Reng…Reng…Reng Jenny dậy sau tiếng chuông báo thức. Vào làm vệ sinh cá nhân xong cô xuống bếp luôn. Vẫn là bác Hoa đưa thực đơn cho cô. Bữa sáng có vẻ đơn giản hơn bữa trưa và bữa tối, chỉ là 1 cái bánh hamburger, 1 quả trứng ốp la và 1 ly sữa nóng thôi. 20 phút sau cô làm xong và lên gọi Kelvin. Nghe tiếng gõ cửa, Kelvin mở cửa phòng.
– Mời cậu chủ xuống ăn sáng._Jenny
– Ùm._Kelvin
Jenny quay lưng bước đi, Kelvin cũng đóng cửa phòng theo sau luôn. Đang đi xuống cầu thang thì Jenny trượt chân ngã ngửa ra sau. Jenny tưởng chừng như mình sắp chạm đất thì một vòng tay to khoẻ đỡ lấy cô. Và thế là cô nằm trọn trong vòng tay đấy, khuôn mặt áp vào một bộ ngực săn chắc. Ngước mặt lên cô mới biết người đỡ cô là Kelvin. Rồi không khí im lặng bao chùm lấy hai người, bốn con mắt vẫn to tròn nhìn nhau không chớp. 1 phút…2 phút…3 phút đến bây giờ cả hai mới nhận ra được hành đông của mình.Anh nhẹ nhàng thả cô xuống, cô cúi mặt đi luôn. Không hiểu sao mặt cô đỏ như cà chua chín, còn anh thì tim đập như trống. Lấy lại bình tĩnh cả hai cùnh xuống nhà ăn sáng và tỏ ra như không có gì. Tất nhiên là anh và cô không ngồi cùng bàn rồi, chủ với tớ mà. Ăn xong Kelvin lên phòng lấy cặp sách rồi lên chiếc xe BMW đi luôn. Còn Jenny đâu như Kelvin được, cô còn phải dọn và rửa bát nữa mới đi học được. Từ nhà đến trường cũng không xa lắm, cô chỉ đi bộ 20 phút là đến. Đến trường cô tìm phòng của thầy hiệu trưởng và gõ cửa.
– Vào đi._Thầy hiệu trưởng
– Em chào thầy, em là Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc, học sinh mới ạ._Jenny
– Ùm. Cô Thanh đây là giáo viên chủ nhiệm của em, em học lớp 10A1._Thầy hiệu trưởng chỉ tay vào người phụ nữ bên cạnh và nói
– Vâng. Em chào cô._Jenny
– Ùm._Cô Thanh
– Được rồi cô Thanh dẫn em Bảo Ngọc về lớp đi._Thầy hiệu trưởng
– Vâng._Cô Thanh
Rồi Jenny cùng cô Thanh ra khỏi phòng hiệu trưởng và đi về lớp. Trong lúc đi cô Thanh có hỏi về gia thế của Jenny. Biết được gia thế của Jenny cô Thanh tỏ vẻ hơi e ngại nhưng Jenny không để ý. Đến lớp cô bước vào trước. Cô nói sau khi cả lớp chào cô:
– Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới. Em vào đi
Jenny bước vào sau lời nói của cô Thanh. Khi Jenny bước vào thì đám con trai trong lớp phải ” ồ ” lên vì khuôn mặt cực cute của cô. Nhưng cũng có những lời nó ghen tị, khinh bỉ của tụi con gái khi thấy cô ăn mặc khá giản dị. Bỗng cô giáo lên tiếng:
– Em giới thiệu về bản thân đi.
– Vâng. Chào các bạn mình tên Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc, cứ gọi mình là Jenny. Mình là học sinh mới mong các bạn giúp đỡ._Jenny
– Bạn là tiểu thư của tập đoàn nào vậy?_Một học sinh nam lên tiếng
– Mình không phải tiểu thư, gia đình mình bình thường thôi._Jenny
Jenny ngây thơ trả lời chân thật mà không hay biết tai hoạ sắp sảy đến với cô. Sau câu trả lời của Jenny cả lớp cười phá lên. Đám con trai hồi nãy ngưỡng mộ cô bây giờ nhìn cô rồi nở một nụ cười khinh bỉ. Và cô cũng đủ thông minh để nhận ra điều đó. Một lần nữa cô giáo lên tiếng:
– Bảo Ngọc, ở cuối lớp còn một bàn trống, em xuống đó ngồi đi rồi chúng ta vào bài học.
– Vâng._Jenny
* Giới thiệu nhân vật: Trương Quế Trân: 16t, cao 1m70. Em họ của Jun. Xinh, tính cách giống Jun. Thông minh IQ 190/200. Học tại trường Star
———————————————————————————————————-
Tiết học trôi qua khá nhanh, sau khi cô giáo ra khỏi lớp Jenny định đi ra ngoài thì một đám người vây quanh cô. Một cô gái có vẻ như đứng đầu đám người đó lên tiếng với giọng điệu mỉa mai:
– Chào cô Jenny, tôi là Lily.
– Ùm, chào cô._Jenny
– Tôi thấy cô vào nhầm trường rồi đó Jenny à._Lily
– Tôi thấy mình học ở đây chả có gì sai cả._Jenny
– Cô mạnh miệng nhỉ._Lily
– Vâng, cô quá khen._Jenny
– Tôi nhắc cô nên rời khỏi trường này sớm đi._Lily
– Cảm ơn cô đã nhắc, nhưng xin lỗi tôi sẽ không đi đâu._Jenny
– Cô cứ đợi đấy._Lily
– Vâng, tôi sẽ đợi._Jenny
Jenny đứng dậy bỏ ra ngoài để lại phía sau một tràng cười của đám người kia vì sự gan dạ mà ngu ngốc của cô. Còn Lily nở một nụ cười khinh bỉ và nghĩ thầm” cô cứ đợi đấy, động vào Lily này là không xong đâu, Jenny à.” Jenny đi thẳng lên sân thượng vì cô đang muốn được yên tĩnh. Tiến đến hàng ghế cô ngồi xuống và suy nghĩ vu vơ. Ông trời đang muốn chơi đùa với cô sao? Cô biết lớp A1 chỉ dành cho những người sau này thừa kế các tập đoàn lớn thôi. Còn cô? Cô là gì chứ? Cô còn không xứng học ở lớp C. Chắc cô sẽ phải sống trong sự ghẻ lạnh của những người kia vì trong mắt họ cô chỉ là vịt ghẻ mà thôi. Cô sẽ phải sống thế nào đây? Cô chỉ là một cô gái yếu đuối thì làm sao mà chống lại được cả đám người kia chứ. Rồi chạnh lòng cô lại nghĩ đến ba. Mắt cô mờ đi vì một thứ chất lỏng vừa mặn vừa chát cứ tuôn rơi một cách vô tình. Ngước mắt lên nhìn bầu trời trong xanh, cô nghẹn ngào nói:” Ba à, ba luôn dõi theo con mà. Đúng không? Vậy ba hãy cho con thật nhiều sức mạnh để con có thể tiếp tục nhé. Con yêu ba nhiều lắm.” Nói xong cô nở một nụ cườ đầy chua xót. Những giọt nước mắt đắng, chát kia vẫn cứ rơi. Phải, vẫn rơi vì sự nhớ nhung người ba đã khuất của mình, vẫn rơi vì sự tủi thân, cô đơn, buồn tủi của bản thân. Tiếng trống vào lớp kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô lấy tay gạt những giọt nước mắt còn đọng lại trên gò má rồi đi về lớp. Cô không hề hay biết ở góc bên đó một người con trai đã dõi ttheo từng cử chỉ, hành động của cô.