• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nắng sớm khẽ luôn qua khe cửa sổ khiến một cô gái lần đầu ngủ nướng phải nhíu mày vì chưa thích nghi ngay được với ánh sáng.

– AAAAAAAAAAAAAAA….. Chết! 9 giờ rùi sao? Trời ơi, sao mình có thể ngủ quên như thế được chứ. Hôm nay là ngày mẹ xuất viện mà dậ́y trễ quá à._Jenny vừa dậy liền vơ lấy điện thoại về xem giờ rồi hoảng hốt la lên khi đồng hồ đã điểm 9 giờ sáng.

Không muốn chậm thêm phút giây nào nữa nên Jenny bay vù xuống giường và chạy thẳng vào nhà tắm. Làm vệ sinh cá nhân một cách siêu tốc chỉ trong vòng 5 phút rồi Jenny lao thẳng đến bệnh viện. Đến cửa phòng của mẹ, Jenny lao thẳng vào phòng rồi thở hồng hộc nói không nổi. Thấy con vậy bà Trang Hạ lo lắng hỏi:

– Con làm gì mà chạy như ma đuổi vậy?

Thả lỏng người và hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Jenny nói:

– Dạ, con xin lỗi, con ngủ quên.

– Trời, có sao đâu, mấy hôm nay con mệt mà. Với cả mẹ đâu phải con nít đâu mà con lo như vậy._Bà Trang Hạ xoa xoa đầu Jenny nói

– Hỳ. Thế giờ mình về nha mẹ, tiền viện phí con nộp từ hôm qua rùi._Jenny

– Ừm, đi thôi._Bà Trang Hạ

Về tới nhà, đưa mẹ vào phòng nghỉ xong Jenny vào bếp làm cơm chưa cho 2 mẹ con. Mở tủ ra chả còn gì nên Jenny quyết định đi siêu thị mua đồ.

– Mẹ ơi, con đi siêu thị mua tí đồ nha._Jenny

– Ừm, về nhanh nha con._Bà Trang Hạ ở trong phòng nói vọng ra

– Vâng._Jenny

Vào siêu thị lấy xe đẩy rồi đi đi, chọn chọn, lựa lựa, lấy lấy trong 30 phút là Jenny mua được cả một xe đồ đầy. Jenny mua nhiều để khi mẹ ở nhà một mình đỡ̃ phải đi lại mua đồ nhiều. Thanh toán xong Jenny đi về với hai túi đồi to đùng và nặng nữa. Đang đi thì bỗng có tiếng gọi vang lên từ phía sau Jenny:

– Jenny

– Anh Thiên Bằng._Jenny quay lại

– Em đi mua đồ về à?_Thiên Bằng

– Vâng._Jenny

– Để anh đưa em về._Thiên Bằng

– Thôi, phiền anh lắm, em tự về được._Jenny

– Không. Anh đang rảnh mà. Đưa đồ cho anh._Thiên Bằng

Thiên Bằng xách đồ của Jenny cho vào cốp xe rồi quay ra mở cửa xe cho Jenny.

– Em lên xe đi._Thiên Bằng

– Vâng._Jenny

Thế là Thiên Bằng đưa Jenny về. Vì đến trưa rồi nên Jenny giữ Thiên Bằng ở lại ăn trưa cùng hai mẹ con luôn.

———————————————————————————————————————————-

Còn bên Kelvin, chiều nay trường Start được nghỉ nên cả đám tụ tập ở nhà Kelvin. Đang ngồi buôn dưa lê bán dưa chuột thì có tiếng ai đó bấm chuông. Không hiểu sao lần này Kelvin lại là người ra mở cổng. Mà cũng chính Kelvin cũng không hiểu tại sao mình ra mở cổng nữa. Ra đến cổng Kelvin nhíu mày khó chịu khi nhìn xung quanh chả thấy ai cả. Nghĩ là bọn trẻ con nghịch nên Kelvin định quay vào nhà luôn. Nhưng chợt Kelvin nhìn thấy một phong bì màu trắng ở dưới đất. Kelvin nhặt cái phong bì lên rồi đóng cổng quay vào nhà luôn. Ngồi xuống ghế Kelvin tò mò nên mở phong bì ra, bên trong có vài bức ảnh.

– Cái gì vậy anh?_Jun hỏi

Kelvin không trả lời mà ném mấy bức ảnh kia xuống bàn và đi thẳng lên phòng. Emily không hiểu nên cầm mấy bức ảnh đó lên xem. Rồi những người còn lại cũng xem. Mấy bức ảnh đó là ảnh Jenny và Thiên Bằng lúc Jenny đi siêu thị về. Dù hai người không có gì cả nhưng do chụp ở một góc độ mà khiến ai xem cũng hiểu lầm. Đây là những bức ảnh mà Jun thuê người chụp và tất nhiên chuyện hiểu lầm này nằm trong kế hoạch của Jun. Xem xong chả ai nói gì mà nói đúng hơn là không ai biết nói gì, chỉ có mỗi Jun lên tiếng.

– Hai người này thân thiết với nhau từ khi nào vậy nhỉ? Mà Jenny sao lại thân thiết với Thiên Bằng như thế nhỉ? Haizzz…_Jun cố tìh thêm giầu vào lửa

Thấy chẳng ai nói gì nên Jun thôi không nói nữa. Bầu không khí im lặng bao chùm cả không gian của căn biệt thự. Ở trên phòng Kelvin tức giận, tay đập mạnh vào tường. Thật sự là Jenny coi nhẹ lời nói của Kelvin vậy sao. Kelvin càng nghĩ càng tức. Vừa giận, vừa lo, vừa có chút ghen tạo ra cho Kelvin một cảm xúc hỗn độn, khó tả.

Không khí im lặng cứ thế bám lấy ngôi biệt thự. Không ai nói gì với ai, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình. Cho đến khi…” Tinh….Tinh….Tinh”. Emily ra mở cổng.

– Bạn về rồi hả? Bác Trang Hạ không sao rồi chứ?_Emily

– Ừm, mẹ mình không sao._Jenny

Jenny cùng Emily bước vào nhà. Trong nhà vẫn im lặng, khi Jenny bước vào mọi ánh mắt đều dồn về phía Jenny. Jenny không hiểu có chuyện gì nhưng cảm thấy hơi sợ. Thấy Jenny vậy Emily nói:

– Đi lên phòng mình.

Vào phòng Enily liền đóng cửa. Emily hỏi về mối quan hệ giữa Jenny và Thiên Bằng thì Jenny nói chỉ là bạn vì sự thật vốn dĩ là vậy mà. Rồi Jenny kể hết chuyện hồi sáng cho Emily nghe. Và tất nhiên là Emily tin Jenny rồi. Biết tất cả chỉ là hiểu lầm nên Emily vui lắm. Vì vui quá nên Emily quên mất không nhắc Jenny đừng chơi với Thiên Bằng nữa. Sau đó cả hai vui vẻ xuống nhà.

– Tất cả chỉ là hiểu lầm._Emily nói với mọi người

– Chuyện gì vậy?_Jenny ngơ ngác hỏi

– À, không có gì đâu. Hỳ._Mary

-…._Jun không nói gì chỉ thấy tức khi ai cũng tin Jenny

– Jenny đi nấu cơm đi em, hôm nay tụi anh ăn cơm ở đây._Henry

– Vâng._Jenny

– Để mình giúp bạn nha._Emily muốn học nấu ăn chứ không biết nấu gì mà như mấy ngày Jenny về nhà chả biết làm gì ăn.

– Ken đi mua giấy đi, rồi cả thuốc chữa đau bụng nữa nhé._Henry cười cười nói nói để chọc tức Emily

– Nói vậy là có ý gì hả? Nếu sợ tí đừng có ăn nhá. Hứ, con trai gì đâu mà… Thôi mình đi đi Jenny, đứng đây tốn Clo._Emily nói rồi kéo Jenny vào bếp luôn

Emily và Jenny vừa làm vừa cười nói vui vẻ và nhân tiện Emily cũng nói việc người giúp việc trong nhà nghỉ hết chỉ giữ Jenny lại thôi. Jenny thấy vui vì mình vẫn được ở lại, nếu Jenny cũng giống mấy người kia thì cô chả biết đi tìm việc mới ở đâu nữa. Làm xong Emily dọn thức ăn ra còn Jenny lên gọi Kelvin. Jenny không hề biết gì về chuyện mấy bức ảnh nên vẫn vui vẻ lên gọi Kelvin.

– Anh Kelvin xuống ăn cơm._Jenny nói sau khi cánh cửa phòng Kelvin mở

-…._Kelvin không nói gì vì anh cỏn đang giận chuyện ở bệnh viện và mấy bức ảnh kia.

” Tôi phải làm gì đây hả Jenny? Tôi không biết mình có thể tha thứ cho em không nữa? Tại sao em lại không nghe tôi chứ? Tôi phải làm sao để em hiểu rằng em đang gặp nguy hiểm đây? Tôi có thể luôn bên cạnh để bảo vệ em không? Nếu em bị Thiên Bằng hại thì tôi biết nói sao với mẹ em hả? Nếu em bị Thiên Bằng lợi dụng thì tôi biết đối sử thế nào với em?” Kelvin nhìn Jenny rồi hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu nhưng chẳng có ai trả lời cả.

– Anh Kelvin._Jenny thấy Kelvin im lặng nãy giờ cũng thấy hơi sợ nên đánh liều lay lay tay và gọi Kelvin

-…_Kelvin hất tay Jenny ra và vẫn không nói gì rồi bước xuống nhà luôn

Jenny khó hiểu trước thái độ của Kelvin, rõ là hôm sinh nhật Kelvin vẫn bình thường mà sao giờ lại vậy. Jenny cũng chả biết mình đã làm sai điều gì nữa. Chẳng biết phải làm gì nên Jenny đi theo sau Kelvin xuống nhà luôn. Ở trong phòng ăn mọi người đã ngồi vào bàn chỉ còn thiếu Jenny và Kelvin. Đợi Jenny và Kelvin ngồi xuống Emily mới lấy cơm cho mọi người. Nhưng mà không có bát của Henry. Tình hình này chắc Emily giận Henry thật rồi. hehe

– Ơ…Bát của anh đâu?_Henry hỏi Emily

– Anh khỏi ăn đi, ăn vào lát đau bụng._Emily

– Ơ…Anh nói đùa thôi mà._Henry

– Đùa hay không cũng vậy._Emily nghĩ chỉ trêu thôi nhưng giờ lỡ cứng rắn quá rồi

– Cho anh ăn đi mà._Henry quay sang lay lay tay nan nỉ Emily

– KHÔNG._Emily hét thẳng vào mặt Henry chẳng khác nào tạt gáo nước lạnh vào Henry

– Mọi người không ai được lấy bát cho anh Henry nha. Lấy cho là không xong với Emily đâu._Emily quay sang nói với mọi người

– Ừm._Cả đám đồng thanh

– Ơ…Bạn bè thế à, bạn gặp nạn mà không giúp._Mặt Henry lúc này rất chi là bi thương

– Hehe, thôi ráng đi nha anh bạn, rồi tụi mình bù đắp lại sau._Ken vỗ vai Henry nói

– Được rồi ăn đi, đồ ăn nguội hết bây giờ._Jun

Bỗng Kelvin nhận được tin nhắn của Ken. Ken giải thích chuyện mấy bức ảnh cho Kelvin nghe vì hồi nãy Mary lên phòng Emily thấy Kelvin tỏ thái độ với Jenny. Và tất nhiên là Kelvin tin Ken rồi. Kelvin quay sang nhìn Jenny, chợt một nụ cười nhẹ thoáng qua đôi môi của Kelvin. Jun thấy thế tức đến nỗi ăn không nổi. Ken và Mary cười vui vẻ khi thấy Kelvin như vậy.

– Jenny đi lấy bát nước chấm đi._Kelvin nói để làm hoà với Jenny luôn

– Ơ…à…ừm vâng._Jenny hơi ngạc nhiên nhưng rất vui.

Còn Henry vẫn kiên trì năn nỉ Emily nhưng không có tác dụng. Emily chợt cười, một nụ cười gian sảo rồi gắp một miếng thịt bò quay sang Henry.

– Anh Henry này. A nào._Emily đưa miếng thịt đến gần miệng Henry

Henry vui mừng há miệng ra. Ai ngờ…. Henry vừa há miệng ra thì…”Ngoặp” Emily rút tay lại đưa miếng thịt vào miệng mình chứ không phải cho Henry.

– Non uá à(ngon quá à)._Emily vừa nhai vừa nói

– Hix. Trò gì vậy trời?_Henry bị mừng hụt nên trông mặt quê hết chỗ nói

– Hehe, muốn ăn hả? Không dễ đâu nhá._Emily cười

Cả đám cũng phải bật cười vì trò đùa của Emily. Rồi lại một lần nữa Emily đưa miếng thịt đến gần miệng Henry. Và lần này…”Ngoặp” Có vẻ Henry đã rút kinh nhiệm từ lần trước nên cướp được miếng thịt từ Emily.

– Ai cho anh ăn hả?_Emily giận đến tím mặt

– Mĩ nhân đưa đồ ăn đến tận miệng không ăn thì phí mọi người nhở._Henry tự đắc nói

– Hừm._Emily

– Á… Đau bụng quá._Henry la lên

– Hả? Đau bụng á? Không phải chứ? Mọi người cũng ăn mà có sao đâu._Emily

– Hay tại đói quá nhỉ?_Henry mếu máo nói

– Thôi Emily cho Henry ăn đi._Jun

– Ừm, để em đi lấy bát._Emily thấy lo lo và cảm thấy mình có lỗi

– Không cần đâu. Emily bón anh đi._Henry được đà lấn tới

– Hừm, anh tự ăn đi._Emily

– Thế thôi không ăn nữa, đói chết cũng được._Henry

– Thôi được rồi._Emily mặt nhăn mày nhó đồng ý yêu cầu của Henry

Henry cười thầm vì sự thàng công mĩ mãn của mình. Thực ra Henry có đau bụng gì đâu, nói thế để Emily cho ăn thôi. Còn chuyện để Emily bón là ngoài dự định. hehe. Bữa ăn diễn ra trong tiếng cười nói vui vẻ và thỉnh thoảng là tiếng đấu khẩu của Emily và Henry.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK