Nhưng thần kỳ là cơ thể cô tự lành năng lực rất cao. Chỉ ba ngày đưa vào viện tiên lượng đã ổn định người cũng tỉnh lại. Cô được chuyển sang phòng bệnh thường nên mới có cảnh thân thích nô nức đến thăm như hiện tại. Nói thêm chút về thành viên gia đình nội ngoại cô. Ông ngoại cô có hai vợ bảy người con, ba trai bốn gái, mẹ cô đứng hàng thứ tư. Ông nội cô có năm người con, ba trai hai gái, bố cô là con cả. Gom cả lại đã là rất nhiều rồi còn không kể vợ chồng con cái họ nữa. Tóm lại từ lúc cô tỉnh đến giờ người đến thăm không ngừng nghỉ quá. May mà bệnh viện cô nằm hạn chế người đến thăm nếu không một đám ùa vào. Khả năng cô bị ồn ào đến hôn mê mất. Như hiện tại đến lượt ba bà dì cô tới thăm. Theo khuôn sáo cũ ba dì cô hỏi han sức khỏe cô, trong lúc này cô chỉ cần mỉm cười là được. Nói chuyện với cô bây giờ còn là việc làm quá sức. Kết thúc câu chuyện vẫn là câu đại loại như: "May mà ông trời phù hộ."
Lời này vừa ra ngay lập tức dưới chăn cô lủng củng bò ra một con rùa đen nhỏ. Nó vừa thò mặt ra bắt đầu ngao ngao kêu lên. Phương Linh không biết rùa bình thường có kêu không chứ con rùa đen này kêu rất hăng hái. Người khác sẽ không hiểu nó kêu gì nhưng cô lại hiểu. Từ sáng đến giờ mỗi lần có ai nói câu trên nó đều chạy ra gào: "Đây đều là công lao của lão tử. Lũ phàm nhân ngu dốt này." Sau đó là những lời thóa mạ ông trời. Phải chờ đến trên trời có tiếng sấm cảnh cáo nó mới chịu im miệng. Đúng vậy nó chính là quái thú nhưng là phiên bản mi ni. Không biết vì sao nó bị thu nhỏ lại. Từ lúc tỉnh đến giờ cô đã thấy nó nằm cạnh cô rồi.
Đột nhiên có tiếng hét lên của dì hai cô, bà chỉ vào quái thú lắp bắp hỏi: "Sao trên giường bệnh của Phương Linh lại có con rùa đen thế kia?"
"Lúc tìm thấy Linh thì thấy nó nằm bên cạnh. Khi di chuyển Linh lên xe cấp cứu con rùa này đã cắn chặt vạt áo của con bé. Ai kéo ra đều không được nên đành mặc kệ nó theo cùng." Mẹ cô từ bên ngoài đi vào trên tay bà cầm cặp lồng cháo chị dâu cô ở nhà nấu. Nhìn thấy cặp lồng cháo bụng Phương Linh bắt đầu sôi trào lên. Dù gì cũng ba ngày không có hạt cơm nào vào bụng. Trong cơn đói khát Phương Linh chẳng thèm quan tâm đến vấn đề gì. Trước ăn lại rồi nói sau. Mẹ cô cũng thấy sự khát vọng trong mắt cô nên vội vàng đổ cháo ra bát nhỏ chờ thổi nguội.
Còn mấy bà dì cô lại sôi nổi nói đề tài vừa rồi. Dì ba có chút mê tín nói: "Chắc là có duyên với Phương Linh ấy."
Dì tư lại không cho là đúng nói: "Chắc nó từ hồ nước nào bò lên thôi. Tiếc là nhỏ quá nếu lớn chút hầm cho Phương Linh ăn thật tốt. Nghe nói ăn thịt rùa bổ lắm."
Còn đang mon men đến gần bát cháo gà quái thú nghe có người muốn hầm nó thì tức điên rồi. Bọn phàm nhân ngu xuẩn này dám mơ ước ăn nó. Nó đường đường thần thú giờ bị bọn phàm nhân này coi như đồ nấu canh. Càng nghĩ quái thú càng cuồng loạn nó lao tới muốn sống mái với dì tư. Chạy được nửa đường bị mẹ Phương Linh xách lên đặt ở vị trí cũ còn mắng: "Chạy loạn gì? Không thấy cả người con bé là thương sao?"
Quái thú nghe này thì bất động. Nhưng Phương Linh có thể nghe được nó lầm bầm: "Có tâm đầu huyết của lão tử làm sao mà chết được."
Hóa ra cô nhanh hồi phục như vậy là nhờ nó. Coi như nó còn chút lương tâm. Phương Linh thầm nghĩ. Lúc này cháo đã có thể ăn, mẹ cô lấy chiếc khăn vây quanh cổ rồi cầm thìa đút cháo cho cô. Vừa đút bà vừa mắng: "Lần sau không được chạy đến chỗ như vậy nữa nghe không?"
Mẹ cô là giáo viên dạy Toán lại là chủ nhiệm lớp nữa nên đặc biệt nghiêm khắc. Lúc bà mắng người chỉ cần gật đầu là được nếu không thì sẽ có món măng xào thịt ăn ngay. Tuy miệng hùng hổ hăm dọa Phương Linh nhưng tay đút cháo lại rất nhẹ nhàng. Bà tỉ mỉ lau sạch vệt cháo lem trên mặt cô. Phương Linh ăn sạch hai bát cháo mới dừng lại vì no rồi. Mẹ cô thu dọn cặp lồng cháo lại phát hiện quái thú đang chìm nổi trong cặp lồng cháo nóng kia. Bà vội vàng vớt nó ra khỏi cặp lồng chỉ vào đầu nó răn dạy: "Không nghĩ tới ngươi lại có linh tính thế này. Muốn hiến thân để tẩm bổ cho Linh thì phải đợi lớn lên chút nữa nhé!"
Quái thú mặt dại ra, cái gì hiến thân. Mẹ nó, lão tử đây là đói quá hiểu không?