• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dẫn khí nhập thể lúc sau có gì thay đổi Phương Linh còn chưa kịp khám phá thì đã bị mùi hôi thối từ trên người phát ra làm cho thiếu chút nữa xỉu. Ai có thể ngờ được ngày ngày tắm rửa như cô lúc này lại giống như bò từ hố phân ra thế này. Toàn thân cô giờ đang bao phủ một lớp bùn nhão dính nhớp màu đen tuyền bốc mùi đến buồn nôn. Phương Linh biết đây là tạp chất trong người cô bị đào thải ra ngoài, nhưng không nghĩ nó lại ghê tởm thế này. Việc cấp bách của cô lúc này là tìm nguồn nước để tắm rửa. Nhưng hiện tại cô ở trên đỉnh núi ngoài cây và đá kiếm không ra nước cho cô tắm. Mà xuống núi tìm người giúp đỡ, Phương Linh cảm thấy vẫn là đừng dọa tới rồi người vô tội. Cô quay sang cầu cứu quái thú. Lại thấy nó đứng cách cô xa tới mấy chục mét, mắt cô giờ đã đặc biệt dùng tốt khoảng cách này vẫn có thể thấy rõ nó nhét ở hai lỗ mũi hai cục bông. Cô có thối hoắc như vậy sao? Bị ghét bỏ Phương Linh trong lòng hậm hực nhưng có chuyện muốn nhờ nên cô chỉ phải ăn nói khép nép với nó: "Ngươi có thể giúp ta tìm nguồn nước không?"


Quái thú không trả lời cô mà giễu cợt gào lên: "Ngươi từ bé ăn phân lớn lên sao? Cả người thối hoắc vậy." Sau đó không phúc hậu cười phá lên.


Cái này Phương Linh không thể nhịn được nữa cô vùng dậy muốn bắt nó. Cô phải cho nó biết bị dính lên phân sẽ có cái gì cảm nhận. Nhưng mới chạy ra khỏi lều vài bước chân cô mềm nhũn ra ngã xuống sườn núi. Quái thú tiếng cười im bặt nó lăn lông lốc bò xuống theo. Nhìn thấy Phương Linh bị một gốc cây chặn lại người nằm im không nhúc nhích nó hoảng hốt chạy tới xem người còn sống không? Chỉ đợi nó lại gần Phương Linh xác chết vùng dậy tóm chặt lấy nó. Cô dùng đôi tay đen tuyền của mình massage cả người cho quái thú. Bề ngoài nó vẫn đen sì như cũ nhưng cả người nó đã bốc mùi hôi thối có thể sánh ngang với Phương Linh. Giờ còn ai chê ai được nữa. Quái thú nằm yên bất động như một món đồ chơi bị chơi hỏng vậy. Lúc này Phương Linh mới khập khiễng bò dậy, cô vừa rồi ngã cũng không nhẹ. Mà nguyên nhân ngã càng làm người hết nói rồi, vì đói. Cô lay lay quái thú hỏi: "Chúng ta ở đây bao lâu rồi?"


"Ba ngày." Quái thú héo héo trả lời. Phương Linh dựa gốc cây bừng tỉnh hèn gì cô suy yếu đến thế này. Nếu không có linh khí chống đỡ chắc không đứng lên nổi. Nhưng bảo cô hiện tại ăn cái gì đó vẫn là thôi đi. Cô suy yếu mà lấy chân đá đá quái thú: "Tìm nước để tắm đi."


Quái thú cho cô một ánh mắt hình viên đạn rồi mới giơ lên móng vuốt khẽ vạch một đường dưới đất nhiều ra một chiếc chậu lớn. Tiếp đến hai móng vuốt nó nắm lại với nhau miệng không biết lẩm bẩm câu tối nghĩa gì nghe không rõ. Giây tiếp theo một màn thần kỳ xảy ra hai móng vuốt đen thui của nó phát sáng, ánh sáng trắng tỏa ra bốn phía. Đột nhiên phía trên chậu lớn xuất hiện một đám mây, lớn bằng chiếc nón. Từ đám mây này nước bắt đầu rơi xuống như bầu trời đổ mưa rào vậy nhìn khôi hài đến kỳ cục. Đây là pháp thuật tạo vũ thuật đơn giản có trong ngọc giản có nhắc tới. Còn có hỏa cầu thuật, quấn quanh thuật, độn thổ thuật.. đều là cơ sở pháp thuật luyện khí kỳ có thể sử dụng. Nhưng phải chờ đến luyện khí ba tầng mới học được. Quái thú cũng đọc qua ngọc giản, nó lại là thủy linh căn nên nó học được tạo vũ thuật không có gì lạ cả. Ở Phương Linh miên man suy nghĩ chậu lớn có thể chứa 20 lít nước cũng dần đầy. Cô đề phòng mà nhìn về phía quái thú, thấy nó lại như bao lần khác chuẩn bị nhảy vào chậu nước. Phương Linh phản ứng cực nhanh túm chặt lấy nó. Nếu để nó nhảy vào bên trong thì nước trong chậu toàn bẩn hết. Quái thú ngao ngao quay đầu muốn cắn cô nhưng nhìn đến bàn tay đầy bùn của cô nó vội phanh gấp. Nó mới không muốn miệng mình đầy phân đâu.


Thấy nó do dự Phương Linh ném văng nó ra cúi xuống dùng sức bưng nguyên chậu nước vào trong lều. Còn đừng nói sức lực của cô lúc này tăng lên gấp ba bốn lần ngày xưa. Dù đói đến hoa mắt vẫn có thể bưng cả chậu nước 20 lít mà không hề tốn sức. Vào lều cô vội kéo khóa lại bắt đầu tắm rửa kì cọ. Quái thú ở bên ngoài hùng hổ mắng mỏ vài câu sau vẫn phải tự mình làm ra một chậu nước khác để tắm rửa.


Một giờ sau một người một thú mang theo trên người nhàn nhạt mùi hôi xuống núi. Hiện tại đã là buổi tối bảy giờ, về thủ đô là không còn kịp rồi. Nên Phương Linh quyết định xa xỉ một hồi ở khách sạn đi. Nhưng trước đó cô phải kiếm một nơi lấp đầy dạ dày khô quắt của mình đã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK