Lương Kim Nhược ngồi trong xe, vắt óc suy nghĩ đến lần trước là lần nào, may mà ký ước không lâu lắm —— chính là đêm tân hôn hôm đó.
Ngày đó cô vừa viết xong bản kế hoạch, lúc đang muốn chia sẻ.
Lúc ấy sau khi play kết thúc, cô không ngủ được, liền nói với Chu Sơ Hành cách thực hiện bản kế hoạch của mình.
Có khoe khoang cũng có muốn anh nói thử suy nghĩ thế nào.
Nhưng lúc ấy dáng vẻ Chu Sơ Hành dường như hoàn toàn không nghe, thúc giục cô đi ngủ, Lương Kim Nhược thậm chí còn không để trong lòng.
Anh lại có thể nhớ?
Số liệu như vậy đều nhớ được?
Vậy đôi khi cô huyên thuyên linh tinh giữa lúc trên giường, chẳng phải là anh đều nhớ hết.
Lương Kim Nhược vỗ vỗ mặt, liên hệ với Mẫn Ưu, đúng lúc hôm nay là ngày nghỉ của Mẫn Ưu.
"Bản kế hoạch bị động vào?"
Mẫn Ưu lúc này đang đi dạo phố bên ngoài, muốn đi cắt kính trong trung tâm thương mại, dựa theo yêu cầu của Lương tổng, phải tìm một tiệm kính mắt sang chảnh.
Có điều cô ấy không biết cái gì mới coi là sang chảnh trong mắt Lương Kim Nhược, vì vậy trung tâm thương mại mà cô ấy đến là khu xa xỉ tương đối nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Nghe xong lời của Lương Kim Nhược, Mẫn Ưu sửng sốt.
Cô ấy tất nhiên biết tính quan trọng của dự án kế hoạch Thiên Tụy này.
Mẫn Ưu nhanh chóng nhớ lại tình huống ngày hôm đó: "Tôi tận tay giao bản kế hoạch cho giám đốc Trương, nếu như có vấn đề, vậy thì tất nhiên là vấn đề xảy ra sau đó."
"Có phải là giám đốc Trương làm không?"
Khoảng thời gian này cô ấy đến Lương Thị, vẫn chưa hiểu rõ đầy đủ mọi người.
Giám đóc Trương trong ấn tượng của cô ấy, tương đối ôn hòa, bình thường cũng rất tôn kính với Lương Kim Nhược, nếu không cô ấy cũng sẽ không yên tâm như vậy.
"Không đâu."
Lương Kim Nhược phun ra hai chữ.
Đầu ngón tay của cô gõ nhẹ lên gấu váy, chiếc xe lướt qua trung tâm, những tòa cao ốc đồ sộ che khuất ánh mặt trời, bóng râm chiếu vào gương mặt trắng trong mộc mạc của cô, hàng mi thật dài khẽ vỗ.
Lương Kim Nhược suy tư chốc lát: "Cô đang ở đâu?"
Mẫn Ưu nói: "Tôi đang cắt kính."
Lương Kim Nhược cười một tiếng: "Vậy cô cứ cắt kính cho tốt trước đi."
Có lời của Chu Sơ Hành làm cơ sở, tảng đá lớn trong lòng cô đã được trút bỏ, hôm nay là ngày nghỉ, Lương Thị và Trung Thế khác nhau, cao tầng chỉ có một nửa loạng choạng đi làm.
Lương Kim Nhược yên tâm với quản lý Trương là vì ông ấy đã từng nhận ân huệ của Thẩm Hướng Hoan, cô là con gái của bà, mấy năm trước bọn họ còn liên lạc riêng.
Cô có thể tiến vào Lương Thị một cách mau lẹ như vậy, cũng là nhờ có ông ấy.
Nhưng không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn(*), Lương Kim Nhược lại gọi điện thoại cho giám đốc Trương: "Chú Trương, hôm đó đến Trung Thế giao bản kế hoạch, có người nào đi qua văn phòng của chú không ạ?"
(*)不怕一万,就怕万一 – Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn: Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra. Đây là câu thành ngữ Trung Quốc, "nhất vạn" chỉ việc gì đó có khả năng xảy ra cao, có thể lặp lại nhiều lần.
Vạn nhất nghĩa là: Lỡ như, chẳng may...
Nhất vạn 一萬: Là chỉ số 10.000. Người Việt Nam vẫn còn dùng chữ vạn, từ này có ý chỉ số lượng lớn.
Vạn nhất 萬一: Là 1 phần của 10.000 ý chỉ rất nhỏ, có thể tạm dịch theo tiếng Việt là: Lỡ, xui thay, rủi thay...
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất:
Không sợ thất thoát những cái lớn chỉ sợ không may: Nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Đây cũng là một lối chơi chữ, luyến láy 2 từ nhất vạn (10.000) và vạn nhất (1/10.000)
(Nguồn: chiase.org)
Giám đốc Trương hôm nay không đi làm, bị hỏi đến mức ngẩn người, nhưng vẫn trả lời: "Nếu nói có ai, ngoài người giao bản kế hoạch ra, thì không còn người khác nữa."
Lương Kim Nhược hỏi lại: "Chú có gặp phải tình huống đặc biệt không ạ?"
Giám đốc Trương hỏi: "Chiêu Chiêu, sao thế?"
"Không sao ạ." Lương Kim Nhược không có nói thẳng, mà lại hỏi tiếp: "Cháu nhớ hôm đó, Lương Thanh Lộ không đi làm thì phải?"
"Ơ con bé có đi làm mà, chú nhớ con bé đã đến." Lời của giám đốc Trương hoàn toàn khác.
Đôi mắt xinh đẹp của Lương Kim Nhược nheo lại: "Cô ta đến chỗ chú ạ?"
"Vậy thì không có, có điều bọn chú đụng phải trên đường, con bé muốn nhờ bỏ thêm bản kế hoạch của nó vào, bọn chú dây dưa một hồi. Cháu yên tâm, chú không thêm bản kế hoạch của con bé vào." Giám đốc Trương cam đoan.
Lương Kim Nhược hơi hơi mỉm cười: "Vâng, cảm ơn chú Trương."
Cúp điện thoại, nụ cười tươi trên mặt cô lập tức biến mất.
Quả nhiên không khác cô đoán là mấy, trong toàn bộ Lương Thị, người có thể động vào bản kế hoạch của cô ngoài Lương Thanh Lộ ra cũng không có ai khác.
Thật không ngờ, lá gan của cô ta lớn như vậy.
Có điều, cô ta thế mà chỉ sửa, chứ không phải trực tiếp lén cầm mất bản kế hoạch của mình.
–
Hội nghị đánh giá thường kỳ hôm nay của Trung Thế, sẽ chọn ra người phụ trách mảng kinh doanh phụ bên phía Lương Thị kết nối với Trung tâm tài chính quốc tế Thiên Tụy.
Tất cả bản kế hoạch đã được Chu Sơ Hành thông qua trước, sẽ tiếp tục được đưa vào hội nghị thường kỳ.
Lương Thị giao tổng cộng tám bản kế hoạch, chọn một trong tám là được.
Mấy bản trước đó đều nghiêm chỉnh đúng mực, rất phù hợp với đặc điểm trung dung(*) của Lương Thị, đối với Trung Thế tiến công cực kỳ mạnh mẽ mà nói, tầm thường không có gì lạ, nhưng cũng sẽ không xảy ra sai sót.
(*)中庸 – Trung dung: không thiên về một bên nào, mà luôn giữ thái độ đứng giữa, không thái quá cũng không bất cập trong quan hệ đối với người, với việc (một chủ trương của Nho giáo); cũng có thể hiểu là bình thường, tầm tầm
Tô đặc trợ chiếu bản kế hoạch lên màn hình chiếu ở phía sau, liếc nhìn mọi người, nâng giọng nói: "Kế tiếp là kế hoạch của Lương tổng."
Những người khác đều không thể tránh khỏi hơi ngồi thẳng.
Mặc dù chưa khẳng định, nhưng vị này chính là bà Chu trong tin đồn.
Không biết vị này viết kế hoạch ra cái dạng gì.
"Lương tổng...... chính là Lương tiểu thư?"
"Phải đó, nghe nói những phương diện khác rất có tài hoa đấy."
"Hình như chưa từng học qua kiến thức chuyên môn của mảng này, có thể viết tốt sao?"
Mọi người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Dù gì dự án kế hoạch Thiên Tụy cũng rất quan trọng, có móc nối đến hình tượng quốc gia, cũng có liên quan lớn đến phương hướng tương lai của Trung Thế.
Trang đầu tiên được chiếu ra chính là lời mở đầu rất tinh tế, chỉ riêng phần thiết kế đã độc đáo, khác biệt hoàn toàn với những người khác.
Khác với màu sắc lòe loẹt sặc sỡ bản thân cô thích, trên đề án kế hoạch ngắn gọn rõ ràng.
Xem mục lục liền biết rằng rõ ràng trật tự, xuất phát điểm cũng tương đối mới lạ.
Chẳng qua là mọi người đều không biết nội dung là cái dạng gì.
Ngay khi mọi người định nghiêng tai lắng nghe, đã nhìn thấy Tô đặc trợ phụ trách giải thích rời khỏi phía trước, trở lại cuối bàn dài.
Người đàn ông ngồi ở cuối bàn dài tay cầm một cây bút máy giá trị đắt đỏ, không chút để ý quét mắt nhìn mọi người xung quanh bàn.
Sau đó đứng dậy.
"Lần này, do tôi tới nói."
Phòng hội nghị một mảnh yên lặng.
Mọi người nhìn người đàn đứng phía trước nhất, trong lòng bọn họ còn phập phồng bất định —— Chu tổng đây là định tự mình nói?
Bọn họ nhìn nhau, trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ không chắc.
–
"Lương Thanh Lộ?"
"Hôm nay hình như tôi mới nhìn thấy chị ấy ở bên khách sạn Nam Hà, chẳng phải lễ đính hôn sắp đến rồi sao, dạo này đang bận cái này đấy, cô muốn là cái gì?"
Bị dụ nói xong, Diệp Chi vẻ mặt cảnh giác.
Lương Kim Nhược cười nhẹ: "Cô cảm thấy tôi muốn làm gì?"
Diệp Chi nhớ lại chuyến đi đến đồn công an của mình, dừng khoảng chừng hai giây, từ đây quyết định sẽ không làm bất cứ chuyện gì trái pháp luật nữa.
Cô ta không ngờ hôm nay lại có thể bị Lương Kim Nhược tìm tới.
Thủ đô có nhiều công tử bột bạch phú mỹ như vậy, bất kể là cãi nhau hay xé rách mặt, cũng không có kiểu như Lương Kim Nhược.
"Chắc cô sẽ không định đưa chị ấy đến đồn công an đó chứ?" Cô ta hỏi.
"Ái chà, cô nhắc nhở tôi rồi." Lương Kim Nhược dứt khoát chọc cô ta, "Để tôi xem, dùng lý do gì đưa chị ta vào."
Diệp Chi cực kỳ hoảng sợ: "Cô là ma quỷ đấy à!"
"Vừa rồi là tôi nói hươu nói vượn, không chắc chị ấy ở đó, tôi cũng không biết chị ấy ở đâu......"
"Tôi đã sắp tới nơi rồi." Âm thanh của Lương Kim Nhược trong trẻo rõ ràng, "Yên tâm, sẽ không quên lợi ích của Diệp tiểu thư cô đâu."
Diệp Chi nghe âm báo máy bận, biểu cảm quái dị.
Có nên báo tin cho Lương Thanh Lộ không...... Quên đi, vẫn không nói thì hơn, dù sao là Lương Thanh Lộ đắc tội cô ta, không liên quan gì tới mình.
Cô ta lại không biết Lương Kim Nhược là đi gây sự.
Lương Kim Nhược xoay xoay di động, lại gọi cho Mẫn Ưu: "Lát nữa cô cắt kính xong thì đến hách sạn Nam Hà, đúng rồi......"
Cô mới không muốn đến đó một mình, lỡ như Lương Thanh Lộ người đông thế mạnh.
Mẫn Ưu lập tức trả lời: "Vâng."
Còn chưa cúp máy, người đàn ông đối diện tủ kính đưa một cặp gọng kính có gọng vàng hồng mảnh qua, "Thư ký tiểu thư, cái này tương đối hợp với cô."
"Ai ở bên cạnh cô đấy?" Lương Kim Nhược không nghe rõ nội dung, nhưng nghe ra giọng nói.
"Thẩm thiếu." Mẫn Ưu ăn ngay nói thật.
Lương Kim Nhược không biết hai người này gặp phải nhau thế nào, bảo cô ấy đưa máy cho Thẩm Trì: "Thẩm Trì, cậu tìm cho tôi hai vệ sĩ."
Thẩm Trì hỏi: "Sao đấy?"
Lương Kim Nhược cười nói: "Đương nhiên là đi gây sự rồi."
"Yên tâm đi, loại chuyện này rất đơn giản, mười phút nữa người tôi tìm sẽ tới Nam Hà." Thẩm Trì đáp lời lập tức tiến hành.
Mẫn Ưu nhìn cậu kết thúc cuộc gọi, "Đưa di động cho tôi."
Thẩm Trì nhập thẳng số của mình vào trong đó, ngẩng đầu dừng lại trên gương mặt ngoan ngoãn yên tĩnh của cô ấy, "Được rồi."
Anh ta lợi dụng lúc cô ấy không chú ý, đeo gọng kính lên sống mũi của cô ấy.
"Thử xem."
Mẫn Ưu nhỏ giọng kinh hô một tiếng, ngả người ra sau, không né tránh.
Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp lộ ra từ gọng kính mỏng màu vàng, đường nét mềm mại.
"Thư ký tiểu thư đeo cái này quả nhiên rất hợp, rất đẹp." Thẩm Trì nhìn cô ấy, nói: "Như kẹo cứng ngọt ngào."
Mẫn Ưu cau mày nhắc nhở: "Làm phiền Thẩm thiếu sau này gọi tôi là thu ký Mẫn được rồi, không cần thêm chũ khác."
Cô ấy tháo gọng kính xuống, đặt lên tủ kính.
"Cảm ơn, có điều tôi không thích kiểu này."
–
Tầng ba của khách sạn Nam Hà đã sớm được bao hết từ một tháng trước.
Tiệc đính hôn vốn dĩ đã định vào nửa tháng trước, nhưng vì sự cố ngoài ý muôn hoãn lại đến bây giờ, không ít người ở thủ đô đều đang xem mà cười nhạo.
Lương Thanh Lộ nín nhịn muốn làm một mạch đến mức tốt nhất.
Cho nên đồ đạc cần thiết trong tiệc đính hôn đã tiến hành sửa đổi hơn một nửa, cô ta thậm chí không có thông qua Vương gia, mà tự mình đưa ra quyết định.
Ngày đính hôn tới gần, hai ngày nay cô ta đều chạy hai đầu Lương Thị và Nam Hà.
Chuyên gia kế hoạch hôm nay cũng tới hiện trường, "Lương tiểu thư, cô yên tâm, những yêu cầu này tôi đều ghi lại hết rồi, nhất định sẽ không khiến cô thất vọng đâu ạ."
Lương Thanh Lộ cười rộ lên: "Vậy thì tốt."
Mấy chị em xung quanh bắt đầu tâng bốc: 'Thanh Lộ, đến lúc đó chị chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc cho coi."
"Phải đó, tổ chức xa hoa như vậy......"
Đang nói, cánh cửa phòng tiệc lại đột nhiên mở ra.
Lương Thanh Lộ theo bản năng khiển trách: "Không phải tôi đã nói người không liên quan không được tiến vào sao? Người phụ trách khách sạn làm ăn thế nào?"
Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy người tiến vào, đồng tử hợi co lại.
Lương Kim Nhược vẫn mặc bộ váy công sở tinh xảo từ buổi sáng, chiết eo thon, chiếc mxu rộng vành được kéo lên, lộ ra gương mặt trắng nõn, trên môi thoa son đỏ.
Mặc dù cô bước đi uể oải, yểu điệu thướt tha, giống như tản bộ, nhưng sau lưng lại có hai vệ sĩ mặc đồ đen, một trái một phải.
Chuyên gia kế hoạch thông minh mà cảm nhận được bầu không khí không ổn.
Cô ấy làm việc ở Bắc Kinh, phục vụ cho giới thượng lưu, tất nhiên đoán được đối phương là ai —— nhất định là Lương Kim Nhược rồi.
"Sao lại gọi là người không liên quan chứ."
Lương Kim Nhược đánh giá bài trí xung quanh, túm lấy một bông hoa trên giàn hoa cạnh cửa, ngắm nghía nó trong lòng bàn tay đang đeo một đôi găng tay ren màu trắng.
"Không nhớ mình từng làm chuyện gì nữa à?"
Lương Thanh Lộ tất nhiên sẽ không thừa nhận, mà dịu dàng mỉm cười: "Kim Nhược, có phải em nhầm lẫn rồi không, nhất định là có hiểu lầm."
Cô ta đưa đồ trong tay cho chuyên gia kế hoạch, đi về phá cửa
Càng đến gần, thì càng có thể nhìn rõ gương mặt bằng lòng bàn tay miệng anh đào xuất trúng kia dưới vành mũ.
Vì thế lời nói vốn đến bên miệng của Lương Thanh Lộ đã sửa lại: "Nghe nói hôm nay là hội nghị đánh giá của Trung Thế, Kim Nhược, có phải em không được chọn, mới có thể hiểu lầm chị chăng?"
Lương Kim Nhược nghe đến nỗi khóe môi giật giật.
Lương Thanh Lộ tưởng mình nói đúng rồi.
Dù sao lúc đó cô ta không có trực tiếp đánh tráo bản kế hoạch của Lương Kim Nhược, mà là chọn xé hai trang số liệu quan trọng nhất trong đó, chính là vì không đánh rắn động cỏ.
Chỉ cần đưa đến trên bàn Trung Thế, hết thảy đều trần ai lạc định(*).
(*)Trần ai lạc định 尘埃落定 (Bụi trần lắng đọng): trần ai: bụi; bụi đều rơi xuống đến đất; chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả
Không có số liệu đẹp đẽ chống đỡ, hành văn bản kế hoạch của cô viết tốt đến đâu, chẳng qua cũng là uổng phí sức lực.
Nhớ tới nội dung liếc thấy lúc đó, trong lòng Lương Thanh Lộ ghen ghét không nhịn được, dựa vào cái gì cùng một gen, lần đầu tiên cô đã có thể viết được tốt như vậy.
"Nghe nói đây là sảnh tiệc đính hôn của cô?" Lương Kim Nhược không có đáp lại lời của cô ta, mà là nhìn ngó xung quanh: "Diện tích không tồi."
Cô vẫy tay: "Tôi trưng dụng."
Lương Thanh Lộ cau mày, "Em không cần chuyển chủ đề, nếu không lấy được dự án kế hoạch Thiên Tụy, em không vĩnh viễn không thể đứng vững ở Lương Thị."
"Vậy sao?" Lương Kim Nhược hơi hơi mỉm cười: "Cho nên cô sửa đổi bản kế hoạch của tôi, vì để ngăn cản tôi?"
Lương Thanh Lộ nói: "Em có chứng cứ sao?"
Lương Kim Nhược chợt vươn tay, tát cô ta một cái.
"Chát."
Thanh âm thanh thúy vang vọng trong sảnh tiệc rộng lớn, chuyên gia kế hoạch ở cách đó không xa cũng không ngờ bất tình lình như vậy, hít một ngụm khí lạnh.
Cô ấy nhìn vị công chúa của Lương gia này ngay cả bao tay cũng chưa cởi.
Trên mặt Lương Thanh Lộ ngay lập tức đỏ bừng.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ, Lương Kim Nhược sẽ trực tiếp động thủ.
Dù sao từ ngày cô ta chuyển vào sống ở Lương gia, Phương Lan Như đã dạy cô ta, trên thế giới này, những thiên kim tiểu thư đều là người tao nhã.
Mấy cô gái gia thế bình thường khác đã sớm bị dọa ngốc rồi.
Lương Kim Nhược vuốt vuốt tay của mình.
Cô không dễ dàng đánh người, bởi vì chính mình cũng sẽ đau.
Lương Thanh Lộ cũng bị đánh ngốc rồi, ngay sau đó trên mặt bắt đầu phát đau, vẻ ngoài dịu dàng ban đầu cũng không duy trì được nữ, hét lên một tiếng.
"Lương Kim Nhược cô đánh tôi!"
Cô ta còn chưa tới đằng trước, thì đã bị vệ sĩ kìm hãm lại.
Trên gương mặt xinh đẹp của Lương Kim Nhược nở một nụ cười rạng rỡ, môi đó hé mở, chậm rãi nói: "Lương Kim Nhược tôi làm việc cần phải có chứng cứ sao?"
Bàn tay thon dài xinh đẹp của cô dán lên mặt Lương Thanh Lộ.
Cách một tầng vải ren, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ.
Vì thế dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Lương Thanh Lộ lại tá một cái nữa ở bên còn lại, vang vọng khắp sảnh tiệc.
"Tương tự, tôi đánh cô, cần phải có lý do sao?"
Mẫn Ưu từ phía sau vừa mới tới tim đập thình thịch, cảm giác mình qua đây chỉ có tác dụng đưa khăn giấy.
Lương Kim Nhược thu tay lại, phát hiện trên ren dính phấn của cô ta.
Cô có chút cạn lời.
Lương Thanh Lộ tức đến mức cả người phát run, "Lương Kim Nhược, cô chưa có chứng cứ đã nói là tôi làm, còn đánh tôi, chuyện này cho dù cô xin lỗi cũng không thể nào kết thúc."
Lương Kim Nhược tháo găng tay, ném sang một bên.
"Vậy cô đuổi giết tôi đi." Cô cong môi cười, lại quay sang phía người phụ sách khách sạn cố tình khoan thai tới muộn ở phía sau: "Chỗ này lát nữa sửa lại."
Người phụ trách quả thật là vẻ mặt chua xót: "Lương tiểu thư, trong khách sạn... đặt vòng hoa có phải không thích hợp cho lắm hay không?"
Lương tiểu thư này dĩ nhiên chỉ có một người.
Lương Kim Nhược đúng lý hợp tình: "Không thích hợp chỗ nào? Chẳng phải cũng là hoa à?"
Người phụ trách: "......"
Chuyên gia kế hoạch cùng đám chị em của Lương Thanh Lộ giữ im lặng làm người vô hình, Lương Thanh Lộ vừa nghe hai chữ vòng hoa, tức đến mức xây xẩm mặt mày.
Mẫn Ưu tiến lên một bước, nhỏ giọng: "Lương tổng, luật sư của cô đến rồi ạ."
Lương Kim Nhược ngạc nhiên: "Tôi gọi luật sư lúc nào thế?"
Có điều, cô cũng định truy cứu trách nhiệm việc đánh tráo bản kế hoạch lần này của Lương Thanh Lộ, ít nhất khiến cô ta mất nốt 1% cổ phần cuối cùng.
Chẳng qua là vẫn chưa kịp thực thi.
Mẫn Ưu nói: "Thẩm thiếu đã thông báo cho bên phía Chu tổng, vị luật sư Trần này nghe nói nổi tiếng trong ngành, chưa từng bại trận, là bộ phận pháp lý của Trung Thế......"
Lời còn chưa dứt, vị luật sư Trần toàn thắng kia đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Anh ta khẽ mỉm cười với Lương Kim Nhược, lại nhìn về phía đối diện, lạnh giọng nói: "Đối với hành vi xâm phạm bí mật thương nghiệp của Lương Thanh Lộ tiểu thư, Chu tổng định truy cứu trách nhiệm hình sự."
Xâm phạm bí mật thương nghiệp?
Trách nhiệm hình sự?
Ngay cả Lương Thanh Lộ vừa rồi vẫn còn cuồng loạn cũng chết lặng, cô ta chưa từng nghĩ sẽ chạm đến cấp độ pháp luật.
Rời khỏi sảnh tiệc, đi đến hành lang.
Luật sư Trần thấp giọng giải thích một chút tính nghiêm trọng của chuyện này, cùng với có thể thành công hay không, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Phu nhân, Chu tổng nói, hy vọng cô có thể trả phí luật sư cho anh ấy ạ."
Lương Kim Nhược một mặt hỏi chấm.
Cô nói: "Tôi nghe chưa rõ, anh lặp lại lần nữa."
Luật sư Trần: "Cô phải phụ trách phí luật sư ạ."
"Chẳng phải anh có tiền lương sao?" Trong mắt Lương Kim Nhược tràn ngập vẻ khó tin: "Còn muốn phí luật sư gì chứ, Trung Thế cắt xén tiền lương của nhân viên à?"
Luật sư Trần nghiêm túc nói: "Chu tổng nói việc công xử theo phép công."
Lương Kim Nhược: "......"
Sau đó lại nghe luật sư Trần gợi ý: "Nhưng mà, Chu tổng còn nói có thể trao đổi đồng giá."
Trao đổi đồng giá?
Lương Kim Nhược oán thầm, vừa nghe chính là giao dịch bí mật không thể nói.
Chu Sơ Hành quả nhiên là một siêu cấp đại sắc quỷ!
Kể từ sau khi hợp pháp, anh liền lộng hành.
Lương Kim Nhược đánh giá luật sư Trần, luật sư Trần vẻ mặt chính khí, như thể gợi ý vừa rồi đều là giả.
Nhìn luật sư rời đi, Mẫn Ưu đẩy đẩy cặp kính mới, mặc dù chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng lại là người có thâm niên đọc tiểu thuyết ngôn tình.
"Chu tổng ám chỉ như vậy, thực ra có thể là muốn nghe cô làm nũng."
Lương Kim Nhược chần chừ: "Đơn giản như vậy?"
Cô hình như thật sự chưa từng làm nũng với anh đâu.
"Nhất định là như vậy." Mẫn Ưu thề thốt, "Giữa vợ chồng đâu có nhiều việc công như vậy, cô làm nũng cũng đáng giá ngàn vàng đó ạ."
Lương Kim Nhược cảm thấy lời nói này rất có đạo lý: "Cô cảm thấy làm nũng thế nào thì thích hợp?"
Có thể dùng làm nũng để giải quyết, đương nhiên là tiết kiện được tiền, cô có thể lấy đi mua đồ cho vui, tiêu vào chỗ này quá lãng phí.
"Tôi không biết đàn ông thích kiểu gì, có điều tôi thích nghe chị gái xinh đẹp dính dính......" Mẫn Ưu có chút ngượng ngùng e thẹn.
Lương Kim Nhược bị sốc, không ngờ cô là thư ký như vậy đấy.
Xuất phát từ tín nhiệm đối với thư ký nhỏ, cô quyết định cứ làm như vậy, thời gian này Chu Sơ Hành còn chưa tan làm, thời gian làm việc gọi điện thoại không thích hợp.
Cho nên gửi voice đi.
Cô hắng hắng giọng, mở miệng: "Ông xã ~ một ngày không gặp anh nhớ anh ghê, anh có nhớ hay không, nghe thấy giọng nói của bà xã xinh đẹp có vui vẻ không hả?"
Nếu là gọi điện thoại, có lẽ Lương Kim Nhược còn phải ngượng nghịu một hồi, quá sến súa rồi, nhưng voice thì không sao cả.
Cô gửi qua, sau đó lên xe.
Vừa ngồi ổn, một tiếng "ting" từ WeChat.
Lương Kim Nhược tò mò khi Chu Sơ Hành nghe thấy lời sến súa này sẽ có phản ứng gì, đều nói đàn ông không chịu nổi làm nũng đâu.
Sắc.quỷ: [Những người khác càng vui hơn.]
Lươn Kim Nhược:?
Những người khác? Người nào?
Lần đầu tiên cô gọi ông xã đã bị người khác nghe thấy rồi?!