắn làm rượu, cuối năm ngoái chen chân vào thủ đô.”
Trong khi nói chuyện, mấy người kia đã chú ý tới bên này.
Tô Ninh Dung thì bọn họ biết, còn Lương Kim Nhược ở bên cạnh thì bọn họ chưa gặp qua, nam sinh vừa rồi còn thân thiết gọi “chị Thanh Lộ” ánh mắt sáng lên.
Chưa từng gặp đại mỹ nhân.
Hắn ta bước lên trước một bước, “Chào em, anh là Trịnh Quy.”
Lương Kim Nhược bị cái tên gọi này chọc cười, môi đỏ nhếch lên. Khi cô cười, dưới ánh đèn sáng rực, xinh đẹp lộng lẫy, như hoa anh đào trên cành đầu xuân.
“Trịnh Quy? Chính quy?”(*)
(*) Hai cái này đồng âm. Trịnh Quý (郑归 – Zhèngguī) – Chính quy (正规 – Zhèng guī)
Thẩm Trì và Tô Ninh Dung ở bên cạnh liền biết ý xấu của cô.
Trịnh Quy chỉ cảm thấy tên của mình từ trong miệng cô thốt ra, giống như ăn mật, toàn thân đều nhũn ra.
Hắn ta nhìn chằm chằm mặt cô không chớp mắt, xúc động nói: “Đúng đó, em cũng là người Bắc Kinh sao? Phải xưng hô với em thế nào?”
Khóe miệng Lương Kim Nhược cong lên, “Lương Cẩm Nhược.”
Tầm mắt của cô xoay vòng trên người bọn họ.
Mãi đến khi cô cùng bọn Thẩm Trì vào thang máy, biến mất trước mặt bọn họ, Trịnh Quy vẫn chưa hoàn hồn.
“Lương Kim Nhược, tên hay!”
Người bên cạnh đụng đụng hắn ta: “Chính là Lương Cẩm Nhược kia!”
“Vừa rồi cô ấy nhìn chúng ta, không phải đang nghĩ cách bắt chúng ta vào đồn cảnh sát chứ?”
“Có khả năng, nhưng mà hóa ra cô ấy đẹp như vậy.”
Trương Quy cuối cùng cũng hoàn hồn, nhưng tim đã bay xa: “Đột nhập nhà riêng bị bắt đi, là bọn họ đáng đời.”
“…….?”
Vừa rồi cậu không phải nói như vậy.
–
“Cái tên Trịnh Quy kia thật buồn cười.” Tô Ninh Dung tấm tắc ngạc nhiên: “Đây là nhìn thấy cậu liền quên luôn chị Thanh Lộ của hắn là người nào.”
Lương Thanh Lộ nhẹ giọng: “Ôi đàn ông.”
Tô Ninh Dung: “Mình đoán, về sau cậu lại có thêm một người theo đuổi, nhưng không biết nếu Lương Thanh Lộ biết được sẽ phản ứng thế nào.”
Lương Kim Nhược rũ mắt: “Không có hứng thú.”
“Đúng rồi, Thẩm Trì, tôi nhớ nhà cậu có hợp tác với Lương gia, cậu giúp tôi điều tra hành tung của Lương Thanh Lộ ở Lương Thị.” Cô nói.
Mấy nhà ở Bắc Kinh đều từng có hạng mục hợp tác.
Thẩm Trì gật đầu: “Được, tuy rằng tôi để ý, nhưng coi bộ chẳng có động tĩnh gì, chắc là không thành vấn đề.”
Trước khi lên xe, cậu nghĩ tới cái gì đó.
“Tháng trước khi cậu còn chưa trở về, tôi nghe ông già nhà tôi nói, Lương Thị muốn hợp tác với Trung Thế, cụ thể hạng mục gì thì tôi không rõ, ông ấy muốn chen một chân, đáng tiếc.”
“Nghe ý tứ của ông ấy, còn chưa xác định được người phụ trách.”
Lương Kim Nhược thái độ vốn thờ ơ không quan tâm đột nhiên lên tinh thần.
“Trung Thế?”
Hiện tại người cầm quyền duy nhất của Trung Thế chính là Chu Sơ Hành, anh và Lương gia hợp tác, vậy mà không thèm nói đánh tiếng nào cho cô.
Ông nội Thẩm gia đều động tâm, hạng mục này nhất định rất quan trọng.
Đôi đồng tử của Lương Kim Nhược sáng như sao, tối nay vốn định đến ở căn nhà trước kia của mình, tạm thời thay đổi chủ ý.
Hỏi ai đều không bằng hỏi Chu Sơ Hành.
Dù sao có dì Nhạn ở đây, anh khẳng định không dám không về.
Nghĩ tới đây, Lương Kim Nhược đại phát từ bi, quyết định lôi Chu Sơ Hành từ danh sách đen ra, gửi cho anh một tin nhắn “quan tâm”.
[Mấy giờ anh về nhà?]
Nghĩ nghĩ, cô lại chỉnh sửa: [Mấy giờ về tới nhà nhỉ?]
–
Lúc đó, Chu Sơ Hành vừa mới bước vào nhà hàng, ngẫu nhiên gặp phải cậu ấm cầu anh hợp tác, liền bị chậm trễ thời gian.
Nhận được tin nhắn, mắt anh tối lại.
Trước đó không lâu, dấu chấm than màu đỏ trên màn hình còn sáng đến kinh người.
Thực sự trước nay chưa từng có người chặn anh, Lương Kim Nhược là người —- duy nhất, thời niên thiếu là vậy, hiện tại cũng vẫn là vậy.
Anh lười đi hỏi nguyên nhân.
Chỉ là không biết lần này thời gian thu hồi ngắn như vậy, nhìn chữ “nhỉ” ở cuối câu kia, anh nhếch mép.
Sau đó không trả lời.
“Ân tổng?”
“Còn có việc gì sao?” Chu Sơ Hành thần sắc nhàn nhạt.
“Không có việc gì không có việc gì, chính là….” Trong lòng đối phương cũng có chút rụt rè, chỉ đành tránh ra, nhìn anh sải bước rời đi.
Nói hết nửa ngày, cũng không biết Ân tổng có nghe hay không.
Chu Sơ Hành mới ăn được một nửa, mẹ đã gọi điện tới: “Tối nay Chiêu Chiêu ở đâu? Không thể trở về Lương gia nha!”
Anh chậm rãi cắt một miếng bít tết: “Lương gia không ai giết cô ấy.”
“Ăn nói kiểu gì đấy.” Tô Nhạn tức giận nói: “Lương gia cái nơi rách nát kia, con không phải còn có căn biệt thự ở bán đảo Thiên Hoa sao?”
Chu Sơ Hành bình tĩnh: “Mẹ, cô ấy không cần mẹ lo lắng.”
Tô Nhạn: “Mẹ không lo con lo?”
“………”
Chu Sơ Hành buông dao nĩa: “Hiện tại cô ấy chắc là ở Nguyệt Lan Loan.”
Dựa theo cái tin nhắn kia, anh đoán thế.
Tô Nhạn ồ một tiếng, nghĩ tới cái gì đó không đứng đắn, ái muội mà cười nói: “Mẹ không hỏi anh liền không nói, Chiêu Chiêu tuổi còn nhỏ, đừng quá trớn đó!”
Điện thoại bị cúp.
Chu Sơ Hành lù lù bất động.
Về đến Nguyệt Lan Loan đã là một giờ sau.
Lúc này đã gần mười giờ, bầu trời đêm không thấy ngôi sao nào, chỉ có vầng trăng treo cao.
Chu Sơ Hành không quen trong nhà có người, vì vậy ngay cả dì giúp việc cũng đến vào ban ngày, buổi tối khi anh về nhà đều là tối đen như mực.
Tối nay, khi anh mở cửa bước vào huyền quan, có ánh đèn yếu ớt hắt ra từ phòng khách.
Không chỉ như thế, còn có giọng nói của mấy người phụ nữ.
Chu Sơ Hành nhíu mày, anh có thể tiếp nhận Lương Kim Nhược, nhưng không đại biểu có thể tiếp nhận bạn bè của cô cũng tự tung tự tác trong nhà mình.
Rẽ qua huyền quan, anh quét (mắt) qua.
Máy chiếu trong phòng khách được bật lên, Lương Kim Nhược ngồi trên ghế sô pha, mái tóc đen dài xõa sau lưng, không có người khác.
“Lương Kim Nhược.” Anh kêu một tiếng.
Lương Kim Nhược nghiêng người qua, ngửa đầu nhìn thân hình cao lớn kia, rồi sau đó lại quay lại.
Chu Sơ Hành nới lỏng cà vạt, tùy ý liếc nhìn bộ phim cổ trang được chiếu, đi thẳng đến ghế sô pha bên kia.
Anh xác định cô nghe thấy rồi.
“Lương Kim Nhược.” Trong giọng nói này mang chút không kiên nhẫn.
Lời vừa dứt, người phụ nữ đang ngồi trên sô pha đột nhiên đứng dậy, hai chân thon dài trắng nõn lộ ra từ trong vạt áo sơ mi rộng rãi.
Chu Sơ Hành liếc nhìn.
Nhớ không lầm, chiếc sơ mi này hình như là của mình.
Lương Kim Nhược không nhận ra ánh mắt của anh, mà là trịnh trọng nói với anh: “Hiện tại em không gọi là Lương Kim Nhược.”
Chu Sơ Hành cuối cùng cũng đem ánh mắt trở lại khuôn mặt kiều diễm của cô.
Người đẹp là có chút đặc quyền.
Kiên nhẫn của anh dần dần trở lại một ít: “Em đổi tên rồi?”
Lương Kim Nhược vừa định nói chuyện, sô pha quá mềm không đứng vững, vội vàng giơ một chân đạp lên thành tựa ghế sô pha, động tác hùng hổ.
“Hiện tại em là Nữu Hỗ Lộc Chiêu Chiêu.”
Chu Sơ Hành: “?”
—————
xanh: Hẳn là Nữu Hỗ Lộc Chiêu Chiêu. Tiểu công chúa quá uy vũ.