Phương Linh mang đồ ăn lên phòng, quái thú lúc này đang nằm trên đống khối ngọc giản. Từ đêm qua nói xong lời nói kia nó như lão tăng nhập định vậy nằm bò ở trên đống ngọc giản không hề nhúc nhích. Cô cũng không gọi nó mà đặt bát cháo lên bàn. Cháo cô vừa đổ từ cặp lồng ra nên còn nóng hổi. Vừa đặt bát xuống mùi thơm của cháo tỏa ra bốn phía. Còn ở nhập định quái thú ngửi được mùi thơm mắt rùa mở ra mũi nó không ngừng hướng xung quanh hít hà. Chỉ vài giây như xác định được mùi thơm phát ra từ đâu, nó bằng vận tốc nhanh nhất bò lên bàn rồi sau đó cứ thế nhảy vào bát cháo. Nhìn một loạt hành động của nó Phương Linh cạn lời. Cô cũng không rõ cuộc sống trước kia của nó thế nào nhưng nhìn nó đối với thức ăn khát vọng thế này cô nghĩ chắc nó bị bỏ đói lâu lắm. Còn một thói quen cô ghét nhất từ quái thú đó là nó luôn ngâm mình vào tất cả đồ ăn có nước. Như canh hoặc cháo, cho dù những đồ ăn này có nóng bỏng thế nào nó cũng mặc kệ. Có thể do tập tính trước kia như thế nhưng vừa ngâm mình trong đồ ăn vừa ăn không thấy bẩn sao. Cô rất là khó hiểu.
Đợi nó ăn uống no đủ bát nhà cô cũng sạch sẽ không một váng dầu. Cô cầm lên nhìn một hồi thầm nghĩ có lẽ không cần rửa vì chiếc bát đã sạch đến sáng lên. Mà đây cũng là bát dành riêng cho quái thú không rửa hẳn là không vấn đề gì đi. Ở Phương Linh rối rắm rửa hay không rửa bát, quái thú đã bò lại đống ngọc giản tiếp tục sự nghiệp ấp ngọc giản của mình. Sau cùng Phương Linh vẫn là quyết định rửa bát.
Truyện đề cử: Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong
Cô vừa xuống dưới nhà bà nội cô gọi lại có chuyện muốn nói với cô. Bà nội cô rất ít khi nghiêm túc mà nói chuyện với cô thế này. Lần đầu là khi cô bỏ sư phạm học kinh tế bà cô đã gọi cô vào phòng tâm sự thật lâu. Đây là lần thứ hai, cô có chút thấp thỏm mà đi theo bà cô về phòng.
Ba phút sau bà cô đẩy một sổ tiết kiệm đến trước mặt cô từ ái nói: "Đây là tiền lương hưu ông bà tiết kiệm được. Cháu dùng nó để đi trừ sẹo trên mặt đi."
Phương Linh khiếp sợ đến mức nói lắp: "Sẹo này cháu sẽ nghĩ cách. Bà giữ lại tiền đi ạ." Cô sao có thể lấy tiền của bà cô được. Nhưng bà cô kiên quyết đặt sổ tiết kiệm vào tay cô nói: "Đằng nào đây cũng là của hồi môn ông bà tặng cháu khi đi lấy chồng. Cháu nhận trước cũng không sao."
Cái quỷ gì? Lấy chồng a, cô chưa hề có ý tưởng này bao giờ. Ngày cô lấy chồng không biết ngày tháng năm đâu. Cô vẫn trả lại cho bà nói: "Cháu chưa có bạn trai. Chờ cháu lấy chồng còn rất lâu về sau. Bà vẫn giữ lại chờ ngày đó lại đưa đi ạ." Nếu cô thành công bước lên con đường tu tiên sợ ngày cô lấy chồng xa xa không hẹn.
"Cháu nhận lấy trước đi làm đẹp rồi bạn trai sẽ tìm tới cháu ngay thôi." Thế hệ trước cái gì cũng tốt trừ sự cố chấp ra. Cuối cùng Phương Linh thỏa hiệp nhận lấy sổ tiết kiệm của bà rồi về phòng. Nhưng cô sẽ không dùng số tiền này của bà.
Cứ tưởng nhận lấy tiền của bà cô là xong việc, không ngờ lục tục mẹ cô chị dâu cô đều lần lượt đưa tiền cho cô. Từ chối kiểu gì cũng không được cô đành nhận lấy. Cầm hai sổ tiết kiệm cùng một sấp tiền mặt Phương Linh hoài nghi vết sẹo trên mặt cô xấu tới ma chê quỷ hờn. Không làm sao mà cả nhà cô đều mong muốn cô trừ sẹo đến vậy. Nghĩ vậy cô vội ngồi xuống quan sát tỉ mỉ mình trong gương. Vẫn những vết sẹo ấy nha, nhìn kỹ còn thấy nó mờ dần không đáng sợ như lần đầu nhìn thấy đâu. Phương Linh buồn bực trong chốc lát rồi cũng nghĩ thoáng. Có lẽ mọi người thấy cô ru rú trong nhà tưởng cô tự ti nên mới làm vậy. Cảm động thật nhiều cô quyết định quay trở lại thành phố để kiếm tìm việc làm.
Phương Linh là hành động phái, quyết định đi sau cùng ngày cô tuyên bố với quái thú và người nhà ngày mai cô trở lại thành phố. Cả nhà cô còn chưa phản ứng lại đây quái thú đã nhảy dựng lên phản đối: "Trước khi bước vào luyện khí kỳ không cho phép ngươi đi đâu hết."
Trước thái độ bá đạo của nó Phương Linh không một chút do dự xách nó về phòng. Phòng đóng lại trong nháy mắt cô mới lên tiếng: "Cái gì luyện khí kỳ đến công pháp ngươi còn chẳng biết bao giờ mới dịch ra được. Chờ ngươi ta phải uống gió tây bắc sống sao?"
"Không phải còn bố mẹ ngươi nuôi sao, đừng cho rằng lão tử không biết họ cho ngươi thật thật nhiều tiền không cần ngươi phải đi kiếm." Quái thú tức giận phản bác.
"Ngươi có xấu hổ hay không để cho toàn người già dưỡng ngươi." Phương Linh hùng hổ đáp lại. Nhưng sau đó cô phải nghẹn lời vì quái thú nói: "Lão tử so họ già hơn nhiều. Bọn họ dưỡng lão tử là vinh hạnh của họ."
Phương Linh: "Dù sao ý ta đã quyết, ngươi muốn làm gì thì tùy. Ngày mai ta đi một mình là được."
Thấy Phương Linh kiên quyết như vậy, quái thú cũng bực bội. Lại nghĩ tới sinh mệnh mình gắn liền với cô nó chỉ phải nuốt cơn tức vào bụng. Như nhớ đến cái gì hai mắt nó nhắm lại khi mở ra mắt nó đã biến thành màu đồng. Nó trừng lớn hai mắt nhìn về phía Phương Linh nói: "Ngươi đi cũng vô ích sẽ không công ty nào tuyển ngươi đâu."
Lời này nghe như nguyền rủa cô xui xẻo vậy. Phương Linh chỉ cho là lời nói trong cơn giận dữ của nó nên không để trong lòng. Cho đến một tháng sau cô vẫn không tìm việc cô mới biết lời nó chính xác đến nhường nào.